Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 28: Hứa hẹn




Edit: Chuối

Beta: Quanh

Diêm Mặc nói trượt tay, Chử Thanh Huy liền tin, bởi vì trong lòng nàng, tiên sinh là một nhân vật anh dũng vô song, sao có thể làm khó dễ người khác, sao có thể nói dối?

Lúc ấy mọi người tại võ đài cũng đều cho là như vậy. Chỉ có nhị công tử Trương gia vẫn còn nghi hoặc trong lòng. Hắn nghĩ rằng bản thân tốt xấu gì cũng không đến mức không thể ổn định thân mình, để đến mức đập mặt xuống đất như vậy.

Hắn cảm thấy bên trong chưởng phong đưa hắn xuống đài lúc đó ẩn chứa một cỗ khí lực, khiến hắn không thể điều chỉnh thân mình ở không trung, không còn cách nào khác phải rơi xuống ở tư thế đó.

Hắn nghĩ rằng nếu nói phán đoán của mình cho phụ thân, ông sẽ tìm người phân tích giúp hắn, kết quả Trương tướng quân vừa thấy khuôn mặt của hắn là trợn trắng mắt, không muốn nhìn lần hai.

Trương Chí Châu buồn bực không thôi, mặt lão cha mọc đầy râu quai nón, lại còn chê hắn xấu, chắc chắn là vì ghen ghét nương thương hắn cưng chiều hắn đây mà. (*)

(*) Truyện này gọi cha - nương mà không gọi phụ thân - mẫu thân, nên mọi người không cần thắc mắc cách xưng hô.:)

Nghĩ đến điều này, hắn cũng không đi tìm đại ca, do gương mặt của đại ca hắn chính là phiên bản trẻ tuổi của lão cha, chắc chắn là cũng ghen tị với nhan sắc của hắn thôi.

Trương gia bọn họ, chỉ có hắn với nương là tuấn nam mỹ nữ, còn lại hai người kia chỉ được gọi là kiên nghị chính trực.

Không thể thương lượng cùng ai, Trương Chí Châu chỉ có thể âm thầm hành động, lén lút quan sát Diêm Mặc.

Nhưng điểu làm hắn ngoài ý muốn chính là, Diêm Mặc khi thấy thị vệ bọn họ chưa bao giờ liếc mắt đến, nhưng lúc gặp lại hắn sau hôm luận võ lại gật đầu với hắn.

Trương Chí Châu thụ sủng nhược kinh, lập tức thấy mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, với bản lĩnh của Diêm tướng quân, sao có thể cố tình nhằm vào hắn? Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều rồi.

Hắn cũng không ngờ, trong mắt Diêm Mặc hắn đã được gắn cho cái mác biểu muội phu, cùng với nhạc phụ nhạc mẫu, cậu lớn cậu nhỏ gì thì cũng quy về là nhà mẹ đẻ của phu nhân tương lai, đương nhiên là khác so với người ngoài.

-----

Tháng ba sắp qua, xuân ý nồng nàn.

Sứ giả được Hoàng đế cử đi Thượng Thanh Tông vẫn chưa trở lại, trước đó Diêm Mặc đã nhận được hồi âm của sư môn.

Trên thư nói, biết đại sư huynh muốn thành thân, sư phụ chỉ nói "trẻ nhỏ dễ dạy", sau đó gọi người chuẩn bị sính lễ. Một đám các sư huynh sư đệ tranh nhau xin tham gia đưa sính lễ vào kinh, đến nỗi đánh tới mức bể đầu. Vì tất cả mọi người đều tò mò, nữ tử nào dám gả.... Không đúng, phải nói là được Đại sư huynh coi trọng!

Mãi cho đến khi phong thư đã gửi xong, bọn họ vẫn chưa quyết định được ai sẽ là người đến kinh thành xem náo nhiệt.

