Kiêu Thần

Quyển 2 - Chương 22: Người nhà Cố Thị. (1)






Khi Cố Ngộ Trần cầm lấy cánh tay Lâm Phược muốn đưa hắn tới giới thiệu cho thê thử của mình, lại nghe Cố Doanh Tụ nói Lâm Phược là con trai của Mai nương, Cố Ngộ Trần có chút kinh ngạc.

Cố thị nghi hoặc hỏi:
-Mai nương là ai?

Cố Ngộ Trần thở dài:
-Đại ca, đại tẩu vì ta chịu liên lụy, bị lưu đày biên cương Tây Bắc, toàn bộ Cố gia đều đi theo Mai nương, vì thế đều chết vì dịch bệnh ở trên đường.

Nói đến đây liền thở dài thi lễ với Lâm Phược:
-Ngươi cũng là do ta mà bị liên lụy, hôm qua ta lại chịu ân huệ của ngươi, thật sự là không biết làm thế nào báo đáp.

-Không dám, không dám! Cố đại nhân khiến Lâm Phược tổn thọ.


Lâm Phược vội thở dài đáp lễ, thậm chí đầu còn cúi thấp hơn so với Cố Ngộ Trần một chút mới không tính là thất lễ.

Cố Doanh Tụ cùng với tiểu nữ nhi của Cố Ngộ Trần là Huân Nhi đi vào bên trong thay quần áo sạch sẽ, Dương Phác và Phó Úy phủ Đông Dương Vân Kỵ bẩm báo với Cố Ngộ Trần chuyện đồng đảng thích khách đuổi giết Lâm Phược ở cửa thôn, và việc Lâm Phược do có giao hảo với vài người bán ngựa nên được họ tương trợ.

Án sát Sứ ti chuyên quản lý các việc điều tra vụ án, tội phạm cả tỉnh, Cố Ngộ Trần đang đảm nhiệm chức Phó sứ Án sát Giang Đông, không phải là người vô năng, khi nghe Dương Phác và Phó Úy phủ Đông Dương Vân Kỵ miêu tả, liền biết những tên bán ngựa kia có quan hệ không bình thường với Lâm Phược, hơn nữa bọn họ chắc cũng là những nhân vật cường hào. Tuy nhiên y cũng không truy cứu hơn, chỉ nói với Dương Phác:

-Phái hai người đem danh thiếp của ta tới huyện Thạch Lương tìm Lương đại nhân, bẩm nhỏ về việc này, việc đuổi bắt đồng đảng thích khách nên giao cho huyện Thạch Lương xử trí. Ta còn đang trên đường nhậm chức, chưa chính thức nhậm chức, không tiện hỏi đến việc này.

Cố Ngộ Trần lần này xuống phía Nam mang theo con trai Cố Tự Nguyên và thể tử đi theo, ngoại trừ phụ tử Dương Phác cùng một gã người hầu cùng y quay về kinh sư làm hộ vệ, nha hoàn, vú già tổng cộng bốn người, không ai có thể phái đi huyện Thạch Lương báo tin, vì thế trước đây Phó Úy Vân Kỵ phủ Đông Dương muốn báo cáo, phải sai hai người cưỡi khoái mã cấp tốc tới huyện Thạch Lương báo tin. Về việc Cố Doanh Tụ chính tay đâm chết một người hầu, cũng phái Từ Ngỗ khám nghiệm qua xác chết sau đó xử lý, trong tình thế đó, hành động của Cố Doanh Tụ khiến người ta khiếp sợ, luật lệ đương triều cũng không có gì không thỏa đáng, vì thế cũng bỏ qua.

