Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 30




Mặc kệ Hùng Bá có ứng cử viên gì, Triệu Văn cũng phải mời thợ mộc nhà bên làm một cái giường, phía sau cùng bên trong cửa hàng có thể dành ra một chỗ khá sạch sẽ, chỗ đó vừa vặn có thể bày được một cái giường.

Thợ mộc này họ Ngô, tay nghề làm khá tốt, người cũng ngay thẳng, lúc Hùng Bá không có chuyện gì thường chạy đến chỗ Ngô thợ mộc lải nhải tán gẫu, cho nên giao tình của bọn họ cũng không tệ lắm.

Vừa tới cửa tiệm của Ngô thợ mộc, hai người liền nghe bên trong cửa hàng truyền đến một trận cãi vã, vốn cho là Ngô thợ mộc cùng với thê tử cãi nhau, nhưng không ngờ lời truyền ra khiến cho Hùng Bá cùng Triệu Văn chuẩn bị rời đi bước vào cửa hàng.

“Lão tử niệm tình là bạn bè cũ cùng phu quân của bà, lúc này mới không thu tiền đặt cọc trực tiếp liền làm giường tốt, lúc này giường làm xong, bà nói với ta là không cần? Có người thay đổi như vậy sao?”

Mặc dù giọng của Ngô thợ mộc không lớn như Hùng Bá, nhưng nếu so với cả người thì cũng không tệ lắm.

Chỉ thấy bên trong cửa hàng Ngô thợ mộc tức giận nói với một phụ nhân trung niên trước mặt hắn.

Khiến Triệu Văn kinh ngạc chính là