Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 145: Chăm Sóc Từ Điều Nhỏ Nhặt






Tác giả: Ninh Ninh
Chương 145: Chăm sóc từ điều nhỏ nhặt
Cao Trọng không muốn ở lại đây để liên thuyên với bọn họ nên nắm tay Mộng Uyên rời đi.

Thiên Trạch cũng vậy hai cặp bọn họ đều rời đi cả.
Ngọc Lan lúc này giả vờ nói mình quên đồ nên xin phép về phòng để lấy.

Có ai mà biết cô ta về phòng đóng cửa rồi hét lớn:
"A...a...a.

Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy tại sao không phải là mình? Tại sao lại là cô ta? Tại sao? Tại sao?"
Cô ta hất đổ toàn bộ đồ trang điểm xuống đất, ánh mắt lé lên một tia câm ghét, cô ta nghiến răng nghiến lợi:
"M.ộ.n.g U.y.ê.n là cô đã cướp anh Cao Trọng của tôi.

Tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Cô ta lấy lại bình tĩnh, ngồi trước gương trang điểm lại rồi mới xuống lầu.


Những cô gái ở đây vẫn còn đang bàn tán về bạn gái của Cao Trọng và Thiên Trạch.Khi thấy Ngọc Lan đang đi xuống thì họ mới dừng lại không bàn tán nữa.
Cả bốn người họ cùng quay về khách sạn, thì trời cũng đã khuya rồi, hai cô gái cũng đã mệt mỏi.

Nên mọi người đều về phòng mình nghĩ ngơi.
Mộng Uyên cùng Cao Trọng về phòng anh để cô đi tắm trước.

Mộng Uyên mang quần áo vào trong phòng tắm, nhưng loay hoay mãi vẫn không kéo được khóa áo xuống nên đành phải đi ra bên ngoài nhờ Cao Trọng.
Thấy cô vẫn mặc bộ lễ phục đó, anh liền hỏi:
"Em vẫn chưa tắm sao?"
Mộng Uyên ngại ngùng nhìn anh nhỏ giọng hỏi:
"Tôi không kéo được khóa áo.

Ngài có thể kéo xuống giúp tôi không?"
Cao Trọng nghe cô hỏi thì cũng có chút ái ngại nên đề nghị.
"Vậy tôi sẽ bịt mắt lại rồi giúp em kéo."
Mộng Uyên nghe anh nói vậy liền gạt đầu.
"Được, vậy cứ làm theo ngài nói đi ạ!"
Cao Trọng lấy chiếc khăn tay bịt mắt của mình lại, rồi mới giúp cô kéo khóa dây áo xuống.

Mộng Uyên cũng quơ tay trước mặt anh để kiểm tra xem bịch lại như vậy anh có thể nhìn thấy gì không.
Khi xác định anh không nhìn thấy gì thật, cô mới để anh kéo.Kéo xuống được một nữa thì Mộng Uyên ôm lấy váy chạy nhanh vào phòng tắm, không quên thò đầu ra.
"Cảm ơn! Ngài có thể tháo khăn che ra được rồi!"
Cao Trọng cũng tháo khăn che xuống rồi mỉm cười.

Anh quay lại bàn lượt ipad được một lúc thì Mộng Uyên đã tắm xong bước ra bên ngoài.

Anh ngẩn đầu lên nhìn thấy cô đang lau tóc anh liền bỏ ipad xuống đi đến chỗ tủ lấy máy sấy ra đưa cho cô.
"Em mau sấy tóc đi, kẻo cảm lạnh đó!"
"Cảm ơn!"
"Vậy anh cũng đi tắm đây."
"Dạ."

Cao Trọng đi tắm, Mộng Uyên thì ngồi sấy tóc của mình.

Do máy sấy ở đây là đồ công nghệ cao cấp nên chưa bao giờ dùng qua, lay hoay mãi vẫn không thể nào mở nguồn được.
Cô ngồi lau tóc tiếp đợi anh ra rồi hỏi cách sử dụng.

Cuối cùng Cao Trọng cũng tắm xong đi ra thấy cô vẫn ngồi đó mà lau tóc.

Anh liền từ từ đi lại gần hỏi cô.
"Sao em không dùng máy sấy?"
Mộng Uyên ngẩng đầu lên nhìn anh xấu hổ nói:
"Cái máy sấy này tôi chưa bao giờ dùng, nên không biết mở làm sao."
Anh nhẹ nhàng cầm lấy cái máy mỉm cười dịu dàng nhìn cô nói:
"Em xoay lại đi anh giúp em."
"Dạ."
Cô ngồi ngay ngắn xoay lưng lại anh, anh mở máy lên và bắt đầu giúp cô sấy tóc.

Lần đầu tiên được chạm vào mái tóc mềm mại của cô, lại thêm hương thơm trên mái tóc của cô làm anh say mê.

Anh lại muốn mỗi ngày đều sẽ giúp cô sấy tóc như bây giờ.
Sau khi giúp cô sấy tóc anh lại tiếp tục làm việc của mình, cô thì ngồi trên giường đọc sách.

Mãi đến gần 23 giờ, anh mới bỏ ipad xuống đi lại giường, kéo chăn rồi ngồi xuống.
"Mau ngủ thôi trễ rồi, hôm nay em không cần phải tấn gấu bông đâu.

Anh sẽ nằm sát bên này là được."
Mộng Uyên cũng bỏ cuốn sách trên tay xuống, ôm lấy con gấu bông của mình nằm xuống rồi nói.
"Ngủ ngon!"
Cao Trọng mỉm cười quay sang nhìn cô, anh nhóm người sang rồi hôn lên trán cô nói.
"Ngủ ngon!"
Đột nhiên lại bị anh chồm qua hôn cô làm cho tim của cô đập loạn xạ lên.

Cô liền quay người lại đưa lưng về phái anh.


Anh biết cô đang mắc cở nên cười hài lòng.
Anh nằm xuống nhắm mắt rồi ngủ, còn cô vì nụ hôn vừa rồi của anh mà mãi vẫn không thể nào ngủ được, nhưng lại không dám lăn lộn sợ làm phiền anh ngủ.
Cô cứ trằn trọc mãi đến gần sáng mới chộp mắt được một lúc thì trời đã sáng.

Cao Trọng thấy cô vẫn còn đang ngủ nên anh nhẹ nhàng chồm qua hôn trán cô thì thầm nói:
"Chào buổi sáng!"
Nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, anh cũng không muốn phá giấc ngủ của cô nên anh rời giường không một tiếng động.

Anh ra bên ngoài thì nhìn thấy hai người Thiên Trạch và Dương Dương đang đợi anh và Mộng Uyên.

Khi không thấy Mộng Uyên đâu Dương Dương lo lắng hỏi.
"Mộng Uyên đâu?"
Cao Trọng thản nhiên trả lời:
"Cô ấy còn ngủ."
Thiên Trạch thì hí hửng treo ghẹo:
"Tối qua chắc là kịch liệt lắm nên giờ người ta vẫn chưa dậy nổi."
Cao Trọng: "Tùy cậu nghĩ."
Dương Dương rất hiểu tính tình của Mộng Uyên nên nhéo Thiên Trạch một cái:
"Anh nói ít thôi!"
"Được được anh biết rồi mà."
Ba người cùng xuống nhà hàng ăn sáng.

Cao Trọng mang một phần cho Mộng Uyên đợi cô thức dậy thì có thể ăn liền.

Quả thật anh là một người đàn ông lý tưởng của các cô gái mong ước..