Kiều Tàng

Chương 165




Chỉ chốc lát nước biển chảy ngược, trong một màn ánh lửa, chiến thuyền bắt đầu chìm xuống. Nhóm người người Oa nhảy lên chiến thuyền Đại Yến chết hơn phân nửa, còn có một bộ phận rơi vào trong nước, bị sóng biển đánh lên bờ.

Miên Đường cùng ba người Lục Trung đứng trong sơn động nhìn thấy hết một màn thảm khốc này, không khỏi liếc nhìn nhau, thầm nghĩ: Hoài Dương Vương đúng là kế sách hay...

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Những người Oa rơi xuống nước kia nhao nhao bơi lên bờ, vừa lên bờ là đánh giáp lá cà với quân đội con em Đại Yến đã lên bờ trước.

Mặc dù ở trên biển nhóm người Oa hơi nhỉnh hơn một chút, nhưng trên bờ là lúc những binh tướng dũng mãnh Đại Yến thi triển hết kỹ nghệ giết giặc.

Khi Miên Đường dẫn theo bọn Lục Trung từ trong sơn động xuống dưới, toàn bộ bãi biển như là máu nhuộm, mà ở trên đường ven bờ biển phía xa xa, còn có vô số chiến thuyền chở binh tướng Bắc Hải đến.

Đảo này cách đất liền gần hơn chút, khi trên đảo phát ra tiến hiệu tiếp viện tiếp, binh lính kia cũng có thể rất nhanh đã đến nơi.

Mới vừa rồi một chiếc chiến thuyền của người Oa bị tổn hại, người Oa trên chiếc chiến thuyền kia chỉ có thể bạt mạng di chuyển. Thế nhưng khi chiếc chiến thuyền kia bị lật, chiến thuyền của Taka Ouji tránh né không kịp, vẫn bị lôi kéo vào trong vòng xoáy, nhất thời không giữ được phương hướng, bị chiến thuyền lật kia đụng phải gãy mất cột buồm.

Taka Ouji hao tổn chiến thuyền, mắt thấy binh tướng phía xa xa ngày càng nhiều, chỉ có thể trở về Khấu đảo giữ vững sào huyền của mình.

Thế là hắn oán hận nhìn bãi biển một mảnh đỏ tươi, cao giọng hô: "Xoay đầu thuyền, trở về tu bổ chiến thuyền trước!"

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thôi Hành Chu mắt thấy những người Oa kia chật vật bỏ chạy, quay lại tìm Liễu Miên Đường.

Khi hắn xoay người lại nhìn Liễu Miên Đường đi đến, bước dài đi tới, rất tự nhiên muốn kéo tay nàng.

Thế nhưng Liễu Miên Đường lại nhanh chóng trốn đi, không cho hắn nắm.

Động tác tránh né nho nhỏ này làm cho đầu lưỡi Thôi Hành Chu đều có chút đắng cay. Có điều, hắn lại là trên mặt trấn định nói: "Cùng ta về nhà đi, mấy ngày nay nàng hẳn là không ăn ngon."

Miên Đường thật sự không quen ngữ khí quen thuộc như vậy của hắn, Lục Trung ở bên cạnh lúc này nhìn thấy Hoài Dương Vương đúng là hiếm khi có chút đáng thương, dù sao hắn cũng tận mắt thấy Hoài Dương Vương hai ngày nay cuồng bạo nôn nóng như thế nào.

Thế là Lục Trung ở một bên nhỏ giọng khuyên giải nói: "Đại đương gia, ngươi thật sự đã gả cho Hoài Dương Vương, cho dù... Ngài bây giờ đã hối hận, muốn hòa ly gì đó, cũng phải hai người ngồi xuống chậm rãi thương lượng, dù sao còn có đứa nhỏ không phải sao?"

Lời này nói quá có lý, mặc dù là hảo tâm muốn giúp vương gia một chút, thế nhưng trực tiếp nói đến chủ đề hòa ly thật sự là từng câu đều là đâm vào trái tim Hoài Dương Vương.

