Kiều Tàng

Chương 118




Lại nói khi Thôi Hành Chu đại náo phủ Khánh quốc công, Miên Đường đang đích thân hầm canh bồi bổ cho cô tỷ.

Sinh non ảnh hưởng sức khỏe hơn sinh đủ tháng, cái gì cũng phải cẩn thận, lỡ như không trị khỏi hoàn toàn là để lại mầm tai họa cả đời. Lý ma ma phe phẩy cây quạt thở dài nói: “Không biết Vương gia đi chuyến này gỡ gạc được không.”

Ngược lại Miên Đường không lo lắng: “Vương gia ra tay không có chuyện gì không thành công. Với lại Khánh quốc công phu nhân bọn họ không gọi cứu viện được. Dù có báo quan nha cũng thua lý chúng ta… Đúng rồi, giờ tỷ tỷ không thể hao tâm tổn trí được, ma ma quay lại gọi đại nha hoàn bên cạnh tỷ ấy đi lấy của hồi môn của tỷ ấy, bảo Vương gia phái người mang về cũng được, phủ Khánh quốc công đừng mơ được hời một xu!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lý ma ma đã là lão nhân gia, tất nhiên có suy nghĩ khác Miên Đường, chỉ nói: “Chuyện này vẫn chưa báo cho thái phi biết, nếu thái phi biết chắc hẳn đau lòng cho đại tiểu thư một phen…”

Miên Đường cười nói: “Tỷ tỷ còn trẻ, vẫn chưa lỡ thanh xuân, kinh thành không thiếu thanh niên tuấn tú tài giỏi, lần này dù có sao đi nữa cũng phải chọn cho tỷ ấy phủ trạch thanh tịnh đáng tin cậy, đợi tỷ tỷ có mối nhân duyên thứ hai nở mày nở mặt lại báo cho mẫu thân, như vậy cũng đỡ cho bà lo nghĩ.”

Lý ma ma cảm thấy dù trời có sập xuống, đất sụp lở thì trong mắt phu thê Vương gia vẫn không phải chuyện gì ghê gớm lắm, không khỏi cảm thán mình già rồi không theo kịp.

Miên Đường nhìn nồi canh hầm gần được, dặn Lý ma ma trông chừng nồi, nàng cởi tạp dề, dẫn theo mấy nha hoàn Bích Thảo rời khỏi phòng bếp nhỏ.

Lúc đi đến nguyệt môn nối giữa nội viện và ngoại viện, Miên Đường thấy Lục Nghĩa dẫn theo hai huynh đệ đang chờ ở đó.

Vì thế ngoại trừ Bích Thảo, nàng kêu mấy nha hoàn khác đứng ra xa, sau đó đi qua hỏi: “Hôm qua các ngươi hành sự, không bị ai nhìn thấy không?”

Lục Nghĩa ôm quyền thấp giọng nói: “Ở sau núi không có ai cả, mấy người bọn ta dùng rượu mang theo bên người làm chất dẫn cháy, vẽ hình Quan Âm rồi đốt, sau đó trốn ở nơi bí mật gần đó, một lát sau là có hòa thượng trong chùa đến dập lửa. Sau khi những hòa thượng đó nhìn thấy đám cháy hình Bồ Tát, sợ tới mức vội vã quỳ xuống dập đầu niệm kinh, khi đó bọn ta đã rời đi rồi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Miên Đường gật đầu nói: “Ra phố tìm vài trẻ con, mang chuyện Khánh quốc công phu nhân bức bách con dâu, chọc giận Bồ Tát hiển linh biên thành vè, để cho tiếng tăm của phủ Khánh quốc công vang xa… Hơn nữa lần này có không ít bá tánh bị liên lụy, suy cho cùng trận hỏa hoạn này là do chúng ta phóng… Các ngươi cho bọn họ chút bạc, tránh cho bọn họ vì bị thương mà mất miếng ăn.”

