Lâm Phược không nghĩ tới Trần Lại Ngũ, kẻ cho vay tiền nặng lãi thành tây, chủ nợ cũ của Tiền Tiểu Ngũ, tới đây thăm hắn.
- Công tử gia…
Trần Lại Ngũ nghiêm mặt ghé lại gần:
- Vài ngày trước đã đắc tội, hôm nay Lại Ngũ tới đây bồi tội cho công tử gia.
- Lại Ngũ gia khách khí.
Lâm Phược giao ngựa cho Triệu Mộng Hùng dắt đến hậu viện, hỏi Tiền Tiểu Ngũ biết Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung mang theo Trần Ân Trạch đã sớm đi cửa hàng chè chưa trở về. Hắn không quá muốn xã giao với Trần Lại Ngũ, nhưng cũng không thể đẩy Trần Lại Ngũ cho Tiền Tiểu Ngũ xã giao, hắn nói với Tiền Tiểu Ngũ:
- Đã dâng trà cho Lại Ngũ gia chưa?
Hắn nhấc chân đi tới phòng khách tiền viện, đã nghĩ kế sách ứng phó Trần Lại Ngũ ở tiền viện. Loại địa đầu xà (rắn địa phương) Trần Lại Ngũ này không thể tùy tiện đắc tội, cuối cùng là bọn họ hạ thấp thái độ tới đây thăm, nếu đắc tội bọn họ có lẽ không phải phiền toái gì lớn, nhưng bọn họ dùng chút thủ đoạn bỉ ổi, có thể khiến người ta buồn nôn. Người như thể để cho Lưu Cảnh Trung ứng phó tốt nhất, dù sao Tập Vân Xã muốn buôn bán trong thành Giang Ninh, lại cần dùng đến loại nhân vật như Trần Lại Ngũ này.
- Không cần, không cần, uống trà rồi.
Trần Lại Ngũ cực kỳ khách khí, Lâm Phược mời y ngồi, y cũng chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế:
- Sớm biết công tử gia là Hỗn Giang Long (Rồng Trường Giang), là nhân vật có vai vế, sáng hôm nay nghe nói sự tích công tử gia đại náo Phiên Lầu hôm qua, Lại Ngũ mới biết được vẫn nhìn sai công tử gia rồi. Tuy rằng Lại Ngũ không có kiến thức gì, nhưng cũng biết làm chuyện của nhân vật đi theo sau anh hùng, đây gọi là cái gì… phụ… phụ ký chi vĩ (cái đuôi ăn theo). Phiên Lầu kẻ cướp Phiên gia này cũng không phải thứ gì tốt, làm hết chuyện xấu tuyệt hậu, đạp quả phụ…
Trần Lại Ngũ một hơi nói rất nhiều lời nham hiểm đối với Phiên gia, mãi đến khi Tiền Tiểu Ngũ bưng trà tới mới nghỉ một hơi, rướn người nói với Tiền Tiểu Ngũ:
- Tiền Ngũ ca hiện giờ là quản sự Lâm trạch, nào dám phiền ca rót nước trà?
Tiền Tiểu Ngũ đương nhiên không có sắc mặt hòa nhã gì đối với Trần Lại Ngũ buộc hắn bán vợ trả nợ, đặt trà lên bàn, nói một tiếng với Lâm Phược liền lui ra ngoài.
Lâm Phược cân nhắc ý đến của Trần Lại Ngũ, nhớ tới đêm qua Trương Bá Ngọc từng nói Trần Lại Ngũ và quản sự phủ Mộc Quốc Công là quan hệ con dì con già, Mộc Quốc Công giống Vĩnh Xương Hầu, đều là thế tập vọng tước (tước vị danh vọng cha truyền con nối) trong thành Giang Ninh, Trần Lại Ngũ có thể làm xằng làm bậy ở tây thành là dựa vào thế lực phủ Mộc Quốc Công. Phủ Vĩnh Xương Hầu và phủ Mộc Quốc Công lập tộc ở Giang Ninh hơn hai trăm năm, con cháu hai đại gia tộc cũng có quy mô ngàn người, số lần quan hệ thông gia con cháu hai nhà ở thành Giang Ninh trong hai trăm năm qua rất ít, muốn nói hai nhà không có lục đục gì sau lưng, quỷ cũng không tin. Lâm Phược âm thầm cân nhắc trong lòng: Trần Lại Ngũ du côn vô lại này là phủ Mộc Quốc Công phái tới thử nước sâu cạn thế nào sao?