Lục Nghĩa cũng nhìn huynh trưởng một chút, hoài nghi huynh trưởng vẫn luôn thật thà sao lại biết ép buộc người như thế, thật sự là đao không thấy máu, một chiêu trí mạng.

Có điều Miên Đường lại cảm thấy có lý, nàng nghe Lục Nghĩa nói thiên hạ đã đại xá, những chuyện trước kia bọn họ phạm phải ở Ngưỡng Sơn vì Lưu Dục xưng đế mà xóa bỏ.

Cho dù bây giờ Thôi Hành Chu muốn trị tội cũng không làm gì được nàng.

Bây giờ bọn họ không có thuyền, muốn rời khỏi nơi đây cũng chỉ có thể đi theo Thôi Hành Chu thôi.

Lúc lên thuyền, gió biển rất lạnh, Thôi Hành Chu thấy nàng mặc mỏng manh thì cầm áo choàng đặt trên thuyền của mình choàng thêm cho Miên Đường đang đứng trên boong tàu. Miên Đường không quen muốn né tránh, lại bị hắn dùng lực mạnh kéo qua, còn mạnh mẽ thắt nút trên cổ.

Miên Đường cảm thấy rất đáng tiếc cho bộ dáng anh tuấn này của hắn, vậy mà lại nghiêm mặt, động tác còn thô lỗ như vậy.

Thế là nàng dứt khoát quay đầu đi, không để ý đến hắn.

Thế là mãi cho đến khi xuống thuyền, hai người đều không nói thêm câu nào.

Chờ đến lúc trở lại phủ trạch, Thôi Phù vội vã không nhịn được đứng trước cửa, muốn nhìn Miên Đường xem có tốt không.

Có điều miệng nàng từ trước đến giờ luôn lợi hại, hai ngày nay lo lắng vô cùng, vừa nhìn thấy Miên Đường liền bày ra tư thế cô tỷ, tức giận nói: "Cuối cùng cũng về rồi, ngươi nói xem sao chủ ý của ngươi lại lớn như vậy chứ! Không thương lượng với ai đã đi bắt người Oa! Này nếu như ở kinh thành là đầy trời lời đồn có thể ăn tươi nuốt sống ngươi rồi! Lần này cho dù Hành Chu không phạt ngươi, ta cũng muốn phạt ngươi chép gia quy... Ưm..."

Không đợi Thôi Phù nói xong, Lý Quang Tài đã một tay bịt miệng nàng. Lý đại nhân đã sớm nhận được tin, biết đầu của vương phi lại không linh hoạt. Lúc trước nàng còn từng trói vương gia, muốn dùng kiếm đâm xuyên tim.

Cho nên Thôi Phù nói chuyện không giữ kẽ như thế, nếu như đắc tội với sơn đại vương, cẩn thận bị ghi thù đó.

Thế là Lý đại nhân quả quyết, kéo tức phụ mình không dễ dàng gì mới cưới được, vội vàng về phòng của mình tránh đi, vừa kéo Thôi Phù vừa cười nói với Liễu Miên Đường: "Tỷ tỷ của các ngươi đang nói đùa, vương phi nghỉ ngơi trước đi..."

Liễu Miên Đường hít mũi một cái, cảm thấy gia phong của Thôi tặc không quá thân thiện, đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe được một tiếng khóc từ trong nội viện truyền đến.

Không đợi nàng nghĩ kỹ, hai chân đã lựa chọn trước, nhanh bước đi thẳng về phía nội thất.

Đợi vào trong nội thất, chỉ thấy mấy nha hoàn bà tử đang tụ lại dỗ một bé con béo trắng.

Đứa bé kia khóc đến vành mắt đỏ bừng, cũng không biết khóc bao lâu, âm thanh nức nở. Đợi trông thấy Liễu Miên Đường đi đến, lập tức thân hình nhảy vọt về phía trước, duỗi hai tay mập mạp cố gắng hướng về phía Miên Đường, miệng kêu loạn xạ "mẫu thân, mẫu thân".

