Kiều Tàng

Chương 129




Nhất thời, lòng Lưu Dục dậy lên sự hối hận và thương tiếc khó nói nên lời.

Có điều Miên Đường không biết lòng y nghĩ gì. Tuy được khách khứa khen ngợi nhưng Liễu Miên Đường không hề chìm đắm trong đó.

Khi mang thai, trí nhớ của nàng không bằng trước kia, tối hôm qua túm lấy Thôi Hành Chu khổ luyện nửa đêm mới thuộc hết. Cho nên vừa rồi là gian lận với người đánh trống, bảo gã truyền cho mình đầu tiên. Nói cách khác, qua vài vòng là chữ trong đầu nàng bay mất.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi ngâm một bài thơ ngắn, Miên Đường tự mình giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, lấy cớ nói nhiều ảnh hưởng thai nhi, tìm góc yên tĩnh nghỉ ngơi.

Thời gian còn lại, tỷ tỷ Thôi Phù gánh vác trọng trách, thay nàng chủ trì hội thơ.

Vốn hôm nay Thôi Phù là nhân vật chính, suy cho cùng thì Miên Đường mong muốn mở con đường nhân duyên mới cho tỷ tỷ.

Đáng tiếc hội thơ đang tốt đẹp, thế mà giờ có hơi sai sai. Người được chọn làm tỷ phu trong lòng Miên Đường ―― Lý Quang Tài đại nhân mãi vẫn không lộ diện.

Ngoại trừ vài người tài năng ưa nhìn chưa cưới vợ thì phần đông đều là tới xem Liễu Miên Đường nàng làm trò cười. Còn có vị hoàng đế không đi phía Tây ngoại thành săn thỏ mà lại tới Tiểu Tây Viên xem kịch, Miên Đường có hơi chột dạ, sợ Thôi Hành Chu tới đây, đến lúc đó nàng ta không biết giải thích sao.

Tổ chức hội thơ này là để tuyển hôn phu cho tỷ tỷ nàng, không phải tạo lý do hòa ly cho mình!

Lưu Dục cứ khăng khăng không chịu buông tha nàng, sai thái giám bên cạnh tìm cơ hội, đưa giấy cho Miên Đường.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Miên Đường không thể không nhận, không thôi thái giám kia nhét ngược lại cho nàng càng khiến người khác chú ý hơn. Nhưng nàng cũng không định xem, dù không mở ra xem cũng có thể đoán được hoàng đế viết lời lẽ nhàm chán gì.

Cho nên nhân cơ hội quay về hậu viện thay quần áo, Miên Đường muốn xé tờ giấy.

Ai ngờ đúng lúc này, một bàn tay to duỗi sang, ngón tay kẹp lấy tờ giấy đi.

Miên Đường không ngờ có người âm thầm tới gần mình không phát ra một tiếng động nào, theo phản xạ nàng thúc khuỷu tay ra sau.

Nhưng quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là Vương gia khôi ngô nhưng mặt mày đen thui.

Thôi Hành Chu thản nhiên mở tờ giấy ra, nhìn hàng chữ rồng bay phượng múa trên đó.

“Nghe nói khanh chịu khổ, hôm nay thấy nàng miễn cưỡng tươi cười, lòng ta cũng xót. Nguyện giúp khanh thoát khỏi bể khổ, tối nay ta sẽ phái xe ngựa đến cửa sau vương phủ, khanh có thể theo đó rời đi.”

Nếu Thôi Hành Chu đọc, Liễu Miên Đường cũng phải duỗi cổ đọc. Nhưng hai cánh tay Thôi Hành Chu giơ cao, nàng không nhìn tới, trong lòng bực dọc, nói với Thôi Hành Chu đang xụ mặt: “Dù y có viết cái gì thì cũng là nói hươu nói vượn! Ta không có trêu vào y…”

Thôi Hành Chu hừ lạnh một tiếng, xé nát tờ giấy thành từng mảnh, ném vào hồ nước bên cạnh, sau đó hỏi Miên Đường: “Ở bên ta nàng thấy khổ?”

