Lúc Phó Trường Khải trở lại Bộc Dương, đúng lúc Tiêu Lan đi Dĩnh Âm, khi Diên Mi nhìn thấy hắn, quả thực là nhận không ra.
Phó Trường Khải mặc một bộ xiêm y bằng da màu đất, râu ria xồm xoàm, gò
má đỏ thẫm, có lẽ là do phơi nắng quá nhiều, nhìn có vẻ hơi hung ác, rất giống đạo tặc mới từ trên núi xuống.
Diên Mi hơi há miệng, Phó Trường Khải khép tay áo lại nhìn nàng cười hắc hắc một tiếng: “Có phải nhìn Nhị ca lại soái hơn không?”
Diên Mi mím chặt miệng, tới kéo tay áo hắn đi vào trong, trong miệng Phó Trường Khải nói được được được, vừa vào nhà, không khí ấm áp, tay
hắn trong áo nhịn không được xoa xoa chà xát.
Diên Mi lập tức chú ý đến, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi
cũng nhanh chóng tiếp nhân bộ dáng lôi thôi của Phó Trường Khải, chỉ vào tay áo hắn: “Tay.”
Phó Trường Khải cười nói: “Hôm nay Hầu gia không ở trong phủ?”
Diên Mi không để ý lời của hắn: “Tay.”
Phó Trường Khải đành phải cười gượng đưa ra, nói: “Không có việc gì, chỉ là có chút ngứa thôi.”
- - Hai tay của hắn đều bị nứt nẻ, sưng phù, còn hơi chảy mủ, gặp nóng thì xót ngứa.
Ánh mắt Diên Mi lại chuyển tới chân hắn, Phó Trường Khải co giày
lại, vội nói: “Chân trái cũng bị đông lạnh, nhưng không có nghiêm trọng
như tay đâu, muội đừng lo, Nhị ca có mang theo thuốc mỡ, cũng đã bôi
rồi, qua vài ngày là ổn thôi.”
Đào Diệp và Đào Hoa đứng kia nhìn hốc mắt đều ửng đỏ, Đào Diệp nói:“Cữu thiếu gia, vết thương này là do giá rét, mệt nhọc, bị đông lạnh một thời gian dài, ngài này là đi tới nơi lạnh khủng khiếp rồi.”
Phó Trường Khải khoát khoát tay: “Cũng không có lạnh quá khủng
khiếp, chỉ đúng lúc có một trận bão tuyết, ở trong ổ tuyết chịu đựng vài ngày.”
Diên Mi cũng không hỏi gì, nàng nhớ tới mấy phương thuốc của Mẫn Hành thì liền phân phó Đào Diệp: “Tìm Mẫn tiểu nương tử.”
Vốn Phó Trường Khải muốn về sân nhỏ tắm rửa một chút trước rồi thay
quần áo, không ngờ Diên Mi còn có thể chủ động nhắc tới người lạ thì
hỏi: “Mẫn tiểu nương tử là ai? Tìm nàng làm gì?”
Diên Mi không nói lời nào, nhưng Đào Hoa còn không có phản ứng kịp,
đáp nói: “Mẫn tiểu nương tử và đại ca nàng đều là đại phu.”
Phó Trường Khải là người nghe một câu suy được ba câu, nghe vậy liền nhíu mày, nhìn Diên Mi hỏi: “Lúc trước muội bị bệnh? Lần trứơc Nhị ca
đến vội nên không nhìn ra. Là trước đó hay sau này? Bây giờ đã hết
chưa?”
Diên Mi nhìn hắn, không lắc đầu mà cũng không gật, trước giờ nàng
chưa bao giờ nói dối, huống chi là với người trong nhà? Nhưng nàng lại
không muốn nói chuyện của Doãn đại nương, cho dù là huynh trưởng thì một chữ nàng cũng không nói.
Phó Trường Khải cười cười, “Nhìn bộ dáng trước mắt này của muội, vậy là tốt rồi. Đột ngột từ phía Nam đến đây, không thích nghi được cũng
không tránh khỏi, bảo bọn nha đầu cẩn thận một chút.”
Diên Mi “Vâng” một tiếng, Phó Trường Khải lại cùng nàng nói vài
chuyện thú vị trên đường, Mẫn Hinh liền bị nôn nóng kéo vào viện.
Lần đầu mới nhìn, nàng bị hù cho nhảy dựng, nói với Diên Mi: “Còn
tưởng là phu nhân tìm ta, nếu là vị công tử này xem bệnh thì nên gọi ca
ca tôi đến.”
Diên Mi lắc lắc đầu, Cảnh nương tử nói: “Vị này đúng là gia huynh
của phu nhân chúng ta, mời tiểu nương tử đến cũng không phải nhìn bệnh
nặng gì, là chân tay cữu thiếu gia bị đông lạnh, sợ hằng năm để lại di
chứng nên muốn hỏi tiểu nương tử có bí truyền gì không.”
Mẫn Hinh bình tĩnh trở lại, mấy cái bí truyền chữa vết thương nhỏ
thì nàng thành thạo nhất, nhất thời nở nụ cười thoải mái, nói: “Để ta
xem một chút.”
