Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 52




"Hôm nay ta về thôn một lần, một là thăm đại ca phu, hai là đi nghe một chút xem lưu ngôn phỉ ngữ kia đã truyền đến trình độ nào." 

Triệu Văn suy nghĩ một chút, nói. 

Hùng Bá lập tức chân chó nói: "Chúng ta cùng đi." 

"Huynh đi đến cửa hàng đi, không quá nửa ngày ta sẽ trở lại." 

Triệu Văn lắc đầu nói. 

Hùng Bá chỉ có thể gật đầu, "Được rồi, về sớm một chút, hay là ta đi đón đệ?" 

Triệu Văn liếc xéo đối phương một cái, "Biết khi nào ta xong việc sao?" 

"Không ngại, lâu thì chờ một lát." Hùng Bá cười hì hì nói. 

Triệu Văn không có cách nào, đành phải gật đầu. 

Đến cuối cùng, Hùng Bá vẫn đưa Triệu Văn đến cửa nhà Hùng Phong mới rời khỏi. 

"Mau vào." 

Nghe tiếng xe ngựa đến, Chu Lực ra xem, thấy là Triệu Văn thì cười nói. 

"Dạo này sắc mặt đại ca phu càng ngày càng tốt." 

Triệu Văn nhìn Chu Lực sắc mặt hồng hào cười nói. 

Chu Lực có chút ngượng ngùng, hắn nói: "Từ lúc chẩn ra là có, càng ngày càng ăn nhiều, nửa đêm còn đói bụng, cho nên trong nhà khắp nơi đều thả đồ ăn vặt." 

"Thế là tốt rồi, " Triệu Văn gật đầu, "Trong quán trà, sư phó làm điểm tâm làm ra rất nhiều điểm tâm mới, ta cầm hai hộp lại đây, huynh ăn thử xem." 

Chu Lực biết Triệu Văn là người nói một không nói hai, cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy một cái bỏ vào trong miệng, "Ăn ngon." 

Triệu Văn thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, phần của Nhị ca phu cùng tiểu Hùng Thụy ta cũng để ở chỗ này, đợi chút nữa bảo Nhị ca lại đây lấy." 

Tiểu Hùng Thụy cùng Hùng Phong đến cửa hàng, hiện tại trong nhà Hùng Vân không có ai. 

"Được." 

"Ta vào trong thôn đi dạo một chút." 

Nói được mấy câu Triệu Văn đứng lên nói. 

"Được, ta hầm chân giò trong nồi, buổi trưa đệ về đây dùng cơm." Chu Lực chẳng hề ngu dốt, vừa nghe Triệu Văn nói liền biết ý tứ, vì vậy cười nói. 

"Vậy ta có lộc ăn, " Triệu Văn cười híp mắt nói. 

Triệu Văn ra sân bước từng bước nhỏ về nhà trúc nhìn một chút. 

Trong sân sạch sẽ như trước, bởi vì nguyên nhân ở sau núi, nên sáng sớm, xung quanh có chút yên tĩnh. 

Thuận đường nhỏ đi xuống, xuyên qua rừng trúc nhỏ liền có thể nhìn thấy một đám ruộng lớn, lúc này trong ruộng có không ít thôn dân, không cần đi ra khỏi rừng trúc đều có thể nghe được một ít giọng oang oang nói. 

"Ta thấy Hùng Phong là bị Dương tú tài nói đúng nên thẹn quá hóa giận, cho nên mới động thủ đánh người ta." 

"Đúng vậy, đây chính là tú tài lão gia đó! Hùng Phong cũng dám xuống tay, các người nói xem người Hùng gia bây giờ là có tính tình gì vậy?" 

"Ta cảm thấy Hùng gia phát đạt liên quan gì tới Vương Thuận chứ, tại sao phải giúp hắn! Chẳng lẽ không giúp cũng là một cái tội à?" 

"Phi, ngươi biết cái gì, Hùng Bá không màng đến tình nghĩa huynh đệ còn không cho người ta nói à!" 

Triệu Văn lẳng lặng đứng ở bìa rừng trúc, nghe những người kia nói, cực kỳ lâu sau, mới quay người rời đi. 

"Ôi! Là Hùng Tam gia à! Tại sao lại trở lại?" 

Liễu thẩm tử mới từ phía sau núi xuống, liền gặp phải Triệu Văn từ ngoài rừng cây tới. 

"Trong cửa hàng có người trông nên không có việc gì, trở lại thăm một chút, Liễu thẩm tử sớm như vậy đã bận việc à? " 

Triệu Văn nhìn thấy Liễu thẩm tử đầy mặt nụ cười, tâm tình khá hơn nhiều. 

"Trở về thì tốt rồi, hôm nay buổi trưa đến nhà ta ăn cơm đi, ngươi xem nhà ngươi lạnh nồi lạnh bếp, lười đốt lửa." 

Liễu thẩm tử nói. 

Triệu Văn vội vã khéo léo từ chối: "Lần sau đi Liễu thẩm tử, bữa trưa hôm nay ăn ở chỗ đại ca phu rồi." 