Miên Đường chớp chớp mắt, trong lòng mắng tổ tông mười tám đời của Lưu Dục, sau đó nói: “Sao khổ được? Ngày nào cũng ngọt ngào vô cùng!”

Thôi Hành Chu thu lại ánh mắt thâm trầm, nhìn nàng nói: “Nếu ngọt tại sao lúc trước muốn hòa ly với ta? Hay là chuẩn bị người sau cho mình rồi, có người giúp đỡ?”

Mặc dù không đọc được tờ giấy nhưng theo lời Hoài Dương vương nói thì Liễu Miên Đường cũng đoán được vài phần. Có lẽ là Lưu Dục hiểu lầm nàng sống không nổi với Hoài Dương vương nữa, muốn đón nàng đi.

Miên Đường nghĩ vậy, ôm lấy cánh tay của Thôi Hành Chu lắc lắc nói: “Dù sao ta cũng không đi, thích ở bên cạnh chàng ăn vạ đấy. Vả lại nếu ta thật sự muốn đi, cần gì người khác giúp đỡ? Chỉ bảo các huynh đệ Ngưỡng Sơn sắp xếp cho ta, nửa đêm trèo tường lên xe ngựa là xong…”

Nói đến đây, nàng lại phát hiện mặt Thôi Hành Chu đen đi.

Cô nàng nghịch ngợm này! Đúng là muốn ở chung một chỗ với Lưu Dục!

Nếu tính như theo kế hoạch thì vị Tử Du công tử này cũng coi như là huynh đệ Ngưỡng Sơn, cũng mỏi mắt trông mong đánh xe ngựa chờ nàng ở ngoài vương phủ!

Thoáng chốc, khuôn mặt ưa nhìn của Hoài Dương vương càng đen thui đi.

Hôm nay hắn có công vụ quan trọng nên phải đi tuần tra quân doanh ngoài thành trước. Nào biết chỉ đến trễ non nửa ngày, hậu viện Tiểu Tây Viên đã cháy bừng bừng rồi.

“Chuyện này, đợi đêm nay ta lại tính toán cẩn thận cùng nàng.”

Chủ nhân không thể giấu mặt mãi, cho nên Thôi Hành Chu nắm tay Liễu Miên Đường, cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người.

Mới vừa rồi ở hậu viện, Thôi Hành Chu cởi quân phục ra, thay quần áo Miên Đường đã chuẩn bị cho hắn.

Dạo này Miên Đường rất thích ăn diện cho tướng công, lệnh cho may vài bộ trường bào có tay áo rộng thời thượng. Tuy áo bào này rất được giới nam nhân văn nhã ưu chuộng, có điều nếu dáng người không đủ cao lớn, không mặc ra vẻ đẹp của áo bào.

Bẩm sinh Thôi Hành Chu có dáng người đẹp, hơn nữa thường xuyên giữ thói quen luyện võ, chân dài eo thon ngày càng rõ nét, cánh tay rắn chắc ngày càng săn chắc.

Cổ áo thêu những đám mây cát tường khó khăn lắm mới che lại yết hầu, tôn lên đôi mắt sáng như sao sớm trăng sáng, mày rậm mũi cao, đầu đội ngọc quan, tóc mai như đao, khi bước đi nhanh, trường bào bay bay như đám mây bồng bềnh bay, cực kỳ tiêu sái.

Khi nam tử khôi ngô nắm tay mỹ nhân tuyệt sắc cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người, cái kiểu tác động vào thị giác này nếu không phải chứng kiến ngay tại trận thì khó mà cảm nhận được.

Mọi người vốn đang trò chuyện vui đùa rộn ràng chợt im phăng phắc, nhìn chằm chằm Hoài Dương vương nắm tay Vương phi trầm tĩnh bước đến chỗ vạn tuế thỉnh an.

Lưu Dục nhìn Thôi Hành Chu nắm tay Miên Đường đi đến, ánh mắt cũng u ám đi.

Trước giờ Hoài Dương vương chưa từng tình chàng ý thiếp với nữ tử ở trước mặt người khác. Mặc dù trước kia hắn cũng hay dẫn Miên Đường tham gia các yến tiệc lớn nhỏ, tuy cử chỉ thân thiết nhưng sẽ không thân mật vượt quá lễ tiết.