Diêm Mặc xem thư xong, chuyển hướng đến giá treo vũ khí, suy nghĩ xem cái nào dùng tương đối thuận tay, hay vẫn là trực tiếp dùng tay thì hơn?:v

Loại chuyện đánh sư đệ quen tay như ăn cơm đi ngủ này, đã ba bốn năm nay hắn không làm, hi vọng tay nghề không hao hụt.

Nói đến tay nghề, bản lĩnh điêu khắc của hắn càng ngày càng cao. Hồi trước vốn là hắn cũng khắc một ít đồ vật, để luyện tập sử dụng mười ngón tay càng thêm linh hoạt, sử dụng khí lực chủy thủ càng thêm chắc chắn.

Kết thúc buổi luận võ ngày đó, đến ban đêm, sau khi tắm xong, hắn ngồi bên bàn chà lau chủy thủ như thường lệ, trong đầu lại hiện ra bộ dáng Bánh bao nhỏ tươi cười nhìn hắn, chờ khi hắn lấy lại tinh thần, trong tay đã cầm một khối gỗ.

Chử Thanh Huy đối với vật được điêu khắc bằng gỗ kia thì yêu thích không buông tay, thế là về sau Diêm Mặc khắc lên tảng đá, ngọc, gần đây hắn lại định lấy một khối vàng tới khắc.

Hoàng đế còn chưa công bố, nhưng trải qua hôm ấy mọi người đều biết đây chỉ là chuyện sớm muộn, gần đây Hoàng hậu cũng có hành động, trong cung đã bắt đầu chuẩn bị, Công Bộ được Hoàng đế truyền ý chỉ, gấp rút xây dựng phủ Công Chúa.

Đương sự là Chử Thanh Huy lại không có vẻ gì là gấp gáp, mỗi ngày vẫn đi Tê Phượng cung thỉnh an như cũ, đến Hàm Chương điện đưa điểm tâm, chỉ khác biệt là mỗi buổi sáng bỏ ra một canh giờ để đi theo cô cô giáo vụ (*) học tập, dù sao thì thời gian dư dả, hoàng hậu cũng không định vội vã ép buộc nàng.

(*) Vị cô cô này dạy lễ nghĩa, phép tắc sau khi lấy chồng.

-----

Trong cung nơi nơi đều là dáng vẻ của ngày xuân, Hàm Chương điện cũng nhiều thêm màu xanh của hoa lá.

Chử Thanh Huy ngồi cạnh bàn đá, nhìn chằm chằm cỏ dại dưới khe, vô tình quay đầu lại thấy mấy tiểu đậu đinh bên trong, một nhóc béo lùn chắc nịch, đứng thẳng không xong nên ngã dập mông một cái, phủi phủi tay chân béo ngắn, gương mặt tròn trịa đỏ bừng, dáng vẻ không đứng lên được, lúng túng hết sức đáng yêu, nàng nhận ra đó là nhi tử của Mẫn vương thúc, tiểu đường đệ của nàng, không nhịn được cười ra tiếng.

Tiếng cười khanh khách trong không gian an tĩnh, phá lệ thanh thúy.

Nhóm tiểu đậu đinh nhìn nhìn nàng, lại cẩn thận nhìn sang Võ sư phó, cũng muốn cười nhưng lại sợ uy nghiêm của người, thật vất vả nhịn xuống, trong lòng không khỏi bội phục sự can đảm của công chúa.

Diêm Mặc tiến lên hai bước, xách nhóc mập mạp kia lên, lạnh nhạt quay đầu lại liếc Chử Thanh Huy một cái.

Chử Thanh Huy lập tức rụt bả vai, có cảm giác như bị cô cô giáo vụ trách phạt.

Nàng không dám nhìn qua, sợ rằng còn nhìn thêm nữa thì nàng sẽ cười một tràng, đành tiếp tục nhìn cỏ dại ven đường. Trong lòng lại suy nghĩ, trước giờ không phát giác, hiện giờ xem ra quả nhiên tiên sinh có uy thế của sư phó, nếu sau khi thành thân, nàng chọc tiên sinh không cao hứng, hắn muốn đánh vào tay nàng thì phải làm sao bây giờ?

