Kiều Tàng

Chương 142




Trước mặt người khác Quách Dịch cũng coi như là quân tử khiêm tốn, bị Lý Quang Tài nói dăm ba câu kích cho tức đến sùi bọt mép.

Cuối cùng bất chấp lễ độ, Quách đại nhân nắm cổ áo Lý Quang Tài.

Người đọc sách đánh nhau, thật ra không khác gì dân quê, cũng túm cổ áo kéo lỗ tai, cho nhau những quả đấm giận dữ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bởi vì Quách Dịch chỉ dẫn theo một sai vặt một mình tới tìm Thôi Phù nên khi hai người lăn lộn dưới đất, gã sai vặt vội vàng quay về kêu người đến.

Khi người phủ Khánh quốc công vội vã chạy tới trợ giúp, bên này Thôi Hành Chu cũng dẫn người đến.

Liễu Miên Đường đi ở phía trước, đôi mắt sắc bén phát hiện Lý Quang Tài đại nhân đánh nhau nhưng vẫn ra dáng ra hình, đang cưỡi trên người Quách Dịch bổ nắm đấm lên mặt Quách Dịch.

Nếu Lý đại nhân vẫn chưa rời khỏi người Quách Dịch, Miên Đường cảm thấy không cần phải gấp gáp can ngăn.

Thấy bọn hạ nhân phủ Khánh quốc công muốn nhào sang đây, lập tức đưa mắt nhìn Phạm Hổ ở bên cạnh.

Phạm Hổ hiểu ý vương phi nhà mình không sợ lớn chuyện, dẫn vài người lên nghênh đón, ngăn cản hạ nhân phủ quốc công, miệng còn rêu rao: “Hai vị đại nhân đang trao đổi công việc, hạ nhân như chúng ta không nên xen vào…”

Khánh quốc công phu nhân đang được thị thiếp Ngọc Nhiêu của con trai đỡ, thấy Phạm Hổ ngăn cản, vừa tức vừa vội dậm chân nói: “Phủ các ngươi chỉ dùng nắm đấm trao đổi hả? Con trai ta bị đánh đến sắp tắt thở rồi, còn không mau cứu.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cứ như thế, sau khi Lý Quang Tài đại nhân tức giận dữ dội, cuối cùng bọn hạ nhân phủ quốc công cũng đẩy Lý Quang Tài ra, đỡ công tử bọn họ đứng dậy.

Quách Dịch bị đánh đến máu mũi chảy ròng ròng, vẫn không phục như cũ, chỉ vào Lý Quang Tài nói: “Đó là mẫu thân của con trai ta, cần gì đến ngươi vây trước vây sau bợ đỡ? Còn kết bạn ngắm hoa, đúng là phản cảm!”

Lý Quang Tài phủi bụi trên người, thản nhiên nói: “Thôi tiểu thư là hôn thê của tại hạ, lần này có Hoài Dương vương và vương phi làm bạn, ngắm mai trong vườn mai không có gì che chắn, vi phạm điều nào trong vương pháp gia quy?”

Lời này vừa  nói ra, nhất thời làm cho người ta cả kinh, Thôi Phù hứa hôn với y khi nào? Sao chẳng ai biết?

Miên Đường nhìn lướt nhanh qua Thôi Phù, phát hiện nàng ta cũng trông rất ngạc nhiên, tất nhiên là cũng không biết mình hứa hôn khi nào.

Có điều miệng nàng ta hé mở nhưng nhưng không hề phủ nhận. Bởi vì nếu cẩn thận nói lại thì hôm nay nàng ta cùng Lý Quang Tài đi ngắm mai thật sự là có chỗ không hợp lễ, nhưng cũng không phải chuyện sai trái nghiêm trọng gì.

Nhưng hiện tại Quách Dịch mở mồm gán cho nàng ta và Lý Quảng Tài tằng tịu gặp riêng, mới vừa rồi lại ra tay đánh người trước, khiến cho mọi người vây quanh xem, có điều một đống miệng người có nói cũng không nói rõ.