Lâm Phược tỉnh bơ ứng phó Trần Lại Ngũ, khách khí tiễn hắn rời cửa, quay trở lại xem mấy bao mứt hoa quả Trần Lại Ngũ mang theo làm lễ gặp mặt trên bàn, gọi Tiền Tiểu Ngũ lấy xử lý.
- Ném trên đường nào đây?
Tiền Tiểu Ngũ hỏi, mấy bao mứt hoa quả giá trị cũng không tới ba năm mười đồng, Tiền Tiểu Ngũ cảm thấy cho dù bản thân hắn một kẻ nghèo hèn tới tạ lễ cũng ngại lễ nhẹ, trong miệng tên Trần Lại Ngũ kia vô cùng khách khí, chỉ có điều lễ gặp mặt như vậy cũng quá coi thường rồi. Tiều Tiểu Ngũ không hiểu vì sao Lâm Phược lại ứng phó Trần Lại Ngũ lâu như vậy.
- Không, người bị hận, đồ vật không nên hận.
Lâm Phược cười nói:
- Cho Liễu cô nương một phần đi, còn lại các ngươi chia phần ăn đi, không nên lãng phí thứ tốt…
Trong lòng hắn lại nghĩ, nếu Trần Lại Ngũ thật sự do phủ Mộc Quốc Công phái tới thử nông sâu, vậy phải cho phủ Mộc Quốc Công biết nếu mình một lời bất hòa rút đao tương chiến, cũng có thể nhận được sự khinh mạn này.
*****
Trần Lại Ngũ đến ngõ Bá Ki, một chiếc xe ngựa dừng ở bên đường ngõ nhỏ, rèm vén lên, một lão già tuổi năm mươi mặc áo xanh nhô đầu ra hỏi:
- Như thế nào?
- Ngài không có vào xem, hắn đối với ta khách khí, ngài cũng thấy đấy, hắn đưa ra rời cửa, cái lạy dài thật sự tiêu chuẩn.
Lúc này Trần Lại Ngũ không nói dáng vẻ gì, xì cái mũi đông lạnh, lấy nước mũi lau đế giày:
- Ta xem Lâm Cử Tử này không phải nhân vật khó lường gì…
- A.
Lão già hai tay ủ trong áo, cười cười nói:
- Vậy ngươi chọc hắn một chút.
- Ta có chuyện gì đi chọc hắn? Ta không sợ hắn, còn sợ Trương Ngọc Bá lột một tầng da đây.
Trần Lại Ngũ lắc đầu, lại hỏi:
- Rốt cuộc là ai muốn thử ngọn nguồn hắn, là lão Công gia sao?
- Điều này ngươi đừng hỏi nữa.
Lão già kia nói:
- Ngươi ở Tàng Tân Kiều cũng kiềm chế một chút, Trương Ngọc Bá thật muốn lột một tầng da của ngươi, ngươi đừng nghĩ ta sẽ tới giúp.
Nói xong lão hạ rèm, phân phó phu xe rời khỏi ngõ Bá Ki.
****
Lâm Phược ở trong viện xem sách trong chốc lát, đám người Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung đã trở lại.
Lâm Cảnh Trung đi tới trung viện, thấy trời lạnh Lâm Phược cũng ngồi trong viện:
- Ân Trạch ở lại cửa hàng. Buổi sáng khi tới cửa hàng qua một cửa hàng biển ngạch (làm tấm biển, bức hoành cửa hàng), chúng ta đi vào hỏi một chút tấm biển Tập Vân Xã làm thế nào, ngươi đoán coi thế nào?
- Thế nào?
Lâm Phược cười hỏi, hắn thấy Lâm Cảnh Trung mặt mày hớn hở, nhất định là gặp được chuyện gì tốt trong cửa hàng biển ngạch.
