Kiều Tàng

Chương 102




Thôi Phù tức giận liếc đệ đệ nhưng lại không thể không chừa mặt mũi cho vương phủ nên không bắt đệ muội mới qua cửa này*.

*Em dâu.

Sau khi dâng trà, Miên Đường đi theo Thôi Hành Chu về viện, nàng thay y phục lén đi huyện Triệu xem xem người nọ có phải là ca ca Liễu Triển Bằng của nàng không.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thôi Hành Chu làm sao yên tâm để một mình nàng đến nơi dơ bẩn đó, hắn tỏ vẻ muốn đi cùng.

Nhưng Miên Đường lại nói nếu Vương gia đi cùng, khó tránh gây động tĩnh lớn, lỡ như để lộ tiếng gió thì không hay.

Thôi Hành Chu nghe nàng khéo léo từ chối, thầm nghĩ hẳn là Miên Đường có lời gì đó muốn nói với huynh trưởng nàng mà không muốn hắn nghe.

Vì thế hắn suy nghĩ chốc rồi nói: “Ta nhất định phải đi, ta đã sắp xếp ổn thỏa, không có ai phát hiện đâu, nàng có thể một mình gặp mặt huynh trưởng nàng, ta ở bên ngoài chờ là được.”

Miên Đường mấp máy môi, cuối cùng im lặng gật đầu.

Thật ra điều nàng lo lắng chính là huynh đệ Trung Nghĩa, dẫu sao thì lúc này bọn họ cũng đang ở huyện nha, lỡ như gặp phải Hoài Dương vương, bị hắn nhìn ra sơ hở thì phải tốn biết bao miệng lưỡi nữa.

Có điều Vương gia đã nói đến vậy rồi, nếu nàng khăng khăng không đồng ý khó tránh làm người ta nghi ngờ, đành phải đồng ý, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi lên xe ngựa, Miên Đường khô héo đi, thở dài một hơi.

Thôi Hành Chu đang lột quả mận cho nàng, nghe nàng thở dài ỉu xìu, hắn ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: “Sao vậy?”

Miên Đường thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: “Cảm thấy thành hôn quá mệt mỏi, chẳng thà gian dâm như lúc trước, không ai nói gì ai…”

Thôi Hành Chu không thích nhất là nghe tiểu nương tử nói bậy thế này, không khỏi hung dữ trừng nàng: “Cái gì mà không ai nói gì ai? Không phải gian dâm rất phiền à, đổi thành đường đường chính chính có gì không ổn?”

Miên Đường lười giải thích với hắn, có điều nàng thật sự kính nể tài diễn kịch của hắn lúc ở phố Bắc, có thể nhịn không để lỡ miệng.

Người trong lòng mang bí mật giống như ban đêm ăn nhiều, bụng bị chướng không tiêu được, lúc nào cũng nhắc nhở người ta rằng ngươi không được sống sung sướng.

Cuối cùng Miên Đường cũng biết được cảm giác tiến thoái lưỡng nan, lo được lo mất  của Thôi Hành Chu lúc trước. Lát nữa đến huyện Triệu, chỉ mong các huynh đệ xăm trổ không phụ bốn chữ xăm to nàng đích thân xăm mà đừng lật tẩy nàng!

Lúc đến ngục giam ở huyện nha huyện Triệu, tiểu nhi tử của Lý ma ma đã an bài thỏa đáng từ trước, đích thân đợi ở cửa nha môn.

Miên Đường đội mũ áo choàng, trùm kín mít đi theo lính canh ngục dẫn đường đi vào ngục giam.

Nói thật thì quả nhiên Huyện thái gia đặc biệt chiếu cố vị huynh trưởng thật giả lẫn lộn này của Vương phi, cố tình cho gã một phòng riêng, ngủ cũng được ngủ trên giường gỗ trải đệm, trên bàn còn dư lại gà nướng với đồ nhắm thừa, mùi rượu nồng nặc trong không khí vẫn chưa tan hết.

Người nọ thì vẫn nằm trên giường gỗ hùng hổ nói: “Muội muội ta chính là Vương phi của Chân Châu Hoài Dương vương, mấy tên chó má các ngươi giống như mấy con kiến vậy, đợi ta tìm được muội muội sẽ băm thành trăm mảnh đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng các ngươi!”

Liễu Miên Đường tìm một góc đứng yên, lén nhìn người trong ngục giam một lát, sau đó phân phó Bích Thảo ở bên cạnh mấy câu. Bích Thảo nghe xong, ngầm hiểu gật đầu, lập tức đi qua kia hô lên với người bên trong: “Này, vị công tử kia, công tử lại gần đây, ta có lời muốn nói với công tử.”

Hôm qua nam nhân nọ vừa vào đã gây rối một trận to, sau đó thấy bọn nha dịch đối xử càng thêm khách khí với mình, gã chắc chắn rằng bọn nha dịch đã biết thân phận của hắn nên kiêng kị, khiến gã càng thêm hung hãn.

Nay nhìn thấy tiểu cô nương thanh tú mặc vàng đeo bạc đứng ở ngoài ngục giam, gã hứng khởi đứng dậy nhìn Bích Thảo từ trên xuống dưới, nheo mắt nói: “Ngươi là kỹ nữ mà bọn họ tìm tới cho ta? Mấy người bọn họ nghe lời thật đấy, tối hôm mới phân phó, hôm nay đã đưa người tới… Còn thất thần làm gì, bảo bọn họ cho ngươi vào sung sướng với gia!”

Mặc dù Bích Thảo biết có thể vị này là ca ca ruột của huyện chủ nhưng cũng không nhịn nổi, muốn xông vào giẫm nát cái vật nhân giống của gã, xé cái miệng thối kia!

Ai là kỹ nữ? Gã bị mù hả!

Tuy trong lòng lửa giận bừng bừng nhưng nàng ta vẫn nhớ lời dặn của huyện chủ, dẫn gã đến đây cho huyện chủ nhìn rõ, vì thế đanh mặt nói: “Công tử lại đây, không thôi ta đi vậy.”

Lâu rồi nam tử nọ chưa nhìn thấy tiểu cô nương thanh tú động lòng người thế này, chợt nhớ tới tháng ngày ăn chơi của mình trước đây, tức khắc cả người nóng lên, trở mình đứng lên, cười hì hì đi tới nói: “Gia cũng là con cháu nhà quan, đừng coi thường giờ ta xuống dốc, trở người một cái là một bước lên trời, ngươi hầu hạ ta, nếu hầu hạ tốt ta sẽ chuộc ngươi làm thiếp…”

Liễu Miên Đường trốn ở góc nhìn, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mặt người nọ, mặc dù mặt mày gã lem luốc dơ dáy lại đầy râu, nhưng cái cách nói chuyện kia, còn có cái ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân như nhìn miếng thịt, với cả cái mặt khiến người ta chán ghét này đúng thật sự là đại ca cùng cha khác mẹ của nàng.

Thoáng chốc toàn bộ ký ức đen tối thời thơ ấu về vị đại ca này cuồn cuộn xuất hiện, Miên Đường thoáng nới lỏng cổ áo, chậm rãi thở ra một hơi.

Bích Thảo cố nhịn hỏi: “Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết muội muội ngươi là Vương phi của Hoài Dương Vương?”

Liễu Triển Bằng nghe vậy sửng sốt, không biết tại sao một kỹ nữ mà hỏi mình cái này, gã cẩn thận đánh giá Bích Thảo, tiểu nha đầu này cũng không có mùi phong trần, ngược lại giống nha hoàn trong đại trạch hơn, đầu gã bắt được sóng, lập tức đưa tay nắm vạt áo trước của Bích Thảo: “Có phải muội muội ta phái ngươi tới gặp ta không, nàng ở đâu, tại sao vẫn chưa cứu ta?”

Bích Thảo bị nắm lấy, nàng ta quay đầu lại im lặng dò hỏi ý Miên Đường, Liễu Miên Đường trốn ở chỗ tối, cả người tản ra khí lạnh, đưa một bàn tay ra, dùng sức bẻ nắm đấm ở giữa không trung.

Bích Thảo lập tức ngầm hiểu, dùng phân cân thác cốt* bẻ tay của Liễu Triển Bằng kêu răng rắc.

*Trật xương và khớp (tên chiêu thức võ thuật).

“Ối ối! Đau… Đau đau…” Liễu Triển Bằng đau đến quỳ xuống đất, lúc này Bích Thảo mới buông cái móng heo của gã ra, tiếp đó đạp lên cái móng vuốt đó, hỏi: “Nói, ai bảo ngươi tới?”

Tính nết mềm nắn rắn buông trời sinh của Liễu Triển Bằng vẫn không thay đổi, bị Bích Thảo cho biết tay, gã lập tức thành thật nói: “Có một vị quý nhân sau khi biết ta là Liễu Triển Bằng, hỏi ta có một người muội muội tên là Liễu Miên Đường đúng không, sau đó người nọ sắp xếp cho ta trốn khỏi doanh lao dịch, đi thẳng đến Chân Châu. Người nọ cũng nói hôm qua là ngày đại hỉ của muội muội ta, ta đi nhận người thân, vì thể diện thế nào nàng cũng phải nhận ta, không để ta làm lớn chuyện, đến lúc đó, ta có thể an cư ở vương phủ, sống tháng ngày an nhàn…”

Bích Thảo tăng lực giẫm lên tay gã, hỏi: “Quý nhân kia là ai?”

Liễu Triển Bằng đau đến hét oai oái: “Ối ôi, ta… Ta không biết, thật sự không biết, sai lầm lớn nhất của quý nhân kia chính là không cho phép ta tắm rửa…”

Điều Miên Đường muốn nghe, đều đã nghe hết, nàng lập tức xoay người rời đi trước.

Từ đầu tới cuối, nàng không hề ra mặt nói nửa câu với vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ này.

Chỉ là nàng không vội ra ngoài mà đi sang nha môn bên kia, Lục Trung, Lục Nghĩa và Lục Lưỡng đang ở đó chờ công thự phân xử.

Bọn họ nói Liễu Triển Bằng trộm túi tiền của bọn họ, đến chờ phân xử, xem coi có phải bọn họ mưu hại không.

Thấy Liễu Miên Đường tới, ba người đang uống trà trong phòng gỗ ở nha thự vội vàng đứng dậy, Lục Nghĩa dẫn đầu ôm quyền nói: “Huyện chủ, vốn nhóm chưởng quầy của hàng góp tiền tặng lễ cho ngài, bảo huynh đệ bọn ta đi theo Hạ tam tiểu thư đưa đến vương phủ, mọi chuyện đều do ta tự chủ trương, gây ra chuyện thế này, mong huyện chủ đừng giận…”

Miên Đường vén áo choàng ngồi trên ghế dài, ôn hòa nói với bọn họ: “Ta cảm ơn các ngươi còn không kịp nữa là, sao trách tội được? Nói cho ta biết tình hình lúc ấy như thế nào đi.”

Lục Nghĩa ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc đó bọn ta tưởng mình gặp phải tên du thủ du thực* giả danh lừa bịp, vốn định kéo gã sang ven đường đánh một trận, bảo gã quản cái miệng mình cho tốt, thế nhưng mấy đại hán mặc áo gấm ở bên cạnh lại bảo vệ gã không cho bọn ta đánh gã… Ai ai cũng là người biết võ, không tới gần được… Ta thấy chuyện khó giải quyết, cảm thấy không thể để bọn họ vào thành, lúc ấy mới nói rằng gã trộm túi tiền, kêu quan binh lại… Huyện chủ, vừa rồi ngài mới đi gặp à? Gã thật sự là huynh trưởng của ngài?”

*Chỉ người chơi bời lêu lỏng không có nghề nghiệp.

Liễu Miên Đường chậm rãi gật đầu, điều này không quan trọng, ba huynh đệ Trung Nghĩa Lưỡng, tính cả Bích Thảo ban nãy mới giẫm tay Liễu Triển Bằng, tất cả đều bịch bịch quỳ xuống, nghiêm mặt chờ huyện chủ xử lý.

Liễu Miên Đường vẫy vẫy tay, ôn hoà nói: “Huynh trưởng này của ta là kẻ khốn. Hôm nay nếu không phải có các ngươi trung thành bảo vệ cho ta, e là kẻ gian đã đạt được mục đích, Vương gia phải gánh tội bao che đào phạm. Các ngươi đứng lên đi, chỉ là chuyện này vẫn chưa xong, không thể để người khác biết, sau này nhờ mấy người các ngươi chạy trước chạy sau.”

Lục Nghĩa nghe thế, vội nói: “Đại đương… Huyện chủ yên tâm, tất nhiên bọn ta hết lòng giải ưu với huyện chủ.”

Miên Đường nghe vậy, hài lòng gật đầu, sau đó sai Bích Thảo đi ra ngoài canh lỡ như xung quanh phòng có tai mắt nghe lén.

Sau khi Bích Thảo đi ra ngoài canh gác, nàng mới hỏi: “Huynh đệ đáng tin ở Ngưỡng Sơn ngày xưa có bao nhiêu người đến cậy nhờ ngươi?”

Lục Nghĩa tính toán, nói: “Ước chừng hơn bốn mươi, tất cả đều là do ngài lúc trước một tay luyện ra. Thăm dò, đặt bẫy, móc túi, giả bị thương tất cả đều lành nghề, ai cũng lão luyện, ngài muốn làm gì cứ phân phó là được!”

*Từ gốc là 踩盘子: từ lóng chỉ mấy tên trộm hay đến nơi gây án để quan sát tình hình trước.

Mặc dù Miên Đường đã biết lúc trước mình từng làm chuyện phi pháp, nhưng hôm nay nghe được một chuỗi tiếng lóng, lòng không thích ứng nổi.

Nàng trầm mặc một chốc, nói: “Nhà ngoại ta mở tiêu cục, lúc trước ta ở Tây Châu dựng lại nghiệp cũ của nhà ngoại, có điều không có phân nhánh bên Chân Châu, ta đã lệnh chưởng quầy ở trấn Linh Tuyền chuyển nhượng cửa hiệu, mua xe ngựa và thuyền, chuẩn bị mở phân nhánh, đến lúc đó Đại cữu cữu ta sẽ phái vài người có kinh nghiệm đến chỗ các ngươi, để cho các ngươi có việc làm đàng hoàng…”

Lục Nghĩa ngầm hiểu gật gật đầu: “Đã rõ, đại đương gia yên tâm, ta sẽ tự chiêu mộ binh sĩ tích lực lượng cho ngài, nếu Hoài Dương vương phát hiện ra thân phận của ngài, không biết xấu hổ, không biết tốt xấu, không biết ơn lọt vào mắt xanh của đại đương gia, bọn ta sẽ xé cờ nổi dậy, ủng hộ ngài vào núi…”

Miên Đường đau đầu thật sự, cuối cùng không nhịn được vỗ bàn nói: “Sau này mấy người các ngươi ai dám nhắc lại chuyện vào núi làm tặc nữa, xem coi ta có cắt lưỡi các ngươi không!”