Nàng hơi tiến lên, Phó Trường Khải vươn tay ra đặt ở trên bàn, Mẫn
Hinh thấy tay hắn sưng lên như móng heo thì hỏi: “Đây là lần đầu Phó
công tử chịu tổn thương do giá rét sao?”
Phó Trường Khải gật đầu nói: “Là lần đầu.”
”Vậy còn tốt”, Mẫn Hinh nâng người lên, “Có phương thuốc, trước mắt
là tháng chạp, cũng sẽ tìm được. Dùng tủy não vịt bôi ở chỗ nứt, không
tới hai tuần thì tay chân ngài sẽ khỏi.”
Phó Trường Khải giương cao mi đen: “Vậy là được rồi?”
Mẫn Hinh liếc hắn một cái, trong lòng tự nhủ bộ dạng tiểu phu nhân
ngây thơ trong sáng, sao ca ca trong nhà lại là người lỗ mãng thế, thế
nên nói giọng ôn hòa: “Nếu Phó công tử không tin thì không cần dùng,
nhưng ta cũng cho phương thuốc..”
Kiến thức Phó Trường Khải cũng không ít, quả thực là chưa từng nghe
tới phương pháp này, bất quá ngẫm lại, não vịt sống, nhìn phát tởm, ngửi lại tanh, phương thuốc này người bình thường đa phần là không thích nên cũng không biết, hắn chưa từng nghe qua nhưng cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, liền chắp tay nói: “Phó mỗ chỉ là thuận miệng hỏi, Mẫn đại phu
đừng trách, ngày mai ta sẽ theo biện pháp này mà điều dưỡng.”
Mẫn Hinh nghe giọng hắn nói vẫn có chân thành thì mình cũng không
làm mặt lạnh nữa, ngược lại nói với Diên Mi: “Phu nhân hãy sai người đi
với ta hái chút rễ cà, trở về phơi khô, thả vào nước ngâm tay chân bị
tổn thương do giá rét, qua một mùa đông thì sẽ không lưu lại di chứng.”
Diên Mi liền bảo Cảnh nương tử đi theo nàng, mấy ngày này Mẫn Hinh
cũng không tới phủ, vốn còn muốn nói vài câu giải buồn với Diên Mi, kết
quả thân thích của người ta đến nên đành thôi vậy.
Viện cho khách lần trước của Phó Trường Khải lại được dọn dẹp, Diên
Mi dẫn hắn đi, Đào Diệp lại thu xếp đi xuống bếp, thời gian này vừa
khéo, trong phủ chuẩn bị đồ Tết, mới mua mười mấy con vịt đợi làm thịt,
não vịt không thiếu.
Bên kia buổi tối hôm đó Tiêu Lan nhận dược tin tức thì giờ ngọ ngày thứ hai trở về phủ.
Năm trăm con ngựa Ô Tôn cao to tráng kiện, da lông bóng mượt, đang ở trong viện chen tới chen lui, Phó Trường Khải và Hàn Lâm đều có một đêm ngủ ngon nên tinh thần sáng láng nghĩ phải thử một chút, thấy Tiêu Lan
trở về, Phó Trường Khải cười thi lễ: “May mắn không làm nhục mệnh.”
Tiêu Lan vừa nhìn thấy bộ dáng hắn và Hàn Lâm đều thay đổi thì trước hỏi: “Trên đường có thuận lợi không? Có gặp phải sơn tặc thổ phỉ
không?”
Hàn Lâm trả lời: “Dọc theo đường đi còn khá tốt, chỉ là khi trở về
gặp phải một trận bão tuyết, bị đông lạnh mấy ngày, trì hoãn một chút
thời gian.”
Tiêu Lan vỗ vỗ vai hắn: “Nghỉ ngơi mấy ngày, năm trăm con ngựa này
ai cũng có phần, qua vài ngày thì đưa tới Dĩnh Âm, có nơi để thả.”
Hàn Lâm cười ha ha, trong sân một tiếng hô ngắn, mọi người cũng không có tâm tư nghỉ ngơi, ào ào tiến lên chọn ngựa.
Tiêu Lan cùng Phó Trường Khải về hậu viện trước, Diên Mi đang đợi,
xiêm y để thay đều đã chuẩn bị tốt cho Tiêu Lan rồi nói: “Rửa tay dùng
cơm.”
Phó Trường Khải thấy nàng còn có hai phần bộ dáng làm vợ người ta
thì trong lòng vui mừng, Tiêu Lan thấy tay hắn bị lạnh nghiêm trọng thì
nói: “Dùng cơm xong thì phải mời đại phu tới nhìn Nhị ca một chút.”
”Đã nhìn rồi.”, Phó Trường Khải cười, “Phương thuốc đều đã dùng, có
mấy huynh đệ bị thương ngoài kia, sáng nay tay chân đều đã ngâm bằng
thuốc rồi.”