"Được thôi, " Liễu thẩm tử có chút tiếc nuối, bất quá nhớ tới chuyện trong thôn trấn an nói: "Trong thôn này có mấy người miệng lưỡi thô thiển nói chuyện chọc người phiền, ngươi đừng để bụng, bọn họ đó là đỏ cả mắt, đố kị." 

"Liễu thẩm tử yên tâm đi, ta và Hùng Bá cũng không phải kẻ hẹp hòi." 

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." 

Liễu thẩm tử đi rồi, Triệu Văn ở nhà đọc sách một lúc, sau đó đi đến nhà Hùng Phong. 

Ăn cơm trưa xong không bao lâu, Hùng Bá liền thí điên vui vẻ điều khiển xe bò đến. 

Chu Lực cùng Triệu Văn đang dọn dẹp bàn, nhìn Hùng Bá vừa vào cửa, Chu Lực chặn lại nói: "Ăn cơm chưa?" 

"Còn chưa." 

Hùng Bá thành thật trả lời. 

"Cũng may là để lại cơm, chờ ta lập tức dọn lên." 

Chu Lực cười nói. 

"Đại ca phu huynh ngồi đi, để ta tự mình làm!" 

Hùng Bá ấn Chu Lực xuống, chính mình xắn ống tay áo lên đi vào phòng bếp, Triệu Văn thấy vậy cũng bảo Chu Lực đừng để ý tới hắn, "Huynh ấy không khách khí đâu." 

"Không khách khí mới tốt." 

Chu Lực nói. 

Triệu Văn cười cười, chờ sau khi Hùng Bá ăn cơm xong, hai người giúp đỡ rửa sạch sẽ chén đũa, cứng rắn không cho Chu Lực đụng vào. 

"Hôm nay ta đi một vòng ở trong thôn, phát hiện mấy lời kia lưu truyền đến mức càng ngày càng lớn hơn, tiếp tục như vậy không phải chuyện hay." 

Đi vào đi ra cho tiêu cơm, Triệu Văn đem những gì mình nghe được, thấy được nói cho Hùng Bá. 

Hùng Bá thâm trầm liếc mắt nhìn nhà Dương Tuấn Tài, "Miệng người đáng sợ." 

Triệu Văn kinh ngạc nhìn Hùng Bá một cái, "Huynh còn hiểu cái này cơ à." 

"Đương nhiên!" 

Không được khen như thường lệ, Hùng Bá trong nháy mắt liền ngạo kiều. 

Triệu Văn cười khẽ một tiếng, sau đó dường như thở dài lại là cảm khái nói: "Tiếp tục như vậy không được, đại ca cùng Nhị ca đều ở trong thôn, đại ca phu có hài tử, tiểu Hùng Thụy cũng sắp vào lớp học." 

Hùng Bá gật đầu, "Ta đi tìm trưởng thôn." 

"Tìm trưởng thôn nói thế nào?" 

Hùng Bá xoa xoa mũi, "Ăn ngay nói thật chứ, phu lang ta lợi hại, cho nên cuộc sống nhà chúng ta trải qua náo nhiệt, mấy tên đỏ mắt cũng đừng lắm mồm, có bản lĩnh thì tìm phu lang tốt đi!" 

Triệu Văn lườm hắn một cái. 

"Ta thấy coi như là không thể trông cậy để huynh hiến kế, lại nói, Vương Thuận là tôn tử của trưởng thôn, làm sao huynh biết trưởng thôn không oán giận chúng ta?" 

"Là Vương Thuận tự mình từ chối ta, ta còn đầy bụng tức giận đây, hiện tại trong thôn đều mắng Hùng gia chúng ta, hắn thì tốt rồi trốn thật nhanh, cái rắm cũng không dám thả." 

Hùng Bá nói đến cái này tức giận trong bụng liền phình ra. 

"Hắn lo lắng cho phu lang hắn thôi, lại nói, sao huynh biết người ta chưa từng nói?" 

Triệu Văn nói. 

Hùng Bá há miệng, đến cùng không phản bác. 

Triệu Văn nói không sai, từ lúc phu lang Vương Thuận không còn hài tử, tinh thần càng ngày càng không xong, Vương Thuận không dám rời khỏi đối phương một khắc, lời ra tiếng vào trong thôn Vương Thuận nghe được cũng không nén giận, nhiều lần lý luận với người ta đều bị trưởng thôn ép xuống. 

Nói cho cùng, trưởng thôn cũng oán giận Hùng gia. 

Vốn đều là một nhà bình thường trong thôn, đột nhiên một người phú quý, trong lòng những người khác không thể thiếu chua. 

"Ta nghĩ như vầy....., huynh cảm thấy thế nào?" 

Triệu Văn ở bên tai Hùng Bá nói nhỏ vài câu, sau mà hỏi đối phương. 

Hùng Bá cười hì hì sờ sờ lỗ tai, "Phu lang làm chủ là được." 

"Nói chuyện đàng hoàng!" 

"Được! Cứ làm như thế đi!" 

