Kiêu Thần

Quyển 2 - Chương 23: Người nhà Cố Thị. (2)






Buổi trưa, tri huyện huyện Thạch Lương Lương Tả Nhâm phi ngựa tới, Hình Phòng Thư đang khám nghiệm qua cửa thôn, cũng là nơi giao chiến và thi thể bọn cướp, theo lệ liền tra hỏi Lâm Phược rất kĩ lưỡng. Được biết mấy tên cầm cung cứng cưỡi khoái mã từ nơi khác tới kia đều là những đối tượng bị quan phủ chèn ép rất hà khắc, chỉ có điều việc cường hào địa phương nuôi dưỡng tư binh vốn đã là căn bệnh khó chữa của triều đình nên khó có thể loại trừ được, chính vì không được nhìn trực tiếp, nên Lương Tả Nhâm và huyện úy đều không thể tiếp tục điều tra.

Đem những dấu hiệu đặc trưng trên áo giáp, binh khí và ngựa của bọn cướp ghi chép lại, nhằm truy ra manh mối quan trọng về hung thủ đằng sau bức màn mà Phó sứ Án sát đang điều tra, Lương Tả Nhâm ghi chép lại chi tiết ra giấy để bẩm báo với phủ Đông Dương, một mặt bố trí việc lùng bắt đồng đảng thích khách trong huyện Thạch Lương.

Còn về vụ Cố Doanh Tụ đâm chết người hầu, Lương Tả Nhâm đã kết án ngay tại hiện trường, xử phạt hai mươi lượng bạc, trong ba ngày phải nộp vào ngân khố huyện. Cố Doanh Tụ lệnh cho ba người hầu khỏe mạnh đem thi thể xác chết chất lên xe ngựa quay trở về Thượng Lâm, nàng chỉ giữ lại nha hoàn bên cạnh cùng Triệu Thị, nói là thím của nàng mời ở lại một đêm ở Hổ Yển sáng hôm sau mới trở về.

Tuy nói ở huyện đã kết án, tình tiết thực sẽ nhanh chóng được lan truyền về Thượng Lâm, Cố Doanh Tụ vẫn yêu cầu mọi người nói rằng người chết là do muốn cứu Lâm Phược và bị đồng đảng của thích khách giết hại, bảo bọn bọ báo tin này cho Lâm Đình Huấn để trợ cấp tiền cho gia đình người đã chết.



Lâm Tục Tông đứng ở trong vườn nhìn về phía Nam Thượng Lâm, lúc này y mới biết cái lưới y giăng ra để bắt Lâm Phược và bọn người kia đã bị thủng một lỗ to. Ngoại trừ bến Thượng Lâm, Lâm Phược cũng có khả năng chạy từ phía Nam sông Thạch Lương sang huyện Thạch Lương, đêm hôm qua y đã phái người bí mật trấn giữ ở đó. Sáng sớm hôm nay, có bốn gã từ nơi khác đến gây chuyện sinh sự ở bến Thượng Lâm, đả thương sáu người mà y phái đi trấn giữ ở đó. Lâm Tục Tông tất nhiên khinh thường việc đi bẩm báo quan phủ, nên chỉ đem người đi vây bắt theo hướng Phong Lâm rồi qua sông, tuy nhiên đối phương lại có ngựa tốt nên đã nhanh chóng đào thoát. Lúc sáng nghe nói có một đội nhân mã phát hiện tung tích Lâm Phược ở núi Thiết Mạc Bắc Lộc, nhưng cho tới nay ngoại trừ một người trở về báo tin, đội nhân mã đuổi theo kia đến sau giờ ngọ vẫn còn chưa có hồi âm.

Lâm Tục Tông cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này ở nhà lại phái người tới nói rằng lão gia mời y lập tức đi Bắc Ngạn một chuyến.

-Có chuyện gì vậy?

Lâm Tục Tông hỏi người được người nhà phái tới.

-Thất phu nhân khi quay về Cố gia gặp phải thích khách, nghe nói là đang đuổi giết Lâm tú tài, Lâm Trung vì cứu Lâm tú tài mà bị thích khách giết chết, thi thể đang ở trong từ đường. Lão gia đang ở từ đường chờ ngươi quay về?
Người hầu được phái tới trả lời.

-Lâm tú tài có chết không? Thất phu nhân có chết không?
Lâm Tục Tông chỉ quan tâm điều này.

