Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 79: 79: Ngoại Truyện 7 Cuộc Sống Ngọt Ngào 5





Đêm giao thừa, nơi nơi khắp Sở Kinh thành giăng đèn kết hoa, ngay cả Bùi phủ cũng hiếm khi náo nhiệt hơn hẳn, các loại lễ vật ùn ùn kéo đến.

Bùi Vân Khiêm luôn lười ứng phó với những thứ này, hơn nữa từ khi sắp tới giao thừa, việc trong cung ngoài cung bận tới mức chân không chạm đất, vốn định chặn lại, nhưng Thẩm Xu lại cảm thấy như vậy không ổn, cho nên mọi chuyện biến thành Thẩm Xu tiếp đãi khách tới chúc Tết ở trong sảnh chính.

Một ngày trước khi giao thừa, người tới Bùi phủ chúc Tết tặng quà còn gấp mấy lần hai ngày trước, từ giờ Thìn khách đã đến đầy phủ, mãi cho đến giờ Dậu khách cũng chưa đi hết.

Trong chính sảnh, Thẩm Xu đang tiếp đãi không biết là người thứ bao nhiêu phẩm trà.

“Trà của Bùi phủ quả nhiên là trà ngon.


Mạnh thái thú uống một ngụm, không nhịn được lên tiếng khen.

Vẻ mặt Thẩm Xu mang theo sự lễ phép lại không mất ý cười ưu nhã, khẽ nói, “Mạnh đại nhân thích là được, ngày khác bổn cung tới phủ đại nhân bái phỏng sẽ thuận tiện đưa trà qua.


Nghe vậy, Mạnh thái thú bất tri bất giác đổ mồ hôi mỏng, trong lòng cân nhắc hồi lâu mới mở miệng nói, “Không nhọc lòng phu nhân.


Chẳng qua ông ta chỉ thuận miệng khen một câu, nếu như Thẩm Xu thật sự tới phủ bái phỏng thì sợ rằng ông ta không nhận nổi, Sở Kinh thành không ai không biết, hiện giờ toàn bộ Sở Kinh thành thậm chí toàn bộ Bắc Lâm, nữ nhân không thể trêu vào chính là Linh An công chúa Thẩm Xu, không chỉ là tỷ tỷ cùng một mẹ đẻ ra với đương kim thành thượng, mà còn là phu nhân Bùi Vân Khiêm đặt ở đầu quả tim.

Từ sau khi tân đế đăng cơ, không biết có phải do Thẩm Xu hay không, Thẩm Việt càng quang minh chính đại trọng dụng Bùi Vân Khiêm hơn, hiện tại trên triều không ai không biết, Trấn Quốc đại tướng quân Bùi Vân Khiêm là tâm phúc của bệ hạ.

Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, quản gia đã tới thông báo, “Phu nhân, thế tử Tĩnh Hà vương tới.


Nghe vậy, đôi mắt đang ỉu xỉu nháy mắt sáng lên, nhưng ngại có khách đang ở đây, nàng ra vẻ trấn định nói, “Mau mời vào đây.


Từ sau khi Thẩm Việt đăng cơ, Tĩnh Hà vương phủ với tư cách nhà mẹ của Tĩnh Nhàn Thái hậu cũng được nước đẩy thuyền, hiện giờ đã từ đất Thục trở về Sở Kinh thành, thế tử Tĩnh Hà vương Tô Ngự càng được bệ hạ trọng dụng.

Mạnh thái thú biết rõ quan hệ giữa Bùi gia và Tĩnh Hà vương phủ, thấy quản gia thông báo nói thế tử tới thì vội vàng đứng dậy, “Nếu phu nhân còn có khách, tại hạ còn có việc đi trước không quấy rầy nữa, đợi khi nào Bùi tướng quân có ở phủ lại tới quấy rầy sau.


Nghe vậy, Thẩm Xu cũng được Lâm Lãng đỡ dậy, khẽ nói, “Chiêu đại không chu toàn, Mạnh đại nhân đi thong thả.


Nói rồi, nàng nâng tay, “Người đâu, tiễn Mạnh đại nhân ra ngoài.



Mạnh thái thú cung kính khom người, “Không cần phiền toái.


Nói rồi xoay người quay đi.

Thẩm Xu đưa mắt ra hiệu, thị nữ ở một bên gật đầu đi theo, “Mạnh đại nhân, bên này, mời.


Mạnh thái thú vừa đi, quản gia đã dẫn Tô Ngự đến chính sảnh.

Thấy Tô Ngự đi tới, mắt Thẩm Xu sáng rực lên, một ngày ứng phó khách tới khiến nàng to cả đầu, mặt cười sắp đơ ra cả rồi.