Buổi tối hôm đó, Hùng Bá cùng Triệu Văn ở nhà Hùng Phong chờ Hùng Phong cùng phu phu Hùng Vân trở về tụ tập. 

Nghe dự định của Triệu Văn xong, Hùng Phong trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng xin lỗi nói: "Là ta kích động." 

"Đại ca đừng nói vậy, cho dù không có chuyện này, Hùng gia chúng ta sớm muộn cũng bị chê trách." 

Hùng Bá lắc đầu nói. 

Hùng Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy hợp lý, "Vậy chuyện này ba huynh đệ chúng ta cùng làm đi." 

"Đúng! Đừng để một mình phu phu lão Tam gánh một mình, ba huynh đệ chúng ta cùng làm, cũng coi như là tích đức cho con cháu sau này." 

Hùng Phong vỗ cái đùi lớn nói. 

Triệu Văn cùng Hùng Bá liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu cười. 

Sau ba ngày, ba huynh đệ Hùng gia cùng đi đến nhà thôn trưởng ngồi, mãi đến tận hơn nửa ngày mới thảnh thơi rời khỏi. 

Đợi anh em nhà họ Hùng rời đi, trưởng thôn cầm chiêng đồng mặt mày hớn hở gõ lên, để các hương thân nghe thấy tiếng chiêng đến từ đường mở họp. 

"Hôm nay, ta tuyên bố một việc lớn! Ba huynh đệ Hùng gia sẽ xuất tiền xây một lớp học mới cho thôn chúng ta!" 

Trưởng thôn dứt lời, tất cả mọi người trợn to mắt, tiếng bàn luận cũng bắt đầu vang lên. 

"Không thể nào?Tiền xây lớp học không phải là số lượng nhỏ!" 

"Đừng nói là bọn họ chỉ ra một chút, còn lại để tự chúng ta bỏ tiền ra chứ?" 

" Quả nhiên ba huynh đệ Hùng gia không quên người trong thôn chúng ta, tri ân báo đáp." 

"Ba huynh đệ kia bị ngu sao, tự nhiên lấy bạc của mình ra xây lớp học?" 

"Yên tĩnh! Yên tĩnh!" 

Chờ mọi người nói đã rồi, trưởng thôn lớn tiếng nói. 

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn về phía trưởng thôn. 

"Trưởng thôn, là ba huynh đệ Hùng gia ra hết toàn bộ bạc sao?" 

"Đúng, " trưởng thôn gật đầu, "Các người đều biết, lớp học của thôn chúng ta còn nát hơn cả từ đường, mời vài phu tử đến đều ghét bỏ lớp học của chúng ta quá kém, không đến, lần này có thể nói là Hùng gia làm một việc lớn." 

"Vậy rốt cuộc là sửa bao lớn?" 

"Đúng vậy, cũng nói là chỉ sửa một gian phòng nha." 

"Hỏi rất hay! Chúng ta đã quyết định xong, sửa năm gian phòng lớn! Các hương thân, đây chính là chuyện tốt! Lớp học sửa tốt, có thể mời phu tử tốt đến đây dạy học, con cháu chúng ta được ích lợi không nhỏ đâu!" 

Trưởng thôn bày ra vẻ mặt trịnh trọng nói. 

Các hương thân ở đây bắt đầu tán đồng gật đầu. 

Liễu thúc nhìn lướt qua người xung quanh, nhấc tay lớn tiếng nói: "Liễu Đại ta là người đầu tiên nguyện ý xuất lực! Lớp học xây xong sớm một chút, tiểu nhi tử nhà ta mới đi học được!" 

"Vương Đại ta cũng góp một phần!" 

"Trưởng thôn, huynh đệ chúng ta cũng tới!" 

"Còn có ta!" 

Trong lúc nhất thời, mọi người đều dồn dập tự nguyện xuất ra nửa lực, trưởng thôn thoả mãn cực kỳ, hắn nhìn lướt qua Dương Tuấn Tài sắc mặt khó coi đứng ở góc, lớn tiếng nói: "Ba huynh đệ Hùng gia ra tổng cộng ba mươi lượng bạc, Dương tú tài, người biết chữ trong thôn chúng ta không nhiều, sau khi chúng ta thương lượng thì quyết định mời ngươi tới coi chừng các loại sổ sách cho chúng ta, như vậy mới công chính, không biết ngươi có nguyện ý hay không?" 

Tất cả mọi người nhìn về phía Dương Tuấn Tài. 

Dương Tuấn Tài nhịn xuống uất ức, gật đầu nói: "Tất nhiên nguyện ý." 

Trưởng thôn thoả mãn gật đầu, "Vậy ba mươi lượng này trước hết đặt ở chỗ ngươi, có nhu cầu gì cần mua chúng ta lại tìm ngươi." 

Ý tứ là ba mươi lượng liền giao cho ngươi, thiếu một văn, đều chỉ hỏi ngươi, dù sao mọi người đều đang nhìn. 

Dương Tuấn Tài nhắm mắt lại, hắn xem thường Hùng Bá, không, là Triệu Văn. 

Tác giả có lời muốn nói: Ta có tội