Sau khi an bài mọi việc thỏa đáng, Cố Ngộ Trần hỏi Lâm Phược sau này có tính toán gì hay không:

-Hôm qua nghe người phụ trách Lương Công nói, lần này khoa thi hương ở huyện Thạch Lương chỉ có duy nhất một người trúng cử nhân, ngươi tính toán khi nào vào kinh tham gia thi hội đây? Ta nghĩ nên sớm vào kinh mới có thể yên tĩnh đọc sách và nắm chắc kiến thức hơn. Ngoại tổ phụ của Tự Nguyên trước là Hộ bộ thị lang Thang Công Húy Hạo Tín (Thang Hạo Tín) cũng là gia sư của ta, rất thưởng thức những thanh niên tài năng, tuấn kiệt. Lần này ngươi vào kinh, thay ta gửi một phong thư đến quý phủ báo bình an, đồng thời ngươi cũng có thể ở đó mượn một gian nhà an tĩnh mà đọc sách.

Cố Ngộ Trần ban đầu thầm nghĩ muốn cám ơn ân tình của Lâm Phược, nhưng sau y lại biết Lâm Phược chính là con cháu của Mai nương, mà cái chết của Mai nương do dịch bệnh năm đó lại do mình liên lụy mà tạo nên, do đó y liền xem Lâm Phược như con cháu trong nhà. Hôm qua nghe Lương Tả Nhâm nói mới biết Lâm Phược ở Lâm gia địa vị không cao lắm, cho nên thật tâm muốn giúp hắn đăng khoa cử tiến sỹ.

-Đa tạ ý tốt của Cố đại nhân, trong cuộc thi hương Lâm Phược đứng thứ một trăm ba mươi bảy, thực may mắn mới không bị thi rớt, tạm thời cũng không định tới kinh sư tham gia thi tiếp.

-Vậy sao.

Cố Ngộ Trần thoáng chần chừ, với tài năng của mình, trong mắt người khác trúng cử nhân chính là rất tài giỏi rồi, nhưng y thì cảm thấy thi hương mà thành tích chỉ đứng thứ một trăm ba mươi bảy thì chỉ có thể tính là rất miễn cưỡng. Hôm qua Lương Tả Nhâm cũng chưa đề cập với hắn chuyện này, hắn trầm ngâm một lát mới nói:

-Ngươi ở lại huyện Thạch Lương học tiếp ba năm, kỳ thi hội tiếp theo tham gia cũng được, ngươi tuổi còn trẻ, tiền đồ rộng lớn, mới hai mươi tuổi mà đã trúng cử nhân cũng ít gặp, năm đó ta tham gia thi cử nhân rồi tới kinh sư tham gia thi hội cũng còn nhiều hơn ngươi một tuổi.

Lâm Phược vốn định cùng Cố Doanh Tụ tới đây là để nhắc tới việc đi Giang Ninh, nhưng Cố Ngộ Trần nói như vậy, hắn cũng không thể lảng tránh nữa, bèn nói:


-Cố đại nhân có lẽ không biết, những người bán ngựa kia cũng không phải vô duyên vô cớ mà trợ giúp ta. Bọn họ vốn là những người buôn bán ngựa ta gặp khi lưu lạc từ Đình Hồ đến bến Thượng Lâm, nhưng bổn gia nhị công tư lại tham lam lương mã của họ, cố ý muốn cưỡng ép để mua, lúc đó ta thay bọn họ giải vây, nên đã đắc tội bổn gia, chỉ sợ Đông Dương cũng không phải nơi ta có thể an thân, cho nên muốn tới Giang Ninh mưu sinh.

Lâm Phược nửa thật nửa giả thuật lại sự việc cho Cố Ngộ Trần nghe.

-Ta vốn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, bổn gia nhị công tử lại là người lòng dạ cực kỳ nhỏ hẹp. Ta tuy rằng là con cháu Lâm gia, nhưng ta lại đuổi giết đồng đảng của thích khách, mấy người hầu của Thất phu nhân còn kháng mệnh không muốn cứu ta, họ cũng biết nếu cứu ta chính là có lỗi với bổn gia nhị công tử. Ta hiện tại ở Đông Dương ngày nào liền như ngồi trên đống lửa ngày đó.