- Một đám người vây quanh trong tiệm biển ngạch đang nói về chuyện Phiên Lầu đêm qua. Chưởng quỹ Dụ Thái trà phường phía nam Tàng Tân Kiều cũng ở đó, biết nhà chúng ta tiêu thụ trà, lập tức muốn chúng ta đưa mấy thứ trà tới thử một chút. Lần này chúng ta mang tới trăm cân trà, đều là Cố gia bảo tồn cẩn thận, chất lượng trà tự nhiên là thượng hạng. Buổi sáng chúng ta đưa trà qua, ông chủ Dụ Thái trà phường vừa lúc cũng ở nơi đó, thử qua trà cảm thấy được, để chúng ta trước khi đưa trà mới ra thị trường, mỗi tháng đưa qua cho bọn họ năm mươi cân trà, giá cả cũng không tồi.
Lâm Cảnh Trung mặt mày hớn hở nói:
- Nói thật, đêm qua ở Phiên Lầu, ta hơi sợ, nhưng nếu có thể nghĩ tới chỗ tốt của dựng sào thấy bóng hôm nay, không chừng lúc đó ta cũng sẽ nói vài câu hùng hồn. Ta sẽ chờ gặp Mộng Đắc thúc, xem kho hàng có thể mượn trước một ngàn cân trà đối phó nhu cầu cấp thiết của chúng ta hay không…
Đợi đến sang năm đưa trà mới ra thị trường còn có bốn tháng, trong bốn tháng này, Tập Vân Xã chỉ có thể lấy được hơn một ngàn cân trà từ Cố gia. Hôm nay Dụ Thái trà phường lập tức muốn hai thành, khó trách Lâm Cảnh Trung hưng phấn như vậy, Tập Vân Xã còn chưa có chính thức khai trương nữa. Tập Vân Xã lấy trà từ Cố gia, cho dù kho hàng Lâm Ký nhấc giá ba thành, cao hơn trà bình thường, một cân cũng chỉ tám mươi tiền, chuyển đến Giang Ninh tiêu thụ giá cả là hai trăm tiền. Chỉ cần nguồn tiêu thụ thông, và năm sau trà mới đưa ra thị trường, bốn vạn cân trà Cố gia chuyển đến Giang Ninh, qua tay chính là lợi nhuận ba bốn ngàn bạc, cho dù chiết khấu cho đám người Cố Ngộ Trần, Trương Ngọc Bá tiền cổ tức cùng với hiếu kính các nơi khác, nơi này cũng lãi ròng hai ngàn lạng bạc. Đây là con số mà Lâm Cảnh Trung ở kho hàng Lâm Ký trước kia mỗi tháng nhận một lạng bạc nghĩ cũng không dám.
Lâm Phược mỉm cười, nếu không có chỗ tốt ấy, đêm qua lúc hắn khóa cổ Phiên Tri Mỹ tội gì báo ra tên Tập Vân Xã? Qua hai ngày chỉ sợ hơn nửa người thành Giang Ninh đều biết rằng Tập Vân Xã không qua lại với Khánh Phong Hành, với Phiên Lầu.
Lâm Cảnh Trung lại hỏi:
- Đúng rồi, ngươi nói trong thành Giang Ninh này, Khánh Phong Hành cùng Phiên Lầu rốt cuộc có bao nhiêu đối thủ?
- Điều này sau này ngươi phải cẩn thận lưu ý.
Lâm Phược nói lại chuyện tình Trần Lại Ngũ đến thăm cho Lâm Cảnh Trung nghe:
- Trước mắt chú ý đạo trung dung, trừ phi có thể lập tức giết chết kẻ đối đầu, bằng không cho dù trong lòng hận muốn chết, mặt ngoài cũng phải hòa hợp êm thấm, đây gọi là không mất thể thống. Bản thân đám người đối địch với Khánh Phong Hành, Phiên Lầu trong thành Giang Ninh này không muốn mất thể thống, có lẽ không dám là địch chính diện với Khánh Phong Hành, Phiên Lầu, nhưng trong lòng bọn họ lại hy vọng có người ra mặt trút giận cho bọn họ, đả kích Khánh Phong Hành, Phiên Lầu một chút. Chúng ta vừa tới Giang Ninh dừng chân, không có thể thống gì để mất, cùng lắm thì vỗ mông cút khỏi thành Giang Ninh…
Lâm Cảnh Trung nghĩ lại cũng đúng, lá gan của người không có gì lớn nhất, thật sự muốn kiếm vinh hoa phú quý ở Giang Ninh, lá gan nhỏ sao có thể được việc? Chỉ có điều nghĩ dễ làm khó, Lâm Cảnh Trung biết mình gặp chuyện nhưng không có phần đảm lược này, trước kia thật sự tự phụ, đọc sử cũng không cảm thấy nhân vật anh hùng này có gì đặc biệt hơn người, trong khoảng thời gian trải qua chuyện này, cuối cùng biết nhân vật anh hùng này có một vài chỗ bình thường nhưng không phải thường nhân có thể sánh bằng. Hắn lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Ngày hôm qua Mộng Đắc thúc nói muốn mượn bốn nhân thủ cho chúng ta, ngươi cự tuyệt, lát nữa ta đi gặp hắn, nếu hắn nhắc lại việc này, ta nên trả lời hắn như thế nào?