Nhưng bây giờ, Hoài Dương vương phá vỡ cấm kỵ tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết trước đây, nắm bàn tay mềm mại của Vương phi thì không nói, đây còn ôm chiếc eo nhỏ của nàng, dáng vẻ như đang ôm một con búp bê sứ sợ chạm vào vỡ.

Thấy ánh nhìn của hắn nhìn Vương phi vô cùng cưng chiều, đúng là không nghĩ rằng hắn từng vung tay đánh Vương phi mình.

Vì thế, các phu nhân nhanh nhạy ngộ ra, càng thêm chắc chắn rằng Hoài Dương vương giấu đầu lòi đuôi.

Có điều Thôi Hành Chu không quan tâm người khác nghĩ về hắn như thế nào, hắn chỉ đang nói thẳng cho người dám đưa giấy cho phu nhân hắn, đây là Vương phi của Thôi Hành Chu hắn, xe ngựa của ai cũng không đón được!

Lưu Dục thấy Thôi Hành Chu cũng tới, lười duy trì nụ cười khách sáo suốt buổi đến giờ, thái độ lạnh lùng, nói: “Không phải Thôi ái khanh nên tuần tra quân doanh ư? Sao lại đến đây?”

Thôi Hành Chu cũng lười khách sáo, hờ hững nói: “Công vụ đã xử lý xong, tất nhiên có thể về nhà nghỉ ngơi, có điều không phải bệ hạ nên đi săn thú à? Sao lại đến vườn của tiện nội*? Thật là khiến người ta hoảng sợ, vinh dự cho kẻ hèn này!”

*Khiêm xưng vợ mình.

Tuy Vương ở bên cạnh thấy điệu bộ bọn họ như nước với lửa, trong lòng vui sướng biết bao, nhàn rỗi tiện tay thêm dầu vào lửa: “Vạn tuế nghe nói Hoài Dương Vương phi mở hội thơ ở Tiểu Tây Viên, nhất thời nổi hứng thơ nên đến đây, đúng là được mở mang tầm mắt trước phong thái làm thơ của Vương phi, khiến người ta nhìn qua rồi khó mà quên được!”

Liễu Miên Đường vội liếc Tuy Vương, chợt mỉm cười lên tiếng nói: “Tuy Vương khiến ta nổi hứng làm thơ quá, muốn tự bêu xấu ngâm một bài thơ!”

Tuy Vương nhướng mày, nói: “Ta thế mà có thể khiến Vương phi nổi hứng làm thơ? Xin rửa tai lắng nghe.”

Liễu Miên Đường thuận thế làm thơ, gõ phách theo nhịp cọc cọc cọc. Tiếng gõ như tiếng ong ong vang vọng trong đầu khi đầu rỗng không.

Tất cả mọi người ở đó nghe tiếng gõ đều sôi nổi ghé mắt nhìn sang, hết sức ngạc nhiên khi thấy Vương phi gõ phách, Miên Đường lên tiếng đọc: “Một con cò, một con trai. Bận rộn cắn nhau, ông lão đứng ở bên, bình thản bắt cả hai, bình thản bắt!”

Kèm với tiếng cuối cùng, Hoài Dương Vương phi tài trí hơn người gõ thêm một phách, tỏ vẻ kết thúc viên mãn.

Sau đó trong lúc mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, nàng mỉm cười hỏi Tuy Vương: “Mời Tuy Vương đoán xem, ngài là cò lưỡi dài hay là đồ hèn rúc trong vỏ, hay là ông lão ngư dân vô dụng?”

Phóng mắt khắp kinh thành cũng khó mà tìm đươc cái kiểu chỉ đích danh ra mắng không chút khách khí này! Con mẹ nó một bài thơ mà mắng ba lần! Đã mắng gã lưỡi dài đâm bị thóc chọc bị gạo, còn mắng gã là đồ hèn, đồ vô dụng!

“Ngươi…” Tuy Vương tức giận đến thiếu chút nữa hất bàn đánh người!