Cố Ngộ Trần thật không ngờ Lâm Phược lại có ý nghĩ muốn nóng lòng rời khỏi phủ Đông Dương, sửng sốt một lát rồi nói:

-Ngày mai chúng ta cùng đi Giang Ninh, nếu ngươi không muốn ở lại Đông Dương, có thể cùng chúng ta tới Giang Ninh cũng được, tuy nhiên việc tự mưu sinh nên tạm hoãn, tranh thủ thi hội để tham gia sỹ tử mới chính là tiền đồ trong tương lai a.

Sau khi trúng cử thi hương, có công danh trong người, những người đọc sách đều có chức vị, nhưng chức quan đều là tiểu quan, không gian và cơ hội thăng tiến cực kỳ nhỏ hẹp, cử nhân làm quan nếu có thể làm tới chức tri huyện như Lâm lão trí sĩ kia cũng coi như là đã đốt cho tổ tiên một nén nhang thơm rồi.

Trong mười năm nay, vị cử nhân nhập sỹ thành công duy nhiên hiện nay là Tri phủ phủ Duy Dương Đổng Nguyên. Đổng Nguyên từ cử nhân nhập sỹ đã sáu năm, thành tích đều đạt loại ưu, tuy nhiên công lao như vậy nhưng cũng chỉ đạt tới cửu phẩm chủ bộ huyện Tiên Hà. Khi đó là lúc Xa gia ở Tấn An khởi sự càn quét Đông Mân, phản quân cầm đao đuổi giết tới thành huyện Tiên Hà, Đổng Nguyên liên hợp mọi người trong huyện, nha dịch, tri huyện tất cả mọi người đều cố gắng phòng thủ trong thành lập nên kỳ công, sau đó giao cho Binh bộ Thượng Thư Giang Ninh, Tổng đốc Đông Mân Lý Trác, nhưng khi ở Xa gia lại có ý kiến bất đồng với Lý Trác, do đó bị đưa tới Giang Ninh đảm nhiệm chức Binh bộ Lang trung Giang Ninh, mới được ba tháng lại bị điều đến phủ Duy Dương. Trong mấy năm đó, từ cử nhân xuất thân cửu phẩm bé nhỏ lại biến hóa thành nhất phủ tôn sư tứ phẩm, có thể coi như chuyện lạ hiếm có trong quan trường.

Cái gọi là chuyện lạ, tất nhiên không phải tự nhiên mà có. Sỹ tử trong thiên hạ đi thi hội cuối cùng là muốn nhảy một bước vào Long môn, Cố Ngộ Trần tất nhiên cũng không ngoại lệ. Thông thường, thi hội, thi đình đều không thể qua loa, cho dù thành tích có kém cũng được coi là xuất thân tiến sỹ tam giáp đồng, sau đó tiếp tục học thêm ba năm ở viện Hàn Lâm Học Sĩ, khi ra trường có thể xin một chức quan bát phẩm trở lên làm Huyện lệnh. Trong triều nếu có người nâng đỡ, muốn làm đến chức tôn sư trong phủ chỉ là chuyện tám năm hoặc mười năm sau mà thôi, nếu không thì cả đời cũng chỉ có thể làm một viên quan nhỏ bé không hơn không kém.

Cố Ngộ Trần nhiệt tình như vậy, làm cho Lâm Phược cho dù muốn từ chối cũng sợ làm giảm sự nhiệt tình của Cố Ngộ Trần, do vậy hắn nói muốn tới Giang Ninh trước rồi suy nghĩ, lúc này vì đắc tội bổn gia nhị công tử mà đứng ngồi không yên, cho dù ở lại Đông Dương cũng không thể tĩnh tâm mà đọc sách được.