Tiêu Lan biết hắn là đang khoe với Diên Mi, nhưng mà Diên Mi cũng không thèm để ý cái này, chỉ thúc giục bọn họ đi dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Phó Trường Khải chỉ vào một cái rương mang về: “Này là còn dư lại, ta bàn giao lại sổ sách cho Hầu gia.”
Tiêu Lan khoát tay: “Lúc trước đã nói toàn bộ đều cho Nhị ca xử lý,
mấy đồ ngọc này đối với ta cũng không có tác dụng gì nhiều, đang muốn
nhờ Nhị ca tìm cách đổi thành tiền bạc, bên trong này toàn bộ đều do
huynh định đoạt.”
Phó Trường Khải nghiêm mặt, - - đồ trong rương hắn đã xem qua, hơn
nửa là ngọc, còn là ngọc hảo hạng, là lúc trước Tiêu Lan mang về từ Vu
Điền.
Liều chết đi sứ một hồi, chính mình giữ lại một chút đồ tốt thì cũng không khó để lý giải, có thể hắn đã lấy một số lượng không nhỏ, đủ mua
năm trăm con ngựa tốt còn dư, bây giờ dư lại chút ngọc thượng đẳng này
hắn không giữ lại mà lại muốn chuyển toàn bộ thành bạc, để làm cái gì?
Phó Trường Khải há miệng, nhất thời lại đem câu hỏi nuốt trở vào.
Hắn có cảm giác mình đã lên thuyền tặc.
Nhưng mà, hắn vừa mới giúp người ta đem ngựa về, cầm lấy tín vật của Tiêu Lan đến Ô Tôn, thu vào hàng da với giá thấp, trên đường đã buôn
bán hết, mấy túi tiền còn đang nóng hổi.
Quan trọng nhất là, muội muội nhà mình đang ở đây, trôi qua cũng không tệ.
Phó Trường Khải quyết định cái gì cũng không hỏi, bản thân cái gì
cũng không biết, khép tay lại cười nói: “Được, bất quá cái này không gấp được, nóng vội sẽ không có giá tốt, mỗi một thứ trong rương này đều
không phải là giá nhỏ.”
Tiêu Lan: “Tất cả do Nhị ca làm chủ.”
Phó Trường Khải cười ha ha một hồi, cửa ải cuối năm sắp tới, hắn
phải trở về Kim Lăng, ngày rất gấp nen chỉ có thể ở lại Kim Lăng một
ngày, sớm hôm sau đã rời đi.
Do đó Diên Mi theo hắn đi dạo trong thành, cho mọi người chút đồ chơi nhỏ Bộc Dương.
Thật ra cũng không có nhiều mới lạ, có đặc sản nha táo ăn rất ngon,
bởi vì Diên Mi thích ăn những thứ này nên Đào Diệp biết rất rõ cửa hàng
nào tốt nhất, ngựa quen đường cũ dẫn bọn họ tới, đúng lúc gặp Mẫn Hinh
đi sắm Tết, nàng thấy đi cùng Diên Mi không phải là Tiêu Lan mà là một
chàng trai trẻ tuổi thì trong đầu thoáng kinh ngạc, hành lễ: “Vị này
là?”
Đào Diệp mím môi vui vẻ: “Mẫn tiểu nương tử dễ quên, hôm kia mới thấy qua cữu thiếu gia nhà ta, hôm nay đã không biết?”
Mẫn Hinh bị trêu đỏ mặt, cũng không thể trách nàng, hôm trước gặp,
Phó Trường Khải là bộ dáng gì? Hôm nay lại mặc trường sam văn nhã, râu
ria đều được cạo sạch sẽ, làm hiện rõ khuôn mặt tuấn lãng, sao nàng có
thể liên hệ được hai người với nhau được chứ hả.
Mẫn Hinh cười mỉa mỉa: “Vốn là Phó công tử, nhất thời nhìn lầm, thứ tội.”
Phó Trường Khải cười nói: “Mẫn đại phu chớ đa lễ, lần trước ta soi gương, bản thân cũng không nhận ra mình đấy.”
Hắn nói xong lời này, Diên Mi ngược lại nghiêm túc quay đầu liếc
hắn một cái, Phó Trường Khải giúp nàng đội mũ lông cáo lên, nói: “Nhị ca hơi đói, chúng ta tìm chỗ nào ăn một chút, nghỉ một lát lại đi tiếp
được không?”
Diên Mi vẫn chưa mệt nhưng nàng biết chân Phó Trường Khải bị đau, đi nhiều thì khó chịu nên cũng gật gật đầu, lại nhìn Mẫn Hinh.
Phó Trường Khải hỏi: “Mẫn đại phu có muốn đi cùng không?”
Mẫn Hinh vội khoát tay: “Ta chỗ này vẫn chưa xong...”
”Mẫn đại phu không cần từ chối”, Phó Trường Khải đã dùng tay ra dấu
mời, “Ta đang muốn cảm ơn phương thuốc cổ truyền hôm đó, ngoài ra còn có chứng bệnh muốn thỉnh giáo.”
Hắn đã nói như vậy, Mẫn Hinh cũng không thể tỏ ra già mồm, đành phải hạ thấp người, đi theo Diên Mi ra.