Lục Nghĩa không đồng ý: “Chúng ta chỉ phóng hỏa, không đánh xe ngựa tông vào bá tánh, dựa vào cái gì chúng ta phải bồi thường bạc? Ả họ Tôn phải đền bạc mới đúng!”

Mặc dù trong bốn huynh đệ, Lục Nghĩa coi như có đầu óc, có điều tính khí thổ phỉ khó sửa, tính tình ngoan cố đến chín con lừa cũng không kéo lại được.

Miên Đường xụ mặt nói: “Hiện giờ ả kia là phi tử trong cung, bảo nàng ta ra bạc chính là bảo thiên tử nhận sai, ta không có bổn sự đó, hay là ngươi vào cung phóng đem hỏa xem nàng ta có ra bạc không?”

Lục Nghĩa nghe nàng nói là biết mình cãi lời làm đại đương gia không vui, vội đáp ứng, xoay người đi làm việc.

Lúc Thôi Hành Chu trở về, đưa văn thư hòa li đến trước mặt tỷ tỷ, nói là Quách gia đồng ý.

Thôi Phù không quan tâm của hồi môn gì cả, chỉ sợ Quách gia không cho Cẩm nhi ở cạnh nàng ta. Bây giờ nhìn thấy trên văn thư hòa li viết, trước khi mười ba tuổi Cẩm nhi sẽ nuôi dưỡng bên cạnh mình, Thôi Phù lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cẩm nhi là đích tử của phủ Khánh quốc công, tương lai kế thừa tước vị. Hiển nhiên không thể sửa lại họ Thôi. Đến khi Cẩm nhi mười ba tuổi, dù nàng ta và Quách Dịch không hòa li, Cẩm nhi cũng phải đi học, rời khỏi cha mẹ vào thư viện học.

Nghĩ lại không cần quay về đối mặt với Quách phu nhân, Thôi Phù thấy nhẹ nhõm cả người.

Có điều muốn lấy lại của hồi môn có hơi khó khăn. Miên Đường có thai, không tiện đến phủ Quốc công nên bảo Lý ma ma dẫn ba quản sự đến kiểm tra đối chiếu việc xếp hàng.

Năm đó khi đại cô nương xuất giá, gia cảnh phủ Hoài Dương vương rất tốt, vì để xứng đôi với phủ Quốc công, lão Hoài Dương vương mua sắm cho nữ nhi không ít của hồi môn.

Nhưng sau khi Thôi Phù gả qua đó, mới phát hiện phủ Quốc công thế mà chẳng xa hoa bằng nhà mẹ để mình. Nói cho cùng thì lão Vương gia lập được chiến công hiển hách, được ban thưởng nhiều vô số kể, hơn nữa đất phong giàu có, tất nhiên là nhiều của hơn, so miệng ăn núi lở phủ Quốc công thì giàu hơn rất nhiều.

Có điều phủ Khánh quốc công đi theo con đường dòng dõi thư hương, không đề con cháu ra ngoài ăn chơi, vậy nên sau khi Quách Dịch thành hôn, tiền tiêu mỗi tháng đều có hạn, mà Quách Dịch thì trời sinh giao thiệp nhiều, thường hay bết bát ra ngoài, rất mất mặt.

Thôi Phù không thể để phu quân mình như vậy, nên muốn trợ cấp cho gã, lâu dần, kia Khánh quốc công phu nhân xem đó là đương nhiên, vờ như không biết nhi tử không đủ bạc dùng, cứ để cho Thôi Phù trợ cấp.

Sau đó Quách Dịch làm quan mới khá hơn, nhưng tiền trước đây tiêu mãi thành thiếu hụt.

Lý ma ma đanh mặt hỏi chi tiêu từng mục. Quách phu nhân không chịu đựng được nữa, tức giận nói: “Nàng ta chú trọng ăn mặc, đồ trang sức trâm cài đều mua đồ tốt, tất nhiên là tự nàng ta bỏ tiền túi ra, sao giờ lại muốn phủ Khánh quốc công ta thêm vào?”

