Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 48: 48: Săn Thú





Trưa hôm đó, Thẩm Xu từ bên ngoài trở về đã thấy Bắc các gọn gàng ngăn nắp buổi sáng chưa gì đã bị san thành mặt phẳng ngay trong một buổi chiều.

Bước chân Thẩm Xu dừng lại, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần lại, mắt nhìn quanh không thấy thứ gì khác ngoài mấy cái rương lớn hôm nọ Bùi Vân Khiêm đưa đến chỉnh tề nằm ở ngoài sân, còn lại chỉ toàn phế tích của Bắc các.

Một lát sau, Thẩm Xu mới bắt được thân ảnh Tần Tuần trong đám người, nàng hỏi ngay, “Tần Tuần, ngươi làm cái gì vậy?”
Nghe thế, Tần Tuần khẽ giật mình, nhưng Thẩm Xu hỏi chuyện hắn lại không thể không đáp, chỉ thầm nói Bùi Vân Khiêm không hề nhân từ chút nào, luôn giao việc đắc tội người khác cho hắn làm, cố sức không lấy lòng, từ lần trước lừa Thẩm Xu đi gặp Bùi Vân Khiêm, hắn vừa nhìn thấy nàng là đã chột dạ.

Tần Tuần đứng yên, cung kính hành lễ, “Phu nhân có gì phân phó ạ?”
Thẩm Xu nhíu mày nhìn phế tích sau lưng Tần Tuần, mặt viết rõ hai chữ không vui, “Tần hộ vệ phá huỷ phòng bổn cung ở làm gì?”
Tần Tuần không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu, tướng quân không thể trêu vào, phu nhân càng không thể, trong lòng cân nhắc một lúc lâu Tần Tuần mới mở miệng nói, “Bẩm phu nhân, tướng quân nói sắp tới hè rồi, Bắc các lại là nơi râm mát trong phủ, vậy nên muốn xây một đình tránh nóng cho phu nhân dùng.


Nghe vậy, lông mày Thẩm Xu khẽ giật giật, giãn ra vài phần nhỏ tới mức không thể phát hiện, nàng biết lại là trò quỷ của Bùi Vân Khiêm, chỉ là không nghĩ tới vậy mà hắn vì muốn nàng quay về phòng ngủ mà trực tiếp phá huỷ Bắc các?
Nơi lớn như vậy nói huỷ là huỷ, quả thực là ỷ mình giàu có.

Còn đang suy nghĩ, quản gia trong phủ vội vàng tới thông báo, nói trong cung gửi thiệp mời, mà Thẩm Xu là đương gia chủ mẫu phủ tướng quân, tất nhiên phải tới tiếp kiến.

Dọc đường đi, trong lòng Thẩm Xu bồn chồn, cũng không biết là có chuyện gì.

Nàng vừa mới vòng qua hành lang dài, chưa gì đã đụng phải Bùi Vân Khiêm.

Đột nhiên nghĩ tới những lời nói sáng nay, nháy mắt khuôn mặt lại đỏ bừng, đương nhiên là muốn tránh hắn.

Nhưng hai người nghênh diện đi tới, chỉ thiếu nước mặt dán vào nhau, nếu lúc này giả mù thì có phải giấu đầu hở đuôi quá không? Nghĩ vậy, Thẩm Xu đành phải căng da đầu đi qua, cho dù tránh được ở đây thì lát nữa vào sảnh chính cũng không tránh nổi.

Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm đã dừng chân ngay trước mặt nàng, Thẩm Xu ngẩng đầu rất là kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó khẽ nói, “Tướng quân.


Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn nàng một cái, từ phía xa hắn đã trông thấy Thẩm Xu đang đi về phía này, trong lòng biết rõ vì chuyện buổi sáng nên nhất định nàng sẽ tránh không muốn gặp hắn, nếu không phải sợ Thẩm Xu trốn mình, hắn cần gì điều động người làm ra động tĩnh lớn phá huỷ Bắc các như vậy chứ.

Bùi Vân Khiêm nhìn nàng một cái, cũng không vạch trần mà khẽ nói, “Công chúa muốn tới sảnh chính sao?” Nói rồi, không đợi Thẩm Xu mở miệng lại nói tiếp, “Ta cũng đang định đi, nếu vậy, công chúa đi cùng ta đi.


Thẩm Xu nhíu mày, lời này nghe giống như thương lượng với nàng, nhưng thần sắc Bùi Vân Khiêm không hề có chút ý tứ nào là muốn thương lượng cả.