Miên Đường cảm thấy trái tim mình đều bị bé con xinh đẹp này khóc đến hòa tan, thế là nàng khẽ vươn tay, ôm lấy bé con này.

Đứa nhỏ đã hai ngày không thấy mẫu thân, nhớ vô cùng, bây giờ cuối cũng đã nằm vào trong ngực mềm mại của mẫu thân, liều mạng dụi dụi vào trong ngực nàng.

Thật ra Tiểu Dập Nhi bây giờ không bú sữa nhiều lắm, đã có thể ăn chút cơm. Thế nhưng quá nhớ mẫu thân, vẫn luôn muốn chui vào trong ngực nàng.

Miên Đường bị cậu bé uốn éo đến luống cuống chân tay, vội vàng xoay người lại gọi người hỗ trợ, thế nhưng lúc này nha hoàn bà tử đều đã lui xuống hết, chỉ còn Hoài Dương Vương đứng ở đó.

"Thằng bé... Thằng đây là muốn làm gì?" Không có cách nào, Miên Đường chỉ có thể xin Thôi tặc giúp đỡ.

Thôi Hành Chu đi qua, ôm bé con đang chui loạn xuống, sau đó nói: "Nó muốn uống sữa..."

Miên Đường chỉ nghe trong đầu ong ong, mắt trừng to tròn.

Lúc trước nàng cũng là ăn uống không ngon miệng, mặc dù cảm thấy ngực có chút trướng trướng, nhưng là vẫn không cảm giác được thế nào. Bây giờ nàng bị đứa bé khóc náo như thế, lại cảm giác trướng đau vô cùng.

Đứa bé là không thể giả được, nhìn bé con hận không thể dính trên người mình, lại thêm mặt mày giống hệt Thôi Hành Chu của bé con, Miên Đường bây giờ thật sự tin tưởng chính mình đã gả cho Thôi tặc kẻ thù cũ ngày xưa, còn sinh một nhi tử cho hắn.

Có điều nếu như cho con bú ngay trước mặt hắn, chuyện như vậy thật sự quá mức khiêu chiến điểm cực hạn của Liễu Miên Đường. Trong nhận thức của nàng, nàng vẫn là đại cô nương vân anh chưa gả đấy.

Cuối cùng, nàng vẫn là dỗ hắn ra ngoài phòng mới ôm Tiểu Dập Nhi vào lòng.

Bé con mấy ngày không ngủ ngon, chỉ chốc lát đã hết nhớ nhung, ngủ say sưa trong ngực mẫu thân.

Bé con không lớn, tiếng khò khè kia lại là rất vang dội. Miên Đường không nhịn được cúi đầu hôn khuôn béo nhỏ mềm mại của nó, sau khi lại lần nữa chỉnh sửa lại tư thế ngủ, bé con mới xem như dừng tiếng khò khè.

Miên Đường nằm bên cạnh con, đột nhiên cảm thấy an tâm, trong đầu cũng không còn truyền đến tiếng khóc của trẻ con như ác mộng nữa, giương mắt nhìn bốn phía xa lạ, Miên Đường đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng chầm chậm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này thật sự là xa xăm lâu dài vô cùng, ngủ đến vô cùng thoải mái yên lòng.

Có điều chờ khi Miên Đường mở mắt lại, Tiểu Dập Nhi cũng không còn trong ngực nàng nữa, cũng không biết bị ôm đi lúc nào.

Mà phía sau lại thêm một người cao lớn, đang ôm nàng ngủ rất sâu.

Miên Đường nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt Thôi Hành Chu.

Mặc dù đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng Miên Đường vẫn cảm thấy nam nhân này sao lại đẹp như vậy chứ?

Mũi thẳng như núi, mặt mày như họa, hắn không nói tiếng nào mà ôm nàng ngủ thật sự sao?

Nghĩ đến này, Miên Đường cảm thấy sau lưng đều có chút không được tự nhiên, chỉ duỗi tay muốn đẩy hắn ra. Thế nhưng tay vừa vươn ra, lại bị một tay trực tiếp nắm lấy, hắn dán vào tai nàng, thanh âm trầm thấp nói: "Sao lại tỉnh lại sớm như vậy, không ngủ thêm một chút nữa sao?"