Lâm Phược trầm ngâm một lát, nói:
- Trong nhà này tạm thời không cần người nào, chuyện tình khác ngươi xem rồi xử lý…
- Hiểu được, hiểu được.
Lâm Cảnh Trung nói.
Ở thời đại này, quê hương có một loại lực ngưng tụ, làm quan trong triều chú ý xã đảng, kinh thương du học chú ý xã đảng, hiệu buôn cửa hàng chú ý thuê người gia hương làm việc, tham gia quân ngũ đánh giặc cũng chú ý hàng xóm láng giềng làm bạn, ngay cả vào rừng làm cướp, xuống biển làm phỉ, bình thường cũng tụ tập hương thân mà làm.
Hiệu buôn phát triển trên một trăm năm qua, đây đã là một truyền thống xâm nhập lòng người.
Lần trước Lâm Cảnh Trung, Cố Thiên Kiều, Triệu Hổ trở về dẫn theo hai học đồ từ Cố gia, Triệu Hổ lại đưa cả đệ đệ hắn tới, chính là đạo lý này. Lâm Phược đề nghị chiêu mộ đội quân con em từ Đông Dương đến làm võ tốt trông ngục đại lao Giang Đảo (đảo ở giữa sông), Cố Ngộ Trần liền có chút ý động, cũng là đạo lý này.
Chuyện kho hàng lập tức phải tìm cách, bên này thủy chung gặp phải vấn đề thiếu người thích hợp. Ngày hôm qua Lâm Mộng Đắc chủ động đề xuất cho bên này mượn người, là lo lắng an toàn của Lâm Phược tại Giang Ninh, mượn bốn gã vũ phu làm hộ vệ cho Lâm Phược, Lâm Phược cự tuyệt; lúc này Lâm Cảnh Trung nhắc tới điều này, là hy vọng mượn bốn gã tiểu nhị quen tay từ chỗ Lâm Mộng Đắc.
Lâm Phược lại nói với Lâm Cản Trung chuyện tình hắn có thể đi làm quan cai ngục ở đại lao Giang Đảo, Lâm Cảnh Trung mở to hai mắt kinh ngạc hỏi:
- Tại sao lại khéo như thế?
- Sao lại khéo như thế à? Vì chức cai ngục đại lao Giang Đảo, ta đã nghĩ hết tâm tư.
Lâm Phược cười nói.
- Đúng đúng.
Lâm Cảnh Trung bừng tỉnh đại ngộ:
- Đại lao Giang Đảo nằm trơ trọi bên ngoài thành, chung quanh lại không có quân doanh che chở, đang lúc thế cục mặt Triều Thiên Đãng phức tạp hơn ngoại ô các nơi khác, người khác muốn ngồi lên vị trí này, cũng cần năng lực và khí phách của hắn khiến người ta yên tâm mới được.
- Đúng vậy, vị trí này không phải dễ dàng ngồi như vậy, hơn nữa cũng không có gì béo bở.
Lâm Phược nói:
- Sau khi chuyện này định ra, ta muốn Chu gia cùng Triệu Hổ đi giúp ta, chuyện bên này cần ngươi tốn nhiều tâm tư. Mặt khác, cũng cẩn thận đề phòng người của Khánh Phong Hành và Phiên Lầu giở trò sau lưng.