Con trai Cố Ngộ Trần là Cố Tự Nguyên đứng một bên nhìn vẻ mặt từ chối của Lâm Phược vô cùng rõ ràng, cho rằng hắn thật chẳng có chí khí gì, thầm nghĩ hắn nói đắc tội bổn gia nhị công tử chỉ sợ là tìm cớ nói dối mà thôi, đại khái biết thân phận của phụ thân nên ngày hôm qua mới ra tay giúp đỡ, chính là muốn chờ tới Giang Ninh để nhờ vả phụ thân tìm một công việc béo bở mà thôi.

Cố Tự Nguyên vẫn canh cánh trong lòng chuyện tranh chấp giữa Lâm Phược với hộ vệ của y lúc ngoài cửa tửu lâu, chỉ có điều Lâm Phược có ân với cha y là sự thật, vì vậy cho dù trong lòng y có oán hận tất nhiên cũng phải tự áp chế. Cố Tự Nguyên vừa rồi nghe Dương Phác miêu tả trận chiến kịch liệt ở cửa thôn, y nghe rất rõ ràng Lâm Phược là cố ý dụ thích đồng đảng thích khách đến cửa thôn để vây giết hòng tranh công với Cố gia. Lúc này lại quan sát thần sắc Lâm Phược, Cố Tự Nguyên đương nhiên coi hắn trở thành một ân công cần báo đáp, tâm tình cảm ơn hắn tự nhiên lại ít hơn nhiều.

Lẽ ra, Cố Tự Nguyên và Cố Doanh Tụ là đường tỷ đệ, Cố Doanh Tụ gả cho Lâm Đình Huấn làm thiếp, Lâm Phược phải gọi Cố Doanh Tụ là thím, Cố Tự Nguyên cũng được coi là đồng lứa với Lâm Phược, nhưng Cố Ngộ Trần là bề trên ở Cố gia, khi nói chuyện đương nhiên không có vị trí của Cố Tự Nguyên, Lâm Phược vừa là khách vừa là ân công, được Cố Ngộ Trần mời ngồi vị trí chính giữa, vì thế Cố Tự Nguyên lại cảm thấy rất bất mãn.

Dương Phác và con trai Dương Phác là Dương Thích cùng một hộ vệ áo xanh khác cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, tuy rằng họ cũng cảm thấy Lâm Phược không tốt, nhưng lại không thể không báo đáp ân cứu mạng, hơn nữa, lão gia đại nhân lại rất nhiệt tình với Lâm Phược, trong lòng bọn họ cho dù có chút khinh thường cũng không dám thể hiện ra ngoài.


Cố Doanh Tụ thay quần áo đi ra, thỉnh an với Cố Ngộ Trần và mọi người bề trên Cố gia. Lúc này trưởng bối Cố gia đang nói xấu sau lưng Cố Doanh Tụ, cho rằng Cố Doanh Tụ gả cho Lâm Đình Huấn làm thiếp là bại hoại nề nếp gia đình dòng họ Cố gia, họ cũng không thiết gặp mặt, nếu không phải Cố Ngộ Trần kiên trì, những trưởng bối Cố gia này sẽ không tới đây gặp mặt. Sau khi biết Cố Doanh Tụ chính tay đâm chết một tôi tớ kháng mệnh tại cửa thôn lúc nãy, khi Cố Doanh Tụ thay quần áo đi ra thi lễ thỉnh an, mọi trưởng bối của Cố gia đều theo phản xạ có điều kiện hạ thấp người không ai dám nhận phần lễ này.

Lâm Phược nhìn cảnh này, nghĩ thầm trưởng bối Cố gia quả thật không có cốt khí nhân khí gì cả, cũng khó trách huynh đệ Cố Ngộ Trần ngã xuống, Cố gia liền suy tàn hết lượt.

-Huân Nhi đâu, ân nhân cứu mạng đang ở đây, nàng tại sao lại trốn không tới nói lời cảm tạ?
Cố Ngộ Trần thấy thê tử và chất nữ từ tòa nhà phía sau đi ra, nữ nhi cả ngày la hét muốn xuất môn, thậm chí còn nữ giả nam trang để được xuất môn, lúc này lại trốn tránh không ra ngoài gặp khách.