Miên Đường chỉ cảm thấy lỗ tai bắt đầu tê dại, cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn, từ trên giường ngồi dậy: "Ai bảo ngươi lên giường!"

Nói xong, duỗi chân muốn đạp, nhưng Thôi Hành Chu nhẹ nhàng tiếp chiêu, lập tức hóa giải thế công của nàng, thế nhưng tâm tình của hắn lại bị chống đối và bài xích trong hành động của Miên Đường làm cho lại lần nữa sa sút, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu đã dậy rồi, chắc cũng đói rồi, lại ăn chút đồ đi."

Miên Đường thật sự đói bụng, nàng ở trên Khấu đảo chưa từng ăn đồ gì ngon cả.

Đợi đến khi bà tử tên là Lý ma ma cho người bưng các loại đồ ăn lên, mùi hương xộc vào mũi lập tức hóa giải gai góc phòng bị trên người Miên Đường.

Thôi Hành Chu chọn một miếng da chân giò thủy tinh, dính nước sốt đo đỏ gắp vào trong bát Miên Đường, sau đó lại cầm tôm lớn đặc sản nơi này bắt đầu lột vỏ, sau khi lột xong thì để vào trong bát nàng.

Trong trí nhớ của Miên Đường, nàng chưa từng được phụ thân và huynh trưởng chăm sóc tốt như vậy.

Bây giờ kẻ thù ngày xưa thế mà lại ngồi bên cạnh nàng, gắp thức ăn lột vỏ tôm cho nàng, hơn nữa còn làm tự nhiên như thế, phảng phất như đã từng làm vô số lần.

Miên Đường không nói gì, chỉ yên lặng bưng bát đũa, ăn đồ ăn trong bát.

Sự thật chứng minh vị giác của nàng đều nhớ kỹ tất cả. Mặc dù nàng không nhớ rõ những gì mình và Thôi Hành Chu ở bên nhau. Thế nhưng bà tử tên Lý ma ma kia, tay nghề nấu nướng cũng quá tốt đi chứ?

Đầu lưỡi bị người Nhật làm cho phai nhạt của Miên Đường rốt cuộc cũng được thỏa mãn cực lớn. Nàng không khỏi hoài nghi, chính mình lúc trước có phải bị tay nghề của bà tử này dụ dỗ mới gả cho Hoài Dương Vương không.

Sau khi ăn no xong, hầu gia tên là Triệu Tuyền đến trạch viện, muốn bắt mạch cho Miên Đường.

Vị Triệu Tuyền này mặc dù nói là một vị hầu gia, nhưng nói năng cung kính với Miên Đường, nhìn không chớp mắt, có thể xưng quân tử đường đường, lại không có chút khí thế nào.

Nói thật ra vị Triệu hầu gia nho nhã lễ độ này tốt hơn rất nhiều so với hung dữ khó chịu của Thôi Hành Chu khi nói chuyện với nàng.

Nghe nói, nàng ban đầu là cùng quen biết Triệu Hầu gia và Hoài Dương Vương, gân cốt chân tay cũng nhờ phúc của Triệu Hầu gia mới có thể nối liền được.

Nàng muốn dò xét mình trước kia cho nên trong ngữ khí có nhiều thăm dò, đáng tiếc vị Triệu tiên sinh kia quá chính nhân quân tử, nói năng nghiêm túc thận trọng, chỉ nghiêm trang bắt mạch, tựa như xưa nay không thích cùng nữ tử vui đùa nói chuyện phiếm.

Liễu Miên Đường không khỏi hoài nghi phẩm vị lúc đầu của mình.

Mặc dù Hoài Dương vương Thôi Hành Chu nhìn đẹp trai một chút, nhưng so ra thì Trấn Nam Hầu Gia Ngư huynh mới càng giống lương nhân có thể phó thác chung thân hơn.