“Tô Ngự ca ca, huynh đến rồi, mau ngồi xuống đây.


Nói rồi, Thẩm Xu ngẩng đầu ứng phó nói, “Người đâu, tới dâng trà cho thế tử.


Tô Ngự giao danh mục quà tặng cho gã sai vặt phía sau, gã sai vặt lại giao cho Chu Tước canh giữ ở bên cạnh, sau đó ngồi xuống.

“Sức khoẻ cữu cữu có tốt không? Đã lâu rồi không được gặp cữu cữu, ca ca nhớ chuyển lời cho cữu cữu giúp muội, chờ qua khoảng thời gian này muội sẽ cùng tướng quân tới phủ thăm cữu cữu.


Tô Ngự cười đáp lời, mở miệng nói, “Sao chỉ có mình muội ứng phó những người này ở chính sảnh, tới lâu vậy rồi cũng chưa gặp Bùi Vân Khiêm?”
Bởi vì Thẩm Việt trọng dụng, mà Bùi Vân Khiêm lại luôn xử sự theo ý mình nên không khỏi đắc tội một ít người, thường xuyên có đại thần dâng tấu buộc tội.

Ban đầu Bùi Vân Khiêm cũng không để trong lòng, nhưng bị buộc tội nhiều quá mức cũng không đảm bảo được Thẩm Việt có suy nghĩ khác trong lòng hay không, cho nên sau năm lần bảy lượt có tấu sớ dâng lên buộc tội Bùi Vân Khiêm, Tô Ngự cũng tìm cơ hội ra mặt nói chuyện thay, dù không giải quyết được điều gì nhưng số lần ngày càng nhiều, người sáng suốt cũng nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ, cũng không ai đi tìm Bùi Vân Khiêm chuốc hoạ vào mình nữa, mà ba người cũng cam chịu quan hệ tam giác này, cho nên gần đây, quan hệ giữa Bùi Vân Khiêm và Tô Ngự cũng đã có chút hoà hoãn.

Thẩm Xu cười nhạt, “Giờ thìn tướng quân đã bị bệ hạ triệu kiến, có lẽ là vì cung yến ngày mai, tới giờ còn chưa trở về, đã liên tiếp mấy ngày trời, cũng không biết hôm nay lúc nào mới về.


Tô Ngự không nhịn được nhíu mày, không nhiều lời.

“Cháu trai nhỏ có ở đây không? Lần trước ta có việc phải tới Dương Châu, không thể tới dự tiệc đầy tháng được, hôm nay dù sao cũng phải gặp mặt.


Nghe vậy, Thẩm Xu khẽ cười, “Có, để muội đi kêu Lâm Lãng ôm nó tới, bây giờ chắc hẳn nó cũng tỉnh rồi.



Nói rồi, Thẩm Xu nâng tay, Lâm Lãng hiểu ý hành lễ rồi xoay người ra ngoài.

“Xu Nhi, cung yến ngày mai muội có muốn mang cháu trai nhỏ đi cùng không?”
Cái này Thẩm Xu còn chưa kịp nghĩ tới, bây giờ còn đúng là tháng 1, thời gian Sở Kinh thành lạnh nhất, thời tiết giá rét.

Bùi Cầu Cầu còn chưa tới một tuổi, ôm ra ngoài sợ nhiễm lạnh, hơn nữa cung yến còn rất đông người, lỡ xảy ra chuyện gì thì khó mà quan tâm đến bé con được.

Trong lòng cân nhắc một lúc lâu, Thẩm Xu mới mở miệng nói, “Chắc là không đưa thằng bé theo đâu, bây giờ Sở Kinh thành trời lạnh, người lớn ra ngoài cũng đã rét tới mức run cầm cập, nếu mang ra ngoài thì cũng không ổn.


Nghe vậy, Tô Ngự gật đầu khẽ nói, “Muội nghĩ như thế cũng tốt, cũng giúp ta tiết kiệm lời nói.

Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, nếu muội định đưa Tiểu Bùi Yến theo cùng, sợ rằng ta phải tốn một lúc lâu mới khuyên bảo được muội.


Thẩm Xu mím môi cười, dù sao Tô Ngự cũng lớn lên cùng nàng từ nhỏ, rất nhiều chuyện khó tránh khỏi có suy nghĩ giống nhau.

Hai người đang nói chuyện, Lâm Lãng đã bế Bùi Yến vừa mới tỉnh ngủ vào chính sảnh.

Thấy thế, cả hai nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

Thấy hôm nay Bùi Yến không khóc, Thẩm Xu không nhịn được cười, “Hôm nay tỉnh giấc thật sớm.