Huống hồ, lời cần nói đã bị Bùi Vân Khiêm nói hết, Thẩm Xu có muốn tránh cũng không thể không đi cùng hắn, dù sao ngoài sảnh chính còn có người trong cung đang chờ, trì hoãn lâu cũng khh ổn, huống chi, còn không biết hôm nay trong cung phái người tới đây làm gì.


Thẩm Xu gật đầu cất bước đi theo phía sau Bùi Vân Khiêm.

Tuy rằng hắn đi phía trước, nhưng bước chân còn chậm hơn cả Thẩm Xu, nhiều lần Thẩm Xu đã phải nhịn không đi qua trước mặt hắn, dáng vẻ nhàn nhã lười biếng này của Bùi Vân Khiêm, không biết đang muốn làm chuyện gì nữa, nàng chỉ có thể bỏ cuộc từng bước nhỏ đi theo phía sau hắn.

Còn đang nghĩ ngợi, không biết Bùi Vân Khiêm đã dừng bước từ khi nào, Thẩm Xu không kịp phản ứng va phải tấm lưng rộng lớn của hắn.

Nàng bị đau, theo bản năng lui về sau một bước nhỏ rồi mới ngẩng đầu nhìn qua.

Bùi Vân Khiêm suy tư nhìn Thẩm Xu, một lúc sau, hắn chậm rãi vươn tay, mặt không đổi sắc, “Ta dắt nàng.


Thẩm Xu ngẩng đầu hơi hơi mím môi, đây không phải lần đầu tiên Bùi Vân Khiêm dắt tay nàng, nhưng trước đó hắn đều vô cùng cường thế, muốn dắt là dắt không hỏi ý kiến, nhưng lần này lại khác, một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới chậm rãi đưa tay qua.

Thấy thế, lông mi Bùi Vân Khiêm giật giật, cẩn thận nắm chặt bàn tay Thẩm Xu trong tay mình, khoé miệng cong lên khó có thể phát hiện.

Tay Thẩm Xu bị Bùi Vân Khiêm nắm chặt, lòng bàn tay đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, giống như lòng bàn tay hắn hôm nay nóng bỏng người vậy.

Người truyền lời trong cung đang dùng trà ngoài sảnh chính, cách rất xa Thẩm Xu đã thấy đó là đại tổng quản bên người Thẩm Đình, Lâm Chi.

Thấy Bùi Vân Khiêm dắt Thẩm Xu sóng vai đi vào, Lâm Chi buông ly trà trong tay, phất ống tay áo đứng dậy nói, “Bái kiến Linh An công chúa, bái kiến Bùi tướng quân.


Bùi Vân Khiêm giương mắt nhìn qua, không chút đề ý ‘ừm’ một tiếng rồi dắt Thẩm Xu qua chỗ ngồi, “Lâm đại nhân đợi lâu rồi.


Nghe vậy, Lâm Chi ngây người, một lát sau khom người cung kính giống như lấy lòng, “Bùi tướng quân nói gì vậy chứ, chẳng qua ta thèm nhỏ dãi trà trong phủ tướng quân nên mới nhịn không được uống nhiều một chút thôi.


Bùi Vân Khiêm chậm rãi thu hồi ánh mắt, ‘ồ’ một tiếng, không chút để ý nói, “Nếu Lâm đại nhân thích, ngày khác ta sai người mang chút trà tới phủ đại nhân.


Lâm Chi không nói gì, chỉ hơi khom người giống như đồng ý, sau đó lại nói, “Hôm nay ta phụng mệnh bệ hạ tới phủ tướng quân để thông báo với người, ngày sau cùng đi Tây Sơn săn thú.


Nói rồi, Lâm Chi liếc Thẩm Xu một cái, “Năm nay Thái hậu có hứng thú muốn cùng tới Tây Sơn xem náo nhiệt, vậy nên cũng gọi Linh An công chúa theo cùng.



Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm Xu không có chút cảm xúc nào, hơi gật đầu đáp lại.

Tuy rằng Lâm Chi không phải là nhân vật khó lường, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh bệ hạ, vẫn phải khách khí một chút.

Lời cần nói đã truyền đạt xong rồi, Lâm Chi khom người cung kính, “Lời đã truyền rồi, ta cũng phải nhanh chóng hồi cung phục mệnh với bệ hạ và Thái Hậu.