Sau đó lại nghĩ, nếu hắn dám đánh nàng thì nàng sẽ không để ý đến hắn, hừ.

Diêm Mặc chỉ đạo học sinh xong, phất tay cho bọn họ nghỉ ngơi, rồi đi tới bên này, thấy Chử Thanh Huy ỉu xìu dựa vào bàn đá, bước chân dừng một chút, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Là thân thể không thoải mái?

Hay là vừa rồi không để ý tới tiếng cười của nàng nên tức giận?

Hắn không phải cố tình không để ý tới nàng, chỉ là mới nhìn thoáng qua nàng đã quay đầu, không cho hắn cơ hội mà.

Nhưng nói gì thì nói, nếu Bánh bao nhỏ tức giận thì nhất định là hắn sai.

Hắn ngồi xuống chỗ đối diện Chử Thanh Huy, nhìn búi tóc đen trước mặt, chậm rãi đưa bàn tay ra vuốt một chút.

Chử Thanh Huy đang suy nghĩ, sau này có khi nào tiên sinh sẽ đánh nàng hay không, khi quay đầu lại nhìn hắn, gương mặt phồng lên, miệng nhỏ vểnh cao.

Việc này càng thêm chứng thực suy đoán của Diêm Mặc, hắn không nói chuyện, chỉ lấy ra từ trong ngực một món đồ chơi nhỏ đưa tới.

Chử Thanh Huy nghi hoặc nhận lấy, nhìn một chút, thì ra là một pho tượng khắc hình dáng nàng, nhưng so ra thì nhỏ hơn mấy cái trước nhiều, chỉ bằng hai đầu ngón tay gộp lại, chất liệu bạch ngọc, góc cạnh đường cong được mài bóng loáng, càng lộ vẻ mượt mà đáng yêu.

Nàng từ nhỏ đến lớn, vật tốt gặp qua đều đếm không xuể, nhưng chỉ cần Diêm Mặc đưa, dù là một khối gỗ cũng có thể khiến nàng vui vẻ ra mặt.

Nàng sờ sờ pho tượng bạch ngọc trong tay, mới rồi còn chu khóe miệng mà lúc này đã tươi cười, nhưng nhớ tới sau này có thể bị đánh vào tay, lại bắt đầu suy nghĩ, vội lên giọng với hắn: "Nếu sau này chàng dám đánh ta, sẽ không dễ dỗ như bây giờ đâu."

Diêm Mặc không khỏi trầm mặc, trong lòng nghĩ lại, Bánh bao nhỏ sợ hắn như vậy là vì cho rằng hắn sẽ đánh nàng?

Chử Thanh Huy thấy hắn không nói lời nào, càng thêm nóng nảy: "Chàng chàng chàng........ Chàng không thể đánh ta!"

"Không đánh." Diêm Mặc nói.

Chử Thanh Huy an tâm, tròng mắt xoay chuyển, lại nói: "Cũng không thể thao thao bất tuyệt giáo huấn ta."

Diêm Mặc gật đầu: "Được."

"Cái kia....... Kể cả khi ta chọc cho chàng không vui thì chàng cũng không được tỏ thái độ với ta?" Chử Thanh Huy thử thăm dò.

"Sẽ không."

Hắn nói hay như vậy, ngược lại khiến cho Chử Thanh Huy chần chờ. Kể cả mẫu hậu hòa ái nhất, nếu nàng phạm sai lầm cũng sẽ bị bà khiển trách nho nhỏ.

"Chàng sẽ không gạt ta đúng không? Nói rồi nha, lời chàng nói ta đều cho là thật, nếu sau này chàng đổi ý, ta cũng không chấp nhận đâu!"

Diêm Mặc không nói gì, chỉ nhìn nàng, sau một hồi mới đưa tay ra sờ gương mặt phấn nộn của nàng: "Đều nghe theo nàng."