-Hình như không có việc gì.
Người hầu cũng không rõ tình hình cụ thể lắm.
-Các nha hoàn, bà bà đều vẫn tốt, còn nói rằng Thất phu nhân cùng chú thím Cố gia ở lại Hồ Yển một đêm, ngày mai mới có thể trở về, chắc là không có việc gì, nhưng thật ra bọn họ không nói gì đến Lâm tú tài.

Lâm Tục Tông không biết Lâm Phược vì sao lại cố tình chạy đến Cố gia ở Hồ Yển, nghĩ thầm đội nhân mã đuổi giết Lâm Phược đến hiện tại vẫn không có hồi âm, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, nếu vậy chuyện Lâm Phược và những kẻ kia là có thực. Lâm Tục Tông không biết những kẻ bán ngựa tới huyện Thạch Lương kia rốt cuộc thực lực thế nào, có bao nhiêu người, tóm lại sẽ không chỉ có ba người như ở chợ bán ngựa hôm qua. Y không dám lại có hành động thiếu suy nghĩ, vội vàng cùng tùy tùng đi Bắc Ngạn sông Thượng Lâm để tìm phụ thân thương lượng.



Gió lạnh thổi những chiếc lá cuốn trên mặt đất thành một vòng, tạo thành một lớp bụi dầy trên mặt đất.

Cố Doanh Tụ nói rằng người chết là vì cứu con cháu Lâm gia mà bị giết, theo thông lệ thi thể trước khi nhập táng phải để ở trong từ đường, sau đó những tùy tùng, nha hoàn, bà bà trở về báo tin đều bị Lâm Đình Huấn nhốt trong một tòa tiểu viện, không cho tiếp xúc với người ngoài.

Lâm Tục Tông ngồi kiệu đến, đi qua gian nhà lớn, liền có một người hầu chạy đến nói với y:
-Tam thúc vừa phái người cưỡi khoái mã từ huyện trở về rồi lại đi ngay, khả năng ở huyện đã xảy ra chuyện rồi?

Lâm Tục Tông không rõ ở huyện có thể xảy ra chuyện gì mà phải phái người gọi hắn đến từ đường.

Bên ngoài từ đường có người canh gác, khi y đi vào phía Đông điện thờ thì gặp lão gia, tùy tùng đều ở bên ngoài chờ.

Ngày hôm qua bị roi đánh làm chảy máu, vết sẹo còn chưa có liền, Lâm Tục Tông đi vội vã, trên kiệu cũng đứng ngồi không yên, khiến iệng vết thương bị nứt ra, phía sau máu chảy thấm ướt một mảng, y không nói một lời vượt qua cánh cửa cao lớn, đi vào phía Đông điện thờ.

Lâm Đình Huấn cầm quải trượng vẻ mặt xanh mét ngồi trước quan tài, thấy Lâm Tục Tông đi vào, tức giận đến thở dốc, lớn tiếng khiển trách:

-Ngươi đồ nghiệt tử này, ngươi không thể chờ ta chết được sao, ngươi muốn làm gì chứ?

-Tiểu tử kia tuyệt hậu lại thông đồng với người ngoài, căn bản không coi bản thân mình là người Lâm gia, ta có thể muốn làm gì đây?
Lâm Tục Tông thấy ở gian Đông điện thờ chỉ có chỉ huy xã doanh Lâm Tông Hải cùng người hầu Cố Trường Thuận ở bên người phụ thân, liền nói chuyện không cần e dè, y nhìn thi thể đang để giữa phòng, nhíu mày nói:
-Tên hầu này không ngờ lại liều mình đi cứu tiểu tử tuyệt hậu kia, chết thì chết, tiếc cái gì?

-Ngươi phái người đi giết hắn, chẳng lẽ hắn lại khoanh tay chờ ngươi tới giết?
Lâm Đình Huấn tức đến hộc máu, thân mình gầy yếu giống như súng đã lên đạn, nhảy dựng lên, cầm lấy quải trượng đánh vào Lâm Tục Tông.
-Ngươi rốt cuộc có đầu óc không vậy? Oán hận che hết lý trí của ngươi rồi, ngươi đùa giỡn xem thường một người trong lòng bàn tay mà lại không biết hậu quả của nó, ngươi có tư cách gì kế thừa gia nghiệm Lâm gia chứ?