Thẩm Xu vốn định đứng dậy, đuôi mắt lại thoáng thấy Bùi Vân Khiêm vẫn ngồi yên tại chỗ, nửa phần ý tứ đứng dậy đưa tiễn.

Còn đang suy nghĩ đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm không mặn không nhạt nói, “Lâm đại nhân đi thong thả.


Vẻ mặt Lâm Chi tươi cười đáp lời, xoay người lui ra ngoài, nhưng Thẩm Xu nhìn ra được, sắc mặt ông ta bên trong đã tức giận đến xanh mét.

Là nội thị đại tổng quản thân tín bên người hoàng đế, ống ta đi đến đâu cũng là đối tượng người khác tranh nhau nịnh bợ, nhưng tới nơi này của Bùi Vân Khiêm lại không hề có một sắc mặt tốt nào, cũng khó trách thâm tâm sinh oán hận.

Cũng phải, ai kêu hắn là Bùi Vân Khiêm chứ, thanh danh bên ngoài, một thân công huân đều do dùng mạng trên chiến trường mà đổi được, cũng khó trách hắn chướng mắt nội thị cả ngày a dua nịnh hót bên người Thẩm Đình.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu không nhịn được cong môi cười.

“Cười gì thế?” Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói lạnh nhạt trước sau như một, doạ Thẩm Xu sợ tới mức suýt thì nhảy dựng cả lên.

Một lát sau, Thẩm Xu mới nhìn qua, “Không có gì.


Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, cũng không tiếp tục truy vấn nữa, hắn nghiêng người nói tiếp, “Nàng có muốn đi Tây Sơn săn thú với ta không?”
Nghe vậy, Thẩm Xu theo bản năng hỏi lại, “Không phải tới truyền khẩu dụ sao?”
Bùi Vân Khiêm chậm rãi thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt nói, “Nếu nàng không muốn đi thì mặc kệ.


Thẩm Xu cân nhắc một hồi rồi mở miệng, “Nếu trong cung đã phái người tới truyền khẩu dụ, vậy thì không đi cũng không hợp quy củ cho lắm.


Trầm mặc một lúc nói tiếp, “Huống hồ, cũng không biết Phùng Thái hậu có ý gì, nếu như công khai phản bác lời nói của bà ta, vậy ngược lại đã cho bà ta một cái cớ mượn cơ hội rồi.



Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhìn qua, một lát sau thu hồi ánh mắt, “Công chúa nói đúng, vậy buổi chiều ta sẽ bảo Chu Tước mang đồ cưỡi ngựa qua cho nàng.


Thẩm Xu vội vàng vẫy tay, cười nhạt, “Không cần đâu, ta không biết cưỡi ngựa.


Bùi Vân Khiêm sửng sốt một chút rồi khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thấp giọng nói, “Ta dạy nàng.


Trái tim Thẩm Xu run lên, trong đầu nháy mắt hiện lên cảnh tượng phụ hoàng dạy mẫu phi nàng cưỡi ngựa, hai người ngồi chung trên một con ngựa, mặt không nhịn được mà nóng bừng, trái tim cũng đập loạn nhịp.

Nàng mím môi rồi đứng dậy, tìm cớ vội vội vàng vàng ra ngoài.

Tại chỗ, Bùi Vân Khiêm nhíu mày nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Xu.

Một lúc lâu sau, hắn hơi cụp mắt, đáy mắt mang theo cảm xúc khác thường, khoé miệng cười khổ rồi chậm rãi ra khỏi sảnh chính, quay về thư phòng.

Cho dù Thẩm Xu nói mình không biết cưỡi ngựa, lúc chạng vạng, một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ thẫm vẫn được đưa tới tay nàng như cũ.

Nhìn bộ đồ trên tay Chu Tước, Thẩm Xu nhất thời nói không nên lời, tuy rằng nàng không biết cưỡi ngựa nhưng bộ đồ này lại rất hợp ý nàng.

Thẩm Xu mím môi, nhịn không được xuất thần nhìn bộ đồ cưỡi ngựa kia.

Dường như tất cả những thứ nàng yêu thích Bùi Vân Khiêm đều nắm rõ trong lòng bàn tay, từ bàn đồ ăn ngày đầu nàng gả vào phủ cho tới quần áo trang sức ngày thường không có cái gì là không theo sở thích của nàng, mãi cho tới ngày ấy trên đường đi dự tiếc, ngay cả kẹo đường viên người khác không biết vậy mà Bùi Vân Khiêm lại biết.

