Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 34




“Đi một canh giờ trước rồi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hùng Bá đang muốn đi tìm Lâm Bằng, Hùng Vân nói cho hắn biết trời còn chưa sáng Lâm Bằng đã rời đi.

Tiểu tử Cao Hạo kia mới thức dậy, biết Lâm Bằng không nói một tiếng đã rời đi lập tức tỉnh táo hẳn, “Ta về huyện nhìn.”

Hùng Bá gật đầu, Lâm Bằng đột nhiên rời đi như thế, quả thật có chút kỳ quái.

“Trên giường để lại một phong thư!”

Lúc Doãn Thành đang thu thập phòng khách thấy được thư Lâm Bằng lưu lại, trên mặt viết chính tên của Hùng Bá, Hùng Bá nhận thư sau đó mở ra.

Cao Hạo vội vã nhào tới, xem xong nội dung trong bức thư, hắn thở một hơi thật dài.

“Nói cái gì?”

Hùng Vân nghi ngờ nói.

Hùng Bá xé thư thành từng mảnh nhỏ, mở mắt ra nói: “Hắn nói mấy người chúng ta phải sống cho tốt, hắn có tính toán, bảo chúng ta không cần nhúng tay, cũng không cần đi tìm hắn.”

Hùng Vân nghe xong nội dung trong bức thư, ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Doãn Thành cũng biết ân oán của Mộc gia cùng Hùng gia, lúc này cũng cảm thấy thoải mái, không người nào nguyện ý để thân nhân của mình du tẩu trong nguy hiểm.

“Ta đi tìm hắn.”

Cao Hạo mím mím môi, quyết định nói.

Hùng Bá liếc mắt nhìn hắn, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chờ huynh đến thị trấn, người đã sớm rời đi.”

Cao Hạo há miệng, vô lực phản bác, bởi vì Hùng Bá thực sự nói thật.

“Người đi rồi?”

Triệu Văn nghe Hùng Bá nói xong cảm thấy hơi kinh ngạc.

Hùng Bá gật đầu, hắn vừa dắt bò đi ra ngoài vừa nói: “Chỉ mong hắn có thể bình an vô sự.”

“Sẽ, huynh đưa Cao Hạo đi đi, ta và bọn Nhị ca cùng đi.”

Triệu Văn đóng cửa viện nói với Hùng Bá.

Hùng Bá cúi người xuống gặm một ngụm trên mặt Triệu Văn xong, hài lòng đi mất.

Triệu Văn bất đắc dĩ lau vệt nước trên mặt, chậm rãi đi vào rừng trúc, hôm nay cửa hàng có việc quan trọng.

Vừa tới cửa hàng không lâu, cửa hàng liền nghênh đón một vị khách mà Triệu Văn không nghĩ tới.

“Đại ca?”

Sắc mặt Triệu Võ cũng không dễ nhìn, hắn một mình cưỡi ngựa lại đây, trên người còn mang theo mùi rượu.

Trịnh Uy tân hôn, cho nên phải qua mấy ngày mới có thể đến cửa hàng, Triệu Văn pha một chén trà nóng cho Triệu Võ, hắn liếc nhìn quần áo trên người Triệu Võ mấy cái, “Đại ca đây là đêm không về?”

Triệu Võ mím môi một cái, một hồi lâu sau mới nói: “Ngày hôm trước ta uống say.”

Triệu Văn sững sờ, hắn nhất thời liền nghĩ tới sự kiện họ Lưu năm đó, “Bị gài bẫy?”

Trên mặt Triệu Võ có vài tia quẫn bách hiếm thấy, cuối cùng mới ói ra vài chữ.

“Tiểu Nhạc không thấy.”

Triệu Văn nhất thời minh bạch, chắc là đại ca uống say không giữ được, đem tiểu thỏ tử bên người ăn hết, kết quả tỉnh lại sau giấc ngủ, tiểu thỏ tử cư nhiên không thấy.

Triệu Võ thấy dáng vẻ xem kịch vui của Triệu Văn, nhất thời có chút cuống lên, “Ta tìm khắp cả thị trấn, không tìm được.”

“Cho nên huynh cảm thấy được hắn sẽ tới chỗ ta?”