Còn nhỏ tuổi mà tật xấu trên người Bùi Yến đã không ít, không nhắc tới thói quen ở sạch sẽ của Bùi Vân Khiêm, chỉ riêng cái tính khí khó chịu khi rời giường cũng đã có từ trong bụng mẹ.

Ngày thứ ba Bùi Yến sinh ra, Thẩm Xu đã phát hiện, mỗi lần Bùi Yến tỉnh giấc là khóc nháo không ngừng, nếu như bị người đánh thức càng khóc nhiều hơn.

Nghe vậy, Lâm Lãng nói, “Nào có tỉnh dậy sớm, nô tỳ vừa đi qua tiểu thiếu gia mới vừa tỉnh ngủ.


Thẩm Xu cười, “Vậy hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây rồi, vậy mà lại ngoan ngoãn không khóc không nháo?”
Lâm Lãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Ngự, nói, “Có lẽ là do biết hôm nay thế tử tới nên muốn biểu hiện cho tốt một chút, đúng không, từ khi vào phòng này đã mở to mắt không rời khỏi thế tử rồi.


Tô Ngự cười khẽ thành tiếng, “Ta cũng không biết mình lại có mặt mũi như thế đâu đấy.



Nói rồi, Tô Ngự đưa tay cẩn thận chạm vào nanh vuốt tay nhỏ Bùi Yến đang vươn ra trong không khí.

Có lẽ là cảm nhận được tay Tô Ngự, Bùi Yến cũng giật tay, bắt lấy ngón tay Tô Ngự rồi cười khanh khách.

Thấy thế, ba người vây xem cũng không nhịn được cười thành tiếng.

“Xem ra Cầu Cầu cũng thích người cữu cữu như huynh đấy.


Nghe vậy, ánh mắt Tô Ngự nhìn Bùi Yến càng thêm nhu hoà, khẽ nói, “Đúng vậy.


Nói rồi, Tô Ngự lấy một cái hộp nhỏ từ ống tay áo ra, mở nắp hộp, bên trong là một chiếc khoá trường mệnh tinh xảo, bên trên còn được khắc chữ ‘Yến’, bên dưới là ba các lục lạc nho nhỏ.

Tô Ngự lấy khoá trường mệnh ra khỏi hộp, giơ tay cẩn thận đeo lên người Bùi Yến.

Có được đồ chơi mới, dường như Bùi Yến càng thêm vui vẻ, tay nhỏ múa may trong không khí, một tay nắm chặt không buông chiếc khoá trường mệnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu thanh thuý.

“Xem ra, tiểu thiếu gia rất thích quà gặp mặt của Thế tử gia.


Thẩm Xu cười nhạt hành lễ, “Muội thay A Yến cảm ơn ca ca.


Thấy thế, Tô Ngự vội đỡ Thẩm Xu dậy, “Thế thì quá mức khách khí rồi.


Mấy người còn đang nói chuyện vui vẻ, Bùi Vân Khiêm phong trần mệt mỏi từ ngoài phủ trở về.

Lúc ở trong cung hắn nghe được, người tới phủ bái phỏng hôm nay nhiều gấp ba lần ngày thường, vậy nên đã phân phó những chuyện đơn giản trên tay cho người khác, cố gắng hoàn thành công việc rồi vội vàng trở về, cách một khoảng xa đã thấy mấy người bọn họ trò chuyện vui vẻ trong chính sảnh.

Thấy Bùi Vân Khiêm trở lại, Thẩm Xu nhanh chóng đi qua nghênh đón, “Tướng quân, chàng đã về rồi, sao hôm nay quay về sớm vậy, ngày mai là cung yên rồi, ta còn tưởng rằng tướng quân sẽ trở về muộn hơn ngày thường nữa.


Bùi Vân Khiêm tuỳ tay cởi áo choàng lạnh lẽo trên người, khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi nói, “Làm xong việc nên tranh thủ về sớm.


Tô Ngự và Bùi Vân Khiêm đều không phải người nhiều lời, hiện giờ mặc dù hai người không còn gai mắt nhau như trước, nhưng chuyện Tô Ngự có ý với Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm vẫn còn nhớ như in.

Chuyến này Tô Ngự tới đây, chuyện nên làm cũng đã làm xong, thấy Bùi Vân Khiêm đã về cũng hàn huyên vài câu, sau đó mang người rời khỏi Bùi phủ.