Giờ Lý Quang Tài nói nàng và y đã định hôn, trước khi thành hôn nhã nhặn cùng ngắm mai cũng hợp tình hợp lý, người khác không nói bậy được gì.

Nếu bây giờ nàng ta phủ nhận, một nữ tử hòa li lại khiến cho chồng trước và một nam tử không liên quan đánh nhau, thật sự chẳng dễ nghe chút nào!

Thế là, mặc dù Thôi Phù bực Lý Quang Tài ăn nói bậy bạ nhưng chỉ đành chấp nhận.

Liễu Miên Đường ở bên cạnh hiểu rõ tại sao Lý đại nhân tự tin dõng dạc như thế, khẽ nói với Thôi Hành Chu: “Không hổ là bạn đồng niên của chàng, cách hành sự không khác chút nào, lừa vợ cho mình như thế không kết cục tốt đâu!”

Thật ra Thôi Hành Chu cũng không vui khi tỷ tỷ mình danh không chính ngôn không thuận bị người ta lừa.

Nhưng trước mắt danh tiết của tỷ tỷ là quan trọng nhất, còn sau này tất nhiên hắn phải nói chuyện với Quang Tài huynh.

Sau khi Quách Dịch nghe nói Thôi Phù và Lý Quang Tài hứa hôn, lập tức trợn tròn mắt, chờ Thôi Phù phản bác.

Nhưng Thôi Phù cúi đầu không nói gì cả, giống như là ngầm thừa nhận, Quách Dịch tức giận đến chỉ tay vào Thôi Phù nói: “Nếu ngươi muốn tái giá, vậy thì không được giữ Cẩm Nhi bên cạnh, ngày mai ta sẽ phái người đưa con trai về! Nếu ngươi không chịu cho Cẩm Nhi về, ta sẽ trình đơn kiện lên phủ Thừa Thiên, dù ngươi có là đích nữ của phủ Hoài Dương vương đi nữa cũng đến tuân theo vương pháp! Nhìn đi, vương pháp Đại Yến đã viết không cho phép cướp con trai trưởng nhà người khác!”

Nói xong, Quách Dịch không để ý tới Ngọc Nhiêu đang lau máu mũi cho gã, sau khi hầm hừ nói lời uy hiếp thì lập tức xoay người chạy lấy người.

Khánh quốc công phu nhân cũng giận đến cả người run run, thẳng thừng nói muốn kiện Lý Quang Tài.

Miên Đường nhướng mày hỏi người hầu của Lý Quang Tài: “Vừa rồi là ai động thủ trước?”

Người hầu kia lớn giọng nói: “Là Quách đại nhân không nói hai lời đã nắm cổ áo đại nhân chúng nô tài trước!”

Miên Đường xoay người nói với Khánh quốc công phu nhân: “Thì ra công tử nhà các người được đánh người còn người khác thì không được đánh trả hả? Hơn nữa hôm nay các ngươi còn bôi nhọ thanh danh trong sạch của tỷ tỷ ta, phải nói chuyện rõ ràng lại kìa, các ngươi không thưa kiện chưa chắc phủ Hoài Dương vương bọn ta cũng không thưa!”

Khánh quốc công phu nhân tức giận đến nói không nên lời, cuối cùng dẫn người quay đầu đi mất.

Lúc này Thôi Phù cũng giận, hung dữ trừng mắt liếc nhìn vị hôn phu mới xuất hiện là Lý Quang Tài, xong rồi cũng xoay người đi.

Khi trở về lầu gác nghỉ ngơi ở quán ăn duy nhất, Thôi Phù cởi áo choàng, vén tóc mai, chất vấn Lý Quang Tài: “Ai nói muốn gả cho ngươi, sao ngươi làm trò nói ta là hôn thê của ngươi trước mặt nhiều người như vậy?”