Triệu Võ gật đầu, tuy nói Triệu Tiểu Nhạc là hạ nhân Triệu gia, nhưng hắn cùng với Triệu Văn cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, rất là ỷ lại vào Triệu Văn, bây giờ không tìm được người, hắn tất nhiên cho là Triệu Tiểu Nhạc tìm đến Triệu Văn.

Triệu Văn uống một hớp trà nóng, dùng một loại ánh mắt huynh cũng có ngày hôm nay nhìn Triệu Võ nói: “Hôm qua các huynh cùng phòng, thân thể hắn nhất định là có khác thường, tính tình Tiểu Nhạc lương thiện tinh khiết, nhưng a phụ Triệu đầu bếp của hắn không phải là một người không có chủ kiến, huynh nên tìm Triệu đầu bếp mà đòi người.”

Triệu đầu bếp vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, từ trước đến giờ rất để ý phân chia chủ tớ, nếu ông ấy phát hiện thân thể có Triệu Tiểu Nhạc khác thường, sẽ dụ dỗ lừa gạt để Triệu Tiểu Nhạc thú nhận toàn bộ tội lỗi, vì ngăn ngừa chuyện “Phạm thượng” phát sinh lần thứ hai, Triệu đầu bếp tự nhiên sẽ đem Triệu Tiểu Nhạc giấu đi.

Một lời thức tỉnh người trong mộng.

Triệu Võ cũng không uống trà, trực tiếp hấp tấp chạy vội về huyện, Triệu Văn lớn tiếng nói: “Nhìn thấy Hùng Bá thì bảo huynh ấy mang chút điểm tâm Dư gia về!”

Một lòng chỉ muốn tìm tới tiểu thỏ tử nên Triệu Võ căn bản không nghe thấy Triệu Văn nói cái gì.

Sau khi Hùng Bá đưa Cao Hạo trở về xong, Triệu Văn hỏi hắn có gặp được Triệu Võ hay không.

“Có, kêu vài tiếng mà huynh ấy đều không nghe thấy, hình như là có việc gì phải gấp gáp lên đường, ta còn cố ý về phủ xem thử, nhạc phụ không ở đó, đại ca cũng không có nhà.”

Hùng Bá có chút hối hận, sớm biết vậy đã đi đến cửa hàng hỏi thăm thử, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao.

Triệu Văn hiểu rõ cười cười, “Không có chuyện gì, chỉ cần qua cửa ải này, đại ca cũng không cần ngày ngày tắm nước lạnh.”

“Vậy sao?”

Hùng Bá vui vẻ, vỗ đùi.

“Thật sự là hảo hán tử! Đáng tiếc sau này không có cơ hội dùng chuyện này trêu chọc đại ca.”

Đối với chuyện này Hùng Bá tương đối tiếc nuối.

“Lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ à? Đừng trách ta không nhắc nhở huynh, đại ca ta rất thích xem kinh phật.”

Triệu Văn nhẹ nhàng tung ra câu nói này rồi đi mất, lưu lại Hùng Bá ở bên cạnh run rẩy.

Kinh phật, đối với Hùng Bá mà nói, chữ ở trong đó không chỉ trúc trắc khó hiểu không nói, bên trong một trăm chữ có chín mươi chín chữ không quen biết, hơn nữa độ dày của sách về kinh phật rất nổi danh!

Mấy ngày sau, Trịnh Uy mang khuôn mặt đầy ý cười về tới cửa hàng, nghe Hùng Bá nói muốn mua nhà trên trấn, hắn cũng đem quyết định của chính mình nói ra.

“Ta cũng dự định chuyển tới trên trấn ở, ta thành thân rồi cũng nên ở riêng.”

Trịnh Uy cười nói, một nhà đệ đệ hắn muốn ở riêng rất lâu rồi.

“Chuyện tốt!”

Hùng Bá tán thành hai tay.

Thôi Sâm cũng đi qua giúp đỡ, nhưng hắn đi cửa hàng thịt nướng, Hùng Phong đi tửu lâu bán thịt nướng, bên trong cửa hàng chỉ có Chu Lực quả thật có chút không chống đỡ được, xem như là Thôi Sâm giúp đỡ đại ân.

“Ta đã nhìn mấy nhà cũng không tệ lắm gần đây, ” Triệu Văn đi tới nói, “Nói không chừng chúng ta có thể làm hàng xóm.”

