Kiêu Tế

Chương 70: Vẽ tranh




Tiêu Chân phát tiết nửa buổi sáng, thổ lộ hết những tích lũy trong lòngthì thoải mái hơn rất nhiều, làm ra vẻ mặt hùng hổ: "Mau lấy cho tamột chút lá trà đến đây."

Tiêu Lan biết, hắn có thể nói ra những lời này ý nghĩa là đã trở thành người của mình, chau chau mày, hướng bên ngoài nói: "đi lấy hai củ tỏi."

Tiêu Chân kêu to: "Ai muốn tỏi, ta muốn lá trà!"

"Tỏi trị ê răng nhanh hơn", Tiêu Lan sai người đổi nước, tạm ngừngnói: "Thanh tỷ đi đã nhiều năm, ngươi cũng nén bi thương."

Tiêu Chân đứng dậy, hừ một tiếng, còn muốn nói tiếp câu gì, suy nghĩmột chút lại cảm thấy không có ý nghĩa, đến nước này, oán khí cũngđã tan đi, nếu như Đổng Thanh La còn sống sót trong cái am nào đóthì cũng hoàn toàn không còn liên quan tới hắn nữa, dù sao, Ninh vương phi đã chết rồi.

hắn đi tới nhấp một hớp nước trong, răng hàm lại khó chịu một trận, sắc mặt ngược lại đoan nghiêm vài phần, hỏi: "Ngươi có bao nhiêu nhân mã?"

Tiêu Lan: "Mười vạn."

Tiêu Chân sặc một ngụm, trố mắt hỏi: "Ngươi nói điều động quân trấn thủ Bộc Dương?" nói xong lại thấy cũng không có gì bất ngờ, mười vạn đại quân nếu chỉ dựa vào miệng lưỡi căn bản sẽ không động, Tiêu Lan ở Bộc Dương này đã hơn một năm, là theo chân bọn họ cùng nhau sống chết.

Tiêu Chân nghiêm túc, nheo mắt lại: "Ngươi muốn xử lý thái thượng hoàng như thế nào? Ta không thể nào phản bội ông ấy, đó là phụ hoàng ta."

"Tính mạng ông ta không đáng ngại, ngươi có thể yên tâm", Tiêu Lannói: "Chỉ là lớn tuổi rồi, ngồi không vững cái ghế dựa kia nữa."

Lời này có chút lớn lối, Tiêu Chân cười quái gở một tiếng, ngửa người ra sau nhìn hắn: "Khi còn nhỏ ta lại không nhìn ra ngươi là người ngoan độc cỡ này, lúc ấy như cái hũ nút."

"Hũ nút có tâm lý nắm chắc", Tiêu Lan thuận theo trêu chọc của hắn: "Ân tình ta đều ghi tạc trong lòng."

- - Kỳ thật có cái ân tình gì thì cứu mạng lúc trước cũng đều đã xong rồi, hắn là nhớ tình cảm lúc trước, trong lòng Tiêu Chân cũng hiểu được. 

Hạ nhân bên ngoài cầm tỏi đến, Tiêu Chân xoa mũi, nhưng cũngkhông có ai bên cạnh, đành phải lột vỏ bỏ vào miệng nhai, từng tép từng tép, cay làm hắn phải méo miệng.

Tiêu Lan cũng không nói chuyện, ngồi ở bên cạnh nhìn.

Tiêu Chân từ từ ăn xong rồi chỉnh lại đầu tóc, cay chảy cả nước mắt, tinh thần lại sảng khoái, nâng nâng cái cằm: "nói, muốn ta làm gì?"

Khóe miệng Tiêu Lan chậm rãi cong lên, lắc đầu: "Trước mắt tạm thờikhông cần, Tam ca chỉ cần theo ta vào kinh, tùy cơ ứng biến là được."

"không nói sớm!" Tiêu Chân ném miếng tỏi còn dư lại qua, "Làm ta nghĩ nửa ngày, còn tưởng phải đi trước làm đệm lót đường chứ."

Hai người nhìn nhau, Tiêu Chân lại bất đắc dĩ cười phá lên.

Tiêu Lan buổi trưa cũng không quay lại chủ viện mà ở chỗ Tiêu Chân dùng cơm, giờ ngọ uống hai hớp rượu, hai ngày nay Tiêu Chân ê răng cơm cũng ăn không được, rượu cũng uống không vô, bây giờ dù chỉ cómột chén nhưng quả thực muốn khóc.

hắn lộn xộn nói chút chuyện cũ năm xưa, Tiêu Lan phần lớn trầm mặc nghe, ngẫu nhiên đáp lại đôi lời, sau lại bàn về tình hình trong kinh,nói một chút lại ngừng, ngồi thẳng từ giữa trưa đến tối, đến thời gian phòng thủ Tiêu Lan mới trở về sân mình.

Diên Mi đã dùng cơm tối, đang ngồi bên cạnh bàn vẽ này nọ, Tiêu Lan cho là nàng đang vẽ binh khí, đi tới gần xem, kết quả lại thấy nàngđang vẽ hai người.

Diên Mi có thói quen vẽ đồ vật, tỷ lệ chuẩn xác, nét vẽ đơn giản, bây giờ vẽ người liền có vẻ phá lệ... đặc sắc, mắt Tiêu Lan nhìn nhìn mộthồi nhận ra vóc dáng cao hẳn là mình, vóc dáng thấp chút là Diên Mi, nhưng lại nhìn kỹ thêm một chút thì nhất thời trên mặt nóng rần lên, - - tranh này tranh này tranh này vẽ là... tối hôm qua?!

một tay Tiêu Lan vội vàng che mặt giấy lại, đè thấp giọng hỏi: "Ai dạy nàng vẽ cái này?"