Mọi người ở bên cạnh nghe đến trố mắt không nói nên lời, Vương phi thật sự làm trò trước mặt các tài tử kinh thành, nghiêm túc làm một bài thơ xoàng* mắng người đấy ư?

*Thơ xoàng: nội dung và ngôn ngữ bình dân, hài hước không câu nệ vận luật bằng trắc của thơ cổ. Trương truyền do Trương Đả Du thời Đường ở Trung Quốc sáng tạo.

Lý Quang Tài đại nhân thì lại dẫn đầu vỗ tay nói: “Thơ hay! Đã dùng điển cố trai cò đánh nhau, nhắc nhở thế nhân chớ có hai bên tranh chấp để cho người lòng dạ khó lường đục nước béo cò, lại còn phá vỡ kết cấu luật thơ tứ tuyệt, trở về nguyên trạng, nội dung sâu sắc, ý thơ sâu xa!”

Miên Đường nhìn Lý đại nhân bằng ánh mắt vô cùng khâm phục, trong lòng thở dài thay y, nếu mấy năm trước Lý đại nhân có khả năng nói dối không chớp mắt, miệng mồm a dua nịnh hót thì đâu đến nỗi lúc trước bị đồng liêu xa lánh, đuổi khỏi kinh thành?

Lý đại nhân mở đầu, thế là những lời a dua nịnh hót nối gót tới.

Sau khi Lưu Dục nghe bài thơ không nghiêm chỉnh của Liễu Miên Đường thì lâm vào trầm mặc.

Sau khi bị Liễu Miên Đường không chút khách khí nhắc nhở, y cũng thoáng hối hận, quả thật mình không nên bị Tuy Vương xúi giục, lỗ mãng đến Tiểu Tây Viên.

Hiện giờ đám người bộ hạ cũ Ngưỡng Sơn ỷ thế tự cho là mình có công lao to lớn, tự lập thành một đảng, khó mà quản lý được. Mặc dù lúc trước y cách chức Tôn tướng quân, thế nhưng vây cánh của gã rất nhiều, dẫu giờ nhàn rỗi ở nhà nhưng vẫn thao túng được nhóm thuộc hạ cũ như trước.

Tuy Thạch gia có chút thế lực nhưng khó mà đối đầu với cung gia của Thái hoàng Thái hậu. Nếu lại mất đi sự hỗ trợ của Hoài Dương vương, y chính là trai cò mặc cho người làm thịt, nói gì đến bảo vệ Miên Đường?

Còn Thôi Hành Chu thì làm như không có chuyện gì xảy ra, kính rượu với hoàng đế: “Nếu vạn tuế đã đến thì thưởng thức rượu ngon của Tiểu Tây Viên, lát nữa thần sẽ phụng bồi vạn tuế đi phía Tây ngoại thành, chắc chắn sẽ dẫn dắt hoàng thắng trở về!”

Lưu Dục biết Thôi Hành Chu cho mình bậc thang đi xuống, miễn cưỡng cười đáp: “Nếu không có cung thần Hoài Dương trợ giúp, săn thú sẽ buồn chán nhạt nhẽo, ngươi cùng trẫm uống ly này, hai quân thần chúng ta sẽ cùng ra trận săn thú.”

Lúc này các phu nhân kia mới dần tỉnh ngộ, thì ra bệ hạ tới Tiểu Tây Viên là để tìm Hoài Dương vương đi săn thú!

Hoài Dương vương quá được sủng ái mà!

Không khí giương cung bạt kiếm của quân thần hai người tan biến, hai người mặt mặt ôn hoà, sau khi nâng ly với nhau thì thật sự đứng dậy đi săn thú.

Vạn tuế đi rồi, khung cảnh vắng lặng đi không ít, mồ hôi lạnh trên lưng Thôi Phù vẫn chưa khô, nàng ta lặng lẽ hỏi Miên Đường: “Muội cũng thật dám nói, nói vậy chẳng khác gì mắng cả vạn tuế?”

Liễu Miên Đường thầm hừ lạnh một tiếng, nếu không phải không tiện, nào chỉ dừng ở mắng, nàng còn muốn đánh cái tên hoàng đế không hiểu chuyện kia một trận kìa!