Mặt Lý ma ma đen như nghiêng mực, đanh mặt nói: “Đại tiểu thư bọn ta nói, số bạc vụn cũng lười tính, coi như giúp đỡ người sa cơ thất thế. Có điều lúc trước phu nhân ngài tổ chức tiệc mừng thọ 50, chê đồ của mình không tinh xảo, ngài để ý bộ gia cụ gỗ hoa lê đồ hồi môn của đại tiểu thư bọn ta, muốn đặt mua theo. Nhưng bổng lộc nửa năm của nhi tử ngài không đủ mua trọn bộ giường lớn khắc hoa văn, cho nên mượn chút lòng hiếu thảo của đại tiểu thư bọn ta không ít. Một bộ gia cụ* gỗ hoa lê giờ vẫn còn trưng ở trong phòng của phu nhân ngài kìa. Ngài xem có nên tính toán chút không?”

*Gia cụ: vật dụng trong nhà như tủ, bàn, ghế….

Khoản bạc lúc trước lấy từ cửa tiệm hồi môn của Thôi Phù, có dấu vết để tra, đưa lên quan nói có sách mách có chứng. Quách phu nhân tức đến nỗi trâm cài đầu run lên, căm hận nói: “Nếu không phải nàng là con dâu nhà ta, ta cũng không lạ gì cái lòng hiếu thảo giả tạo đó của nàng ta, các ngươi vào phòng ta đàng hoàng chút, bảo đám người Thôi gia khiêng bộ gia cụ rách nát đó đi đi!”

Lý ma ma không nhanh không chậm lật một tờ giấy nói: “Lúc trước Quách đại nhân tới kinh thành yêu cầu chuẩn bị nhân mạch, từng mượn của đại tiểu thư chúng ta một khoản, giờ đại nhân thăng chức nhưng người ngồi mát ăn bát vàng lại không phải tiểu thư bọn ta, số tiền này nên lấy về lại.”

Quách lão phu nhân nghe thế, mặc kệ, đanh mặt nói: “Khoản này là do phu thê bọn chúng thương lượng với nhau dùng, liên quan gì đến phủ Quốc công?”

Trước đó Lý ma ma được Miên Đường phân phó, bĩu môi cười, nói: “Số bạc này dùng để đổi lấy sự thăng tiến của Quách đại nhân, nếu không thì làm sao trụ chân được ở kinh thành? Già trẻ lớn bé phủ Quốc công các ngươi đều liên quan, sao lại không liên quan đến phủ Khánh quốc công?”

Quách phu nhân trừng mắt nói: “Đừng có nói mấy việc này với ta! Ai tiêu thì đi tìm người đó nói!” Dù sao thì Quách Dịch đã lấy cớ tuần tra hương dã, tạm thời rời kinh tránh đầu sóng ngọn gió*. Bà có chết cũng không thừa nhận, coi Thôi gia có thể làm được gì?

*Tránh đầu sóng ngọn gió: ví von thấy tình thế bất lợi nên tạm trốn lánh đi.

Là vương phủ đại trạch, sao làm được chuyện bỉ ổi như vậy? Còn không biết xấu hổ muốn số bạc đó!

Lý ma ma không gấp, lặp lại lời Miên Đường dặn bà không thiếu một chữ: “Nếu trong phủ gặp khó khăn, đại tiểu thư chúng ta cũng không làm khó các ngài, giờ đại tiểu thư chỉ là nữ tắc bình thường không có nhà chồng làm chỗ dựa, dứt khoát vứt hết mặt mũi, đi đến từng nhà mà lúc trước Quách đại nhân từng lạy. Hẳn mấy vương công lão gia đó có sĩ diện, không mặt dày chiếm đoạt bạc hồi môn của phụ nhân hòa li. Bọn ta đi đây, nhân lúc sắc trời còn sớm, hẳn là có thể đi đến bốn năm phủ trạch…”

Quách phu nhân vừa nghe thấy là quýnh quáng hết cả lên. Nếu Thôi Phù lưu manh đến vậy, há chẳng phải nhi tử phải đắc tội với vô số quý nhân trong kinh thành? Làm sao sống yên trên triều?