Lâm Tục Tông quay đầu đi, quải trượng đập trúng vai hắn, trong lòng gã cũng oán hận, liền thuận tay nắm lấy quải trượng trong tay Lão Tử kéo mạnh, nói:
-Sao ta không có tư cách.
Hắn dùng sức kéo mạnh, Lâm Đình Huấn không đề phòng tiểu tử này dám trả đòn, thân mình thình lình bị kéo ra phía trước, đầu lao mạnh đập lên mặt đất, vang lên một tiếng lớn, làm cho Lâm Tông Hải và Cố Trường Thuận đang ở bên hậu hạ sợ tới mức vội vàng tới dìu hắn. Lâm Tục Tông cũng hoảng sợ, nhưng hắn không muốn mất mặt, nên vẫn lạnh lùng đứng đó.

Lâm Đình Huấn được dìu đứng lên liền cảm thấy trán nóng rát như rách da, y bị ngã đến mức hai mắt như hóa ra ngàn sao, thấy Lâm Tục Tông còn ngồi yên không chịu chạy tới dìu y, liền tức giận máu xông lên não, khiến cho sau ót tê dại từng đợt, chỉ vào Lâm Tục Tông mắng to:
-Nghiệt tử, ngươi mau quỳ xuống.
Một câu nói khiến y phải thở dốc, trước mắt đen ngòm.

Lâm Tục Tông thấy vừa rồi mình quá mức lỗ mãng, hai đầu gỗi nhất loạt quỳ rạp xuống một bên nghe giáo huấn.

Lâm Đình Huấn được người hầu Cố Trường Thuận dìu y ngồi xuống, thở hổn hển, lúc này mới phẫn hận mà nói:
-Ngươi chỉ lo đến mặt mũi của ngươi ở chợ bán ngựa đêm qua, mà không biết hôm qua ở huyện Thạch Lương đã phát sinh đại sự gì?

Lâm Tục Tông ngẩng đầu mờ mịt nhìn Lão Tử.

-Ngươi thật là, nếu ngươi không biết việc này, vì sao hôm qua không kiên nhẫn nghe ta nói xong? Khụ, khụ…”
Lâm Đình Huấn nuốt cục đờm trong cổ họng ho khan nửa ngày mới nói tiếp:
-Ngày hôm qua Cố Ngộ Trần và Lương Tả Nhâm gặp nhau trong thành đã bị thích khách ám sát, Lâm Phược vừa lúc đang ở đó, hắn cùng những kẻ xa lạ kia đánh nhau với thích khách cứu Cố Ngộ Trần. Đời trước của Lâm Phược đã có ân với Cố gia, hôm qua lại như vậy, ngươi cho dù trong lòng có muôn vàn oán hận hắn, cũng phải nhẫn xuống. Đằng này, ngươi lại khẩn cấp phái người đuổi giết hắn bằng được, ngươi sợ người khác không biết Lâm gia nhị công tử có bao nhiêu uy phong sao. Ngươi dụ hắn ra để giết ở Hồ Yển cũng không sao, nhưng ngươi có biết hay không, bảy tên người phái đi giết hắn đều bị gán cho là “đồng đảng thích khách”, ngươi làm sao thoát tội đây?
Cầm phong thư đặt trên bàn, Lâm Đình Huấn ném tới trước mặt đất.
-Ngươi tự mình cầm xem đi.


“…”
Lâm Tục Tông ngơ ngẩn ngồi đó, Lâm gia tác oai tác quái ở phủ Đông Dương, nhưng gã cũng tự hiểu trong lòng tội danh ám sát Phó sứ Án sát kia Lâm gia cũng không thể gánh vác được. Gã nhặt thư trên mặt đất lên xem qua một lần, sắc mặt trắng bệch, gã xưa nay luôn đắc ý vì đã nuôi một toán binh, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Lâm gia cửa nát nhà tan, quan trọng là lại chiếm nhiều tiền của của Lâm gia, việc này cho dù có giải thích cũng không thể giải thích được.