Trịnh Uy giấu tiền riêng cũng không giao cho người trong nhà, mua một cái nhà nhỏ ở trên trấn không có vấn đề gì, chỉ có điều đối với trong nhà nhất định phải nói là thuê phòng để ở.

“Vậy được, chờ các người nhìn kỹ, chúng ta liền tìm một chỗ bên cạnh các người.”

Trịnh Uy cười toe toét nói.

Hùng Bá ghét bỏ, “Huynh đừng tới cửa quấy nhiễu thanh tĩnh của người khác mỗi ngày.”

Trịnh Uy trợn mắt, “Ta còn muốn nói với huynh đấy! Ngày ấy huynh và Cao Hạo chuốc say ta, khiến cho đêm động phòng hoa chúc ta chỉ có thể hoàn thành vào sáng sớm hôm sau!”

Triệu Văn nghe được, phì một tiếng liền bật cười, không đợi Trịnh Uy ai oán nhìn sang, liền bước nhanh rời đi, mà Hùng Bá lại rất đắc ý, còn dùng sức truy hỏi việc này có thật vậy hay không, chọc cho sắc mặt Trịnh Uy càng ngày càng không dễ nhìn, nói thẳng sau này muốn trả thù lại.

Chuyện Hùng Bá cùng Triệu Văn chuẩn bị mua nhà trên trấn cũng nói cùng phu phu Hùng Phong cùng Hùng Vân, bọn họ tất nhiên là tán thành, cửa hàng này ở trên trấn, trên trấn có một nơi ở cũng rất tốt.

Cuối cùng bọn Hùng Bá mua một tiểu viện ở phía tây nam cửa hàng, một đình viện nhỏ, ba gian chính thất, một nhà chính, một gian phòng bếp, một gian chất đống tạp vật, mà nguyên nhân Triệu Văn coi trọng toà nhà này bởi vì tại phía dưới phòng tạp vật có một cái kho ngầm lớn, không gian bên trong rất lớn, cho dù chất đống lương thực mấy năm cũng đủ.

Hơn nữa phòng này vốn được người ta trang bị rất tốt, còn chưa vào ở lại bởi vì cần dùng tiền gấp nên đem phòng này bán, cho nên chỉ cần đem đồ dùng hàng ngày tới liền có thể ở.

Mà ở bên cạnh viện tử này có một khu nhà nhỏ thì bị phu phu Trịnh Uy mua lại, nhưng chỉ có hai gian chính thất, hơn nữa cũng không có sân trước, thế nhưng đối với phu phu Trịnh Uy mà nói đã rất thỏa mãn.

“Ta thấy ngày mai liền chuyển chút đồ vật lại đây, chờ mấy ngày nữa thì đến đây ở đi, sắp bắt đầu mùa đông rồi.”

Hùng Bá nhìn Triệu Văn nói.

Triệu Văn gật đầu, trong lòng suy nghĩ chuyện trong cửa hàng, khí trời trở nên lạnh nên con mồi thu mua được cũng càng ngày càng ít, nhưng sinh ý cửa hàng thịt nướng lại càng ngày càng tốt.

“Sau khi chuyển các thứ vào, ta phải lên núi mấy ngày.”

Hùng Bá đột nhiên nói.

Triệu Văn liếc mắt nhìn hắn, “Huynh muốn làm cái gì?”

Hùng Bá chớp chớp mắt, “Ta phải chuẩn bị chút lương thực dự trữ trước khi mùa đông bắt đầu, như vậy nếu trong ngày đông thèm thì cũng có thể ăn chút.”

Thịt nướng không có thịt rừng còn có thể dùng thịt lợn thay thế, cho nên Hùng Bá không lo lắng.

Không tới mấy ngày bọn họ liền dời vào nhà mới, mời phu phu Hùng Phong, Hùng Vân cùng với Trịnh Uy ăn một bữa cơm bên trong nhà mới, xem như là chúc mừng.