“Các ngươi đứng lại cho ta!” Quách phu nhân vội vàng gọi Lý ma ma lại, bực tức đến mắt trợn như cá chết, cuối cùng ráng nhịn tức nói “Số bạc này, ta ra!”

Sau khi Lý ma ma đếm ngân phiếu, kiểm kê lại đồ trang sức hồi môn không bị người ta treo đầu dê bán thịt chó thì gọi người vào khiêng rương chạy lấy người.

Đoàn xe dài thật dài, mười chiếc xe ngựa chất đầy đồ, đồ đạc lỉnh kỉnh quay về phủ Hoài Dương vương.

Bởi vì rất nhiều đồ đạc lúc trước bị Quách Dịch mượn bổ sung cho nhà mới ở kinh thành. Giờ lấy hết sạch sẽ, toàn bộ thính đường phủ Khánh quốc công trống không.

Mặc dù Quách phu nhân không lưu luyến gì Thôi Phù, thế nhưng lại tiếc nhiều đồ đạc bị lấy đi từng món ngay trước mắt, trong lòng chua xót khỏi phải nói.

Quý thiếp Ngọc Nhiêu mới qua cửa của Quách Dịch thấy bà bà không vui, ngoan ngoãn tới khuyên: “Mẫu thân, bọn họ cầm đi cũng tốt, đỡ phải để người nhìn mà nhớ tới nữ nhân kìa càng thêm phiền lòng.”

Khánh quốc công phu nhân không có chỗ trút giận, nhìn thấy Ngọc Nhiêu lập tức giận sôi máu nói: “Ít nhất người ta gả vào còn có mang theo cái rương, ngươi thì sao? Tuy rằng ngươi là thiếp nhưng cũng phải mang đến vài thứ chứ? Ngươi gần như là mang hai tay không vào, chỉ mang mỗi cái miệng ăn, có thể giúp gì được cho phu quân ngươi?”

Bây giờ không có Thôi Phù, Khánh quốc công phu nhân thấy quý thiếp mình nạp lại chẳng được tích sự gì, đón vào nhà mình một thứ nữ chua ngoa bên nhà mẹ đẻ. Chỉ nghĩ đến việc sau này tìm nhà thông gia máu mặt hơn Thôi gia, để cho Thôi gia nhìn xem, nhi tử bà không lo không có ai gả cho!

Tự nhiên bị mắng, mắt Ngọc Nhiêu đỏ ửng, chỉ có thể nhẫn nhịn, quỳ xuống nghe dạy dỗ.

Bọn hạ nhân thấy phu nhân phủ Khánh như thế thầm lắc đầu trong lòng ―― chả trách phu nhân tốt như vậy mà không giữ, một hai phải làm ầm ĩ đến hòa li! Mẹ chồng như vậy ai xui lắm mới gặp phải!

Về việc lấy lại của hồi môn, Thôi Phù rất có lòng tin, có thể tĩnh tâm điều dưỡng do sinh non.

Miên Đường không thể an tâm nghỉ ngơi, lúc Thôi Hành Chu trở về, thấy Miên Đường đang đọc quyển sách dày.

Thôi Hành Chu đi tới, xoa bóp bả vai mảnh khảnh của nàng nói: “Hôm qua chịu khổ còn chưa mệt à? Giờ lại làm mỏi mắt chi nữa?”

Miên Đường chỉ quyển sách nói: “Đây là sổ sách ghi tên hạ nhân trong phủ, ta muốn rà soát lại… Viện này, e là không sạch sẽ lắm!”