-Những người ngươi lén nuôi dưỡng kia đều bảo chúng cút ra xa khỏi phủ Đông Dương cho ta, cho đến khi bản án về thích khách chưa kết thúc đều không được quay về Đông Dương, tất cả đao kiếm áo giáp có đánh dấu, hết thảy đều chôn xuống sông Thạch Lương, không được lưu lại bất kỳ nhược điểm gì.
Lâm Đình Huấn điều tĩnh nói, y biết Lâm Phược muốn giá họa, nhưng dù sao phủ Đông Dương và huyện Thạch Lương cũng không chú ý nhiều đến Lâm gia, hiện tại muốn xóa bỏ dấu vết vẫn kịp.

Lâm Tục Tông cảm thấy đau lòng, gã tao hao khí lực lớn như vậy mới nuôi được bảy tám mươi người, lại vì sự kiện này mà phải rời khỏi phủ Đông Dương. Gã càng lo lắng những người này nếu ở bên ngoài trong thời gian dài dần dần sẽ không chịu sự khống chế của hắn, khiến cho tâm huyết mấy năm nay đều uổng phí. Tuy nhiên những người này không đi không được, nếu quan phủ truy tìm những dấu chân ngựa, tìm ra kẻ gây tai họa ở Lâm gia, ngẫm lại Cố gia mấy năm nay lụi bại thế nào, hắn liền liên tưởng được tương lai kết cục của Lâm gia sẽ ra sao?

-Ta nhất định phải làm thịt tên ăn cây táo, rào cây sung tuyệt hẩu tử kia!
Lâm Tục Tông tuyệt đối không ngờ Lâm Phược sẽ dùng kế sách ác độc như thế.

-Ngươi phải nuốt xuống giọng điệu này, chờ ta chết đi, ngươi muốn gây sức ép thế nào tùy ngươi, ta cũng sẽ không nhảy từ trong quan tài ra cản ngươi, nhưng chỉ cần ta còn sống, ngươi phải…
Lâm Đình Huấn nói một mạch bị hụt hơi không nói tiếp được, vô lực khoát tay áo.
-Cho dù có việc gì, có quyết định thế nào, ngươi cũng phải thảo luận cùng Tông Hải, Lâm gia hiện tại giao cho ngươi, ta quả thực lo lắng.
Đứng lên lại cảm thấy cả người nhẹ bẫng, y liền bắt lấy cánh tay Cố Trường Thuận đang đưa ra.
-Trường Thuận, ngươi đỡ ta trở về.

Lâm Tục Tông còn muốn hỏi vì sao Lâm Phược lại đi cùng Thất di nương tới Cố gia ở Hồ Yển, nhưng thấy Lâm Tông Hải chớp mắt ám chỉ hắn không được hỏi thêm điều gì làm kích thích thần kinh Lão Tử. Khi Lâm Đình Huấn rời khỏi, Lâm Tục Tông mới biết thi thể người chết lạnh như băng nằm ở từ đường kia là vì kháng mệnh không chịu đi cứu Lâm Phược mà bị Thất phu nhân cầm đao giết chết trước mặt mọi người.

Lâm Tục Tông cảm thấy trong ngực lạnh như băng, nhưng lại không thể điềm tĩnh đi cùng tộc huynh Lâm Tông Hải tới Nam Vọng lâu ở suối Thượng Lâm để thảo luận làm thế nào hóa giải nguy cơ trước mắt. Lâm Tục Tông quyết định dùng Triệu Năng, người trung thành và tận tâm với mình nhất, mang theo đao thương cùng với sáu bảy mươi binh cùng nhau rời khỏi phủ Đông Dương. Gã hiện tại tín nhiệm Triệu Năng nhất, tổng cộng có mấy người đáng tín nhiệm đều được phái đi để khống chế sáu bảy mươi người này thì gã mới có thể yên tâm.

Kinh hoảng bận rộn một đêm, Lâm Tục Tông chỉ thay một chén thuốc, xác định mọi người đã rời khỏi phủ Đông Dương, lúc đó đã là sáng sớm ngày hôm sau. Tuy rằng hận ý với Lâm Phược quả thực khó tiêu, nhưng lúc này cũng không thể không nhịn xuống. Tuy nhiên khi hắn về phòng nghỉ ngơi, liền thấy người hầu bên cạnh Lâm Đình Huấn là Cố Trường Thuận kinh hoàng thất thố chạy vào vườn, giữa trời đông giá rét chạy đến mồ hôi đầy mặt, thở không ra hơi nói với hắn:
-Nhị công tử, lão gia, người…

-Cha ta làm sao?