Lý Quang Tài không chút hoang mang nói: “Ta làm quan nhiều năm, bổng lộc có hạn, ruộng đất nhà cửa cha mẹ mất sớm để lại đều được ghi vào sổ, ngay cả bát tự của ta cũng đã đưa cho Hoài Dương vương, chỉ là Hoài Dương vương nói hiện giờ tiểu thư một do cha mẹ gả, hai do chính mình gả. Cho nên vương gia không thể làm chủ cho tiểu thư, bảo ta đợi tiểu thư xác định một lời. Hôm nay Quách Dịch nói ta với tiểu thư mờ ám, ta gấp quá nên mới nói năng thiếu suy nghĩ… Nếu tiểu thư không muốn, đợi mọi chuyện lắng xuống, cứ để Hoài Dương vương ném trả bát tự của ta ở trước mặt đồng liêu và ta, nói bát tự ta khắc tiểu thư, nếu thành thân thì không ổn, tiếp nhận hôn ước là được…”

“Ngươi…” Lời Lý Quang Tài nói chỗ nào cũng đều vì lợi ích toàn cục, nhất thời Thôi Phù không thể nói được gì.

Thôi Hành Chu thấy Liễu Miên Đường trừng mắt nhìn, cực kỳ chú tâm xem kịch, nàng còn cầm một ít hạt dưa, mang ghế dài đến.

Vì thế hắn kéo Miên Đường ra khỏi phòng, đi sang cách vách: “Hai người bọn họ tự trao đổi chuyện của mình, nàng và ta ở đó chẳng phải dư thừa không… Đồ ăn đã mang lên rồi, món cá xào giấm chua ở đây ngon lắm, nhân lúc còn nóng nàng nếm thử đi.”

Bởi vì phải cho bú, mấy ngày nay thức ăn của Miên Đường không thêm muối, vô cùng nhạt nhẽo, vất vả lắm tiểu Dập Nhi mới lớn chút, nàng cũng có thể ăn chút đồ mặn.

Nghe Thôi Hành Chu nói vậy, Miên Đường nhìn chân giò thủy tinh lúc lắc bằng cặp mắt sáng lấp lánh, gắp một miếng cho đỡ thèm trước, sau đó ăn cá xào giấm thơm ngon, cảm thấy toàn bộ đầu lưỡi mình đều sống lại.

Có điều Miên Đường cảm thấy Lý Quang Tài quá gian xảo, giờ ngẫm lại, người nhã nhặn như Quách Dịch mà động thủ đánh người trước, thế thì lời người nọ nói phải chọc giận gã đến cỡ nào!

Chẳng lẽ là Lý Quang Tài cố tình làm thế, khích cho Quách Dịch đánh người!

Nghĩ vậy, Miên Đường không nhịn được hỏi: “Lời vừa rồi Lý đại nhân nói là thật? Thật sự không sợ chàng ném bát tự lên mặt hắn ở trước mặt đồng liêu sao?”

Thôi Hành Chu chậm rãi nói: “Chắc là thật, chẳng qua là ta phải đến Lĩnh Nam ngay để đảm nhiệm chức đô đốc Bắc Hải, y cũng muốn đi theo ta, đến lúc đó trong quân trướng có lẽ chỉ có ta và y, tất nhiên y không sợ mất mặt.”

Miên Đường lập tức ngừng ăn, nhìn chằm chằm hắn.

Bắc Hải là cái nơi quỷ quái gì? Đó là vùng Lưỡng Quảng tràn ngập chướng khí, nơi nơi đều là các nước dị tộc, nóng nực khó chịu, trước giờ là nơi phạm nhân lưu đày ở.

Vì sao hắn muốn nhậm chức ở đó? Sao nàng không biết?