Bởi vì bây giờ Trịnh Uy cũng ở trên trấn, cho nên Hùng Bá cùng Triệu Văn liền không để cho hắn gác đêm trong cửa hàng nữa, mà là mời một hán tử trung niên buổi tối canh giữ ở cửa hàng, hán tử kia họ Trần, gọi Trần Vọng, cũng là thôn Cao Sơn, phu lang hắn vì khó sinh mà chết rồi, hắn không cưới thêm người khác, vẫn luôn một thân một mình, tình cờ lên núi săn thú, cùng ba huynh đệ Hùng gia có giao tình cũng không tồi, là hán tử khá được.

Mời hắn đến cửa hàng gác đêm, Trần Vọng cũng rất tình nguyện.

Dời vào nhà mới ngày thứ hai, Hùng Bá liền một mình về thôn lên núi, liên tiếp ba ngày cũng không trở về,Triệu Văn ở lại trên trấn càng mong nhớ Hùng Bá hơn lúc ở trong thôn, cũng may buổi chiều ngày thứ tư Hùng Bá điều khiển xe bò trở về.

“Trời ơi!”

Hùng Vân trợn to mắt nhìn năm con Trường Cước Dương trên xe bò.

“Lợi hại không!”

Hùng Bá đắc ý vỗ vỗ lồng ngực bản thân.

“Lợi hại.”

Hùng Vân giơ ngón tay cái lên.

Hùng Bá đắc ý sắp lên tới trời, chọc cho Trịnh Uy bên cạnh hừ lạnh không ngừng, cũng là một thân man lực thôi.

“Có bản lĩnh huynh cũng có một thân man lực xem!”

Hùng Bá không bị đả kích một chút nào, sau đó giơ cánh tay lên biểu diễn sức lực của mình cho Trịnh Uy xem, Triệu Văn nhìn mà buồn cười không thôi, tiến lên kiểm tra một phen, thấy trên người Hùng Bá ngoại trừ một chút trầy da thì không có cái khác, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con này cho huynh.”

Hùng Bá chỉ chỉ một đầu Trường Cước Dương nói với Trịnh Uy.

Sau đó hắn nhìn về phía Hùng Vân: “Của huynh thì ta vứt trong sân nhà huynh, đại ca cũng ở trong sân, nhớ nói một tiếng với huynh ấy.”

Hùng Vân nghe vậy rất là bất đắc dĩ, Hùng Bá luôn làm chuyện này, có con mồi thì sẽ chia cho bọn họ, lúc không có người trong nhà, hắn liền trực tiếp ném con mồi từ ngoài sân vào, sau đó không nói một tiếng rời đi.

“Không sợ người khác trộm mất à.”

Trịnh Uy chen miệng nói.

“Ai con mẹ nó dám trộm của lão tử? Xem lão tử làm chết hắn không!”

Hùng Bá cực kỳ hung hăng quơ quơ quả đấm to của mình trước mặt Trịnh Uy.

“Nói chuyện cẩn thận.”

Triệu Văn vừa tra xét Trường Cước Dương, vừa nói.

Hùng Bá lập tức đàng hoàng.

Trên người mấy con Trường Cước Dương không có bất kỳ vết thương, chỉ là ngoài miệng có vết máu, mỗi con đều là bị Hùng Bá dùng một quyền đấm chết.

Xe này trên có năm con, thêm vào trong sân Hùng Vân cùng Hùng Phong chính là bảy con, Triệu Văn nhìn về phía Hùng Bá: “Huynh bứng cả ổ Trường Cước Dương à?”

“Phu lang nhà ta thật thông minh!”

Hùng Bá kiêu ngạo ưỡn ngực, nghe vậy một bàn tay của Hùng Vân liền vỗ vào trên lưng Hùng Bá, hắn và Hùng Phong không chịu nổi bộ dáng kiêu ngạo này của Hùng Bá!

Triệu Văn thấy bộ dạng nghiêm mặt thối của Hùng Bá, cùng mọi người bật cười, lần đầu tiên hắn cùng với Hùng Bá lên núi liền nghe nhắc qua một đám Trường Cước Dương kia, không ngờ hắn thật sự xuống tay.

Còn lại bốn con Trường Cước Dương đều bị Hùng Bá thu thập xong dùng để phơi khô, mấy con này là hắn cố ý để cho Triệu Văn ăn, nếu chỉ hắn ăn thì chỉ mấy ngày đã không còn.

Mà chuyện bọn Hùng Bá mua nhà trên trấn cũng truyền trong thôn rất nhanh.