Diên Mi quay đầu nhìn hắn một cái, mũi lại gần hít hà trước, hỏi: "Rượu?"

"Ừ, buổi trưa uống một chén", Tiêu Lan đáp, nói xong thì rút tờ giấy ra liếc mắt nhìn lần nữa, mặt từ đỏ biến thành đen, trong phòng khôngcó ai, Cảnh nương tử đều đã bị xua đuổi tới cửa, xem ra Diên Mi cũng biết là không thể cho người khác xem, nhưng mà... Tiêu Lan nhìn cái chấm đen nhỏ giữa hai chân mình, quả thực không biết là nên dùng vẻ mặt gì, - - cái này, không, thể, to, thêm, một, chút, sao?!

Tiêu Lan gấp giấy lại, hỏi Diên Mi: "Vẽ mấy bức?"

Diên Mi muốn đến đoạt lại, lại chỉ chỉ chậu than, nói: "Hai bức, đốt."

Trong chậu than còn có tàn tro của giấy, nàng đương nhiên biết làkhông có thể vẽ loạn, chỉ là vẫn không thể suy nghĩ được tối hôm qua đến cùng là xảy ra chuyện gì nên mới muốn vẽ ra coi trộm một chút.

Tiêu Lan đem giấy thu vào trong ngực mình: "Nàng vẽ không đúng."

Diên Mi nháy mắt: "không đúng chỗ nào?"

Tiêu Lan ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại gần đây ta nói cho nàng biết."

Diên Mi trừng mắt nhìn Tiêu Lan, cầm bút vẽ một đường lên mặt hắn, Tiêu Lan tóm lấy tay nàng muốn hôn, ý không vui của Diên Mi buổi sáng còn chưa có tiêu hết, nghiêng đầu nói: "không cho."

Tiêu Lan cười, hỏi nàng: "Cơm tối ăn ngon không?"

Diên Mi thổi một hơi vào mặt Tiêu Lan: "Ngon, không, chịu, được."

Tiêu Lan đến gần cạnh tai nàng, cũng học nàng thổi hơi, nhỏ giọngnói: "Còn có thứ càng làm cho nàng chịu không nổi, có muốn thửkhông?" có thể là do nói chuyện với Tiêu Chân một buổi trưa đã làm nổi lên tính xấu của người trẻ tuổi trong lòng hắn, nói chuyện cũng bắt đầu không đứng đắn.

Diên Mi nghe không hiểu, nhưng trực giác cho biết không phải lời hay ho gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc đẩy hắn: "Mùi rượu, đi tắm."

Tiêu Lan cố ý dùng mặt cọ nàng, cho đến khi Diên Mi phát cáu muốn cắn người thì mới táp môi nàng một ngụm, đứng dậy đi tắm, bất quá hậu quả chính là, lúc muốn ngủ, hắn phát hiện không thấy gối đầu của mình, Diên Mi đè lên một góc chăn, ngạo nghễ nói: "Chàng van cầu ta."

Tiêu Lan dở khóc dở cười, vừa vạch chăn nàng vừa nói: "Ừ, Lan ca ca van cầu nàng."

Diên Mi nhấn góc chăn đè lại, cảm thấy hắn nói chỉ lấy lệ, Tiêu Lan liền đổi biện pháp, chà xát chà xát cánh tay: "Lạnh."

Tay Diên Mi quả nhiên buông lỏng một chút, Tiêu Lan thừa cơ chui vào, chọc nàng ngứa, Diên Mi hầm hừ, Tiêu Lan ôm người vào trong ngực, nghĩ thầm liền mang nàng cùng nhau đi luôn, vạn nhất có cái gìthì thế nào chứ, cùng lắm thì hai người ở một chỗ, không phải như Đổng Thanh La.

Nghĩ như vậy, ý niệm khác trong đầu hắn cũng tạm thời tiêu biến, thành thực ôm người ngủ.

Ngày hôm sau lúc thỉnh an hắn liền nói một tiếng với Hoắc thị muốn dẫn Diên Mi cùng vào kinh, Hoắc thị nhưng cũng không phản đối, chỉ lo lắng nói: "Vết thương của nàng còn chưa lành hẳn đúng không? Lần này không thể so với bình thường được, thân thể có thể chịu nổikhông?"

Diên Mi dùng sức gật đầu: "Có thể."

"Vậy thì đi đi", Hoắc thị nói: "Nếu không thì nàng chờ với ta ở đây cũng sẽ phải ngày ngày lo lắng đề phòng nhớ nhung, tư vị kia khôngdễ chịu, vậy thì dứt khoát đi cùng ngươi. Thân thể mẫu thân lần này cũng không sao nữa, đợi tốt hơn một chút, qua hai ba ngày sẽ đi theo phía sau các ngươi."

Nửa câu sau của Hoắc thị không giả, chuyện này bà cũng không sợ chết, chỉ hận không thể ngày mai liền đứng ở trong hoàng cung cung vàng điện ngọc.

Diên Mi ngoài ý muốn bà lần này thế nhưng đồng ý, lại cảm thấy bà đãnói ra lo lắng trong lòng mình, liền cười cười với bà.

"Đứa bé ngoan", Hoắc thị thở dài, "Từ lúc ngươi gả vào phủ đã phải chịu khổ chịu tội không ít, trên đường chăm sóc bản thân cho tốt."

Lần này Diên Mi bị bà nắm tay cũng không giãy ra, lên tiếng trả lời: "Nhớ kỹ."

Khóe mắt Hoắc thị có nước, vỗ vỗ tay nàng, như là đối với nữ nhi của mình vậy.