Cố thị sai nha hoàn chạy về phía sau tòa nhà, sau một lát liền thấy tiểu nữ của Cố Ngộ Trần vẻ mặt đỏ bừng, nhăn nhó xoa xoa tay đi tới trước mặt Lâm Phược nhún mình thi lễ, giọng nói nhỏ nhẹ nói lời cảm tạ:
-Cố Quân Huân tạ ơn Lâm công tử hôm qua… hôm qua… chi ân…”

Thật vất vả lấy hết dũng khí nói xong câu đó liền hoảng sợ ngượng ngập trốn phía sau nương của nàng là Cố thị.

Thấy bộ dáng nàng như vậy, Lâm Phược không khỏi nghĩ tới viên đạn mềm trong tay ngày hôm qua, nhưng cũng không thể làm mất mặt nàng trước mặt cha mẹ huynh đệ, trưởng bối trong tộc và mọi người tôi tớ trong phủ, Lâm Phược chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh tiếp tục nói chuyện với Cố Ngộ Trần.

Cố Ngộ Trần vốn dĩ không mong đợi chỉ đọc sách mà am hiểu ít về kinh tế, thế sự, Lâm Phược mặc dù đứng trước mặt Phó sứ tứ phẩm Án sát Giang Đông, thân phận hắn thấp kém, nhưng Lâm Phược là khách nhân, đối với Cố Ngộ Trần lại có chi ân, do đó Cố Ngộ Trần cũng không thể làm mất mặt mà mời Lâm Phược đi chỗ khác. Hơn nữa Cố Ngộ Trần hôm nay cũng không có việc gì khác, dó đó hưng trí cùng hắn thảo luận chút thi văn cũng tốt.

Lâm Phược tuy vẫn giữ được trí nhớ trước kia, nhưng chỉ có hai tháng đọc sách lại lười nhác cẩu thả, trình độ cũng không thể sánh bằng lúc dự thi Giang Ninh trước kia, càng không cần khoe khoang trước mặt Cố Ngộ Trần, khiến cho buổi nói chuyện này bị người khác chê cười. Cũng may Cố Ngộ Trần thấy hắn mặt đỏ tai hồng, trên trán chảy mồ hôi liền không làm hắn khó xử nữa, đại khái cũng hiểu được Lâm Phược trình độ thi thư hữu hạn, chỉ dặn hắn đến Giang Ninh sẽ phải đọc sách cực khổ hơn mà thôi.

Cố Tự Nguyên và Dương Phác cùng với mọi người ở Cố gia nhìn cảnh tượng này liền biết Lâm Phược trình độ có hạn, đều nghĩ thầm cho rằng hắn không dám tới kinh sư tham gia thi hội thật đúng là tự biết sức mình, chỉ có Cố Doanh Tụ trong lòng cảm nhận được Lâm Phược đã thay đổi tốt hơn vạn lần từ sau khi sống sót sau vụ cướp. Từ khi trở về chỉ ngắn ngủi trong vòng 3 ngày, hắn đã thể hiện thái độ quyết đoán, gan dạ sáng suốt, tâm tư kín đáo và mưu lược đều là những biểu hiện mà nàng chỉ chứng kiến được ở một người nam nhân ưu tú, cũng chỉ có Cố Doanh Tụ đã từng lừa gạt người khác mới hiểu được không nên quá ỷ lại vào những người thi văn kinh học.

Chu Phổ vốn không biết gì về thơ văn, đứng một bên nghe liền cảm thấy buồn ngủ, trong lòng cũng vô cùng thông cảm với Lâm Phược, làm sao có thể thảo luận những vấn đề nho gia như vậy. Trong mắt y nhận định Lâm Phược là có tài học thực sự, có bản lĩnh, có chân tình.