Thôi Hành Chu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vốn muốn đưa nàng đi chơi nên vẫn chưa nói với nàng chuyện này. Người Oa xâm chiếm Bắc Hải, vô cùng hung hãn, nơi đó thua mấy trận liền. Không thể không cầu viện với triều đình. Nơi đó đều là thuộc hạ cũ của Cung gia, rắc rối khó gỡ, vạn tuế không thể sai phái, tốt nhất đành phải phái ta đi…”

Liễu Miên Đường biết chuyện này không chỉ vì không sai khiến được thuộc hạ cũ của Cung gia. Sau khi Tuy vương chết, hai phe Thạch gia và thuộc hạ cũ ở Ngưỡng Sơn tranh quyền ngày càng dữ dội. Một đám người vì muốn lấp vào chỗ trống của Cung gia mà dốc hết thủ đoạn, mấy đủ đoạn dơ bẩn chẳng bao giờ ngừng.

Cho dù Chân Châu của Thôi Hành Chu là một phe riêng, vẫn luôn án binh bất động, chưa từng xen vào trong đó thì hai phe kia cũng thấy Hoài Dương vương không thuận mắt. Lần này triều đình cử quan lớn như Thôi Hành Chu đến nơi đó, khó mà nói không có hai thế lực này ở giữa gây khó dễ.

Hoặc là hoàng đế Lưu Dục tháo hàng giết lừa, muốn loại bỏ Thôi Hành Chu cũng không chừng. Tất nhiên, nếu Thôi Hành Chu không muốn thì cũng có trăm ngàn cách từ chối. Thế mà hắn lại nhận cái chuyện chả tốt lành không muốn làm này…

Trăm ngàn suy nghĩ lòng vòng trong lòng nàng, sau một lúc chậm rãi ăn uống thì nói: “Ta và con trai cũng muốn đi cùng chàng.”

Vốn Thôi Hành Chu tưởng rằng nàng sẽ tức giận không chịu đi, chất vấn hắn tại sao phải nhận củ khoai lang bỏng tay này.

Nhưng trăm triệu không ngờ nàng không hỏi một tiếng, giống như ngày trước làm việc nghĩa không được chùn bước, đuổi theo hắn đi Tây Bắc, cũng muốn cùng đi.

Lòng Thôi Hành Chu ấm áp hẳn nhưng ngoài miệng lại nói: “Làm càn! Dập Nhi còn nhỏ, sao chịu được mệt nhọc khi đi tàu xe? Ta đã nói với vạn tuế, điều kiện ta đi Bắc Hải là vạn tuế phải chấp thuận cho nàng và Dập Nhi về Chân Châu, đợi hôn sự của tỷ tỷ được định, nàng và mẫu thân phải về Chân Châu đi.”

Miên Đường chậm rãi buông đũa, mày không động đậy, nói: “Chàng là trượng phu của ta, ta sao có thể để mặc chàng ở cách xa ta ngàn dặm? Ta cũng biết nơi đó khổ nhưng ta cũng không nỡ rời xa Dập Nhi, chỉ đành đưa con cho mẫu thân và nhóm bà vú nuôi lớn. Nếu con đã đầu thai thành con của chàng và ta, tất nhiên là cha mẹ ở đâu con ở đó. Nếu không chịu được khổ thì nên sớm đầu thai đến phủ khác, chỉ ngồi chờ ăn nằm chờ chết hưởng công lao của bậc cha chú, làm một công tử bột ăn chơi vô lo vô nghĩ.”

Nữ nhân từng làm tặc, lời nói cực kỳ nhẫn tâm, các nữ tử khuê các khác chắc chắn không nói được thế. Nếu nàng đã nói như vậy, dù Thôi Hành Chu có nói sao cũng không được, không cho nàng đi theo, thể nào nàng cũng lén lút đi theo.

Trước đó Thôi Hành Chu không hề hối hận khi quyết định đi Bắc Hải tiêu diệt người Oa. Nhưng lúc này đây, nhìn nữ tặc hồ đồ bướng bỉnh, hắn có chút hối hận.