Đó là lần đầu tiên nàng sinh ra ảo giác, liệu có phải nàng và Bùi Vân Khiêm đã quen biết nhau từ trước hay không.

Nhưng nàng lục lọi lại ký ức của cả hai đều không có nửa phần thuộc về Bùi Vân Khiêm.

Từ sau khi phụ hoàng và mẫu phi mất, nàng vẫn luôn ở trong cung, hiếm khi mặc đồ màu sắc diễm lệ, hiện giờ trong cung gần như không có ai biết nàng thích nhất là màu đỏ.

Nàng nhớ rõ phụ hoàng từng nói, màu đỏ mặc trên người nàng kiều diễm xinh đẹp, vô cùng xứng đôi với nàng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần đưa tay nhận lấy quần áo trên tay Chu Tước, dịu dàng nói, “Tướng quân đâu rồi?”
Chu Tước khom người đáp, “Bẩm phu nhân, tướng quân đang ở trong thư phòng bảo thuộc hạ thông báo với phu nhân, canh tuyết lê trong phòng bếp đã nóng, mời phu nhân dùng trước, chờ lát nữa tướng quân trở về sẽ dùng bữa với phu nhân sau.


“Nếu như tướng quân có công vụ trong người thì không cần cố ý trở về dùng bữa với bổn cung đâu.



Trừ những ngày hai người cãi nhau, bất kể ngày nào Bùi Vân Khiêm có bận tới đâu thì cũng sẽ đúng giờ trở về dùng bữa với Thẩm Xu, mặc gió to hay mưa lớn.

Nghe vậy, Chu Tước gật đầu, “Thuộc hạ sai người mang canh tuyết lê tới cho phu nhân.


Nói xong, Chu Tước hành lễ rồi xoay người lui ra ngoài.

Chân trước Chu Tước vừa đi chưa được bao lâu, chân sau Bùi Vân Khiêm đã trở lại.

“Hôm nay chậm trễ mười lăm phút, nàng đói bụng chưa?”
Nghe vậy, Thẩm Xu khẽ lắc đầu, tuy rằng sức khoẻ nàng không tốt lắm nhưng cũng không tới mức dùng bữa trễ một chút là đói phát ngất.

“Ngày sau phải xuất phát tới Tây Sơn săn thú, có một số việc phải chuẩn bị trước, có lẽ phải ở lại đó vài ngày, nếu nàng muốn mang cái gì theo thì bảo Chu Tước đi chuẩn bị trước.


Trước đó những chuyện này đều là do một tay Tần Tuần chuẩn bị, nhưng năm nay thì khác, trong phủ có thêm Thẩm Xu, dù sao đồ dùng của nam nữ khác biệt, Tần Tuần không tiện chuẩn bị, vẫn nên để Chu Tước làm thì tốt hơn.

“Vì sao năm nay phải ở lại mấy ngày?” Thẩm Xu có chút ngoài ý muốn.

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm hừ lạnh một tiếng, “Khả năng là vị bệ hạ ‘anh minh thần võ’ của chúng ta lại muốn làm trò gì đấy rồi.


Nhắc tới đây, Bùi Vân Khiêm nhớ tới buổi trưa Lâm Chi tới truyền chỉ cũng nói năm nay có Phùng Thái hậu đi cùng, cũng không biết đôi mẹ con này đang chuẩn bị cái gì, chỉ có thể bình tĩnh ứng biến.

Còn đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ bị gõ vang, ngay sau đó giọng nói của Chu Tước truyền tới, “Tướng quân, phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.


“Vào đi.


Không bao lâu, Chu Tước dọn xong bữa tối lập tức lui xuống.

Đồ ăn đều là thứ ngày thường Thẩm Xu thích ăn, nếu là trước kia, Thẩm Xu nhất định sẽ cầm đũa ăn uống thoả thích, nhưng hôm nay trong lòng ẩn giấu nghi ngờ, một hồi lâu sau cũng không cầm đũa.

Thấy Thẩm Xu ngây người nhìn đồ ăn trên bàn, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, thấp giọng nói, “Sao thế? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị à? Ta bảo đầu bếp nấu món khác cho nàng.


Thẩm Xu lắc đầu, “Không phải.


Càng ngày nghi vấn trong lòng Thẩm Xu càng tăng lên, một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm nói, “Ta với tướng quân đã quen biết từ trước đúng không?”