Mà sau khi Bùi Vân Khiêm trở về, cả buổi chiều lại không có ai tới bái phỏng nữa, Thẩm Xu cũng mừng rỡ nhẹ người, nhiều ngày ứng phó khách khứa khiến nàng kiệt sức, hiếm có ngày Bùi Vân Khiêm xong việc trở về sớm, Thẩm Xu cũng có thể ngủ ngon, ngày mai là cung yến còn phải dậy sớm.

Ngày hôm sau, sáng sớm Thẩm Xu đã tỉnh giấc trang điểm chải chuốt, cung yến bắt đầu từ buổi trưa, giờ thìn Thẩm Xu đã rời giường.

Sau khi ăn sáng xong xuôi, Bùi Vân Khiêm đã tới thư phòng, còn Thẩm Xu lại được Lâm Lãng đỡ trở về phòng ngủ chuẩn bị.


Hôm nay là yến tiệc giao thừa, Thẩm Xu chọn một chiếc váy lưu tiên màu đỏ rực, bên ngoài còn mang thêm một áo choàng lông hồ ly viền hoa, cả người thanh tú linh động.

“Hôm nay công chúa muốn búi tóc thế nào?”
Nhìn bản thân trong gương, Thẩm Xu cân nhắc một hồi lâu mới mở miệng, “Búi tóc phi tiên đi.


Nói rồi, nàng giơ tay cầm một bộ trâm cài hồng bảo thạch, “Cũng hợp với bộ trâm này.


Từ sau khi Thẩm Xu khôi phục ký ức, những sở thích trước kia cũng quay trở về không ít, ví dụ như là màu đỏ rực rạng rỡ, cùng với những đồ trang sức nổi bật trên tóc.

Theo Thẩm Xu yêu cầu, Lâm Lãng giúp Thẩm Xu trang điểm kiểu hồng mai, trên trán vẽ một đoá hoa mai nở rộ khiến cả khuôn mặt càng thêm linh động, xứng với một thân váy vóc của nàng ngày hôm nay, dường như Lâm Lãng lại thấy Linh An công chúa phong hoa tuyệt đại trong kinh thành như trước.

Lúc xe ngựa đến hoàng cung đã gần tới trưa, tầm một chén trà nhỏ nữa là cung yến bắt đầu rồi.

Nhưng mà, Thẩm Xu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm Diên trong cung hôm nay.

Hai người đi qua hành lang dài, xa xa đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Thẩm Diên.

Nếu là ngày thường, Thẩm Xu chắc chắn đã lôi kéo Thẩm Xu tránh đi, nhưng hôm nay đã muộn, nếu cố ý tránh mặt sợ rằng không tới kịp lúc cung yến bắt đầu nữa.


Có lẽ là nhìn ra sự rối rắm của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Thẩm Xu khẽ nói, “Đi thôi.


Thẩm Xu gật đầu cất bước, nhưng càng tới gần, sắc mặt ngày càng trở nên nặng nề, mày cũng nhíu chặt.

Cách đó không xa, Thẩm Diên đang đạp lên lòng bàn tay cung nữ dưới chân, nếu Thẩm Xu không nhận lầm, hình như đó là tỳ nữ đã hầu hạ nàng ta từ nhỏ, cũng là tâm phúc duy nhất bây giờ của nàng ta.

“Công chúa, nô tỳ xin người, chúng ta trở về đi, hôm nay là cung yến, nếu người náo loạn chọc giận bệ hạ…”
Không đợi cung nữ kia nói hết lời đã bị Thẩm Diên lạnh lùng cắt lời, “Giận thì thế nào? Cùng lắm thì giết chết bổn công chúa thôi! Dựa vào cái gì mà mẫu hậu và huynh trưởng của bổn công chúa đã chết, tiểu tiện nhân kia lại lên làm hoàng đế, hắn cũng xứng sao?”
Nghe vậy, cung nữ kia liên tục dập đầu, “Công chúa, xin người đừng nói nữa, đừng nói nữa.


Tính mạng này của Thẩm Diên là nàng ta vất vả lắm mới cứu được, nếu như thật sự chọc phải Thẩm Việt, sợ rằng hắn sẽ đuổi cùng giết tận.

“Sợ cái gì? Ngươi sợ tạp chủng Thẩm Việt kia hay là sợ tiện nhân Thẩm Xu? Hay là đại tướng quân do tỳ nữ thấp kém sinh ra?”
Một câu cuối cùng không thể nghi ngờ đã chọc phải Thẩm Xu.

Đáy mắt nàng trở nên lạnh lẽo.

“Thẩm Diên, nếu ngươi không cần cái mạng này nữa thì nói trước với ta, ta sẽ để lại bài vị giúp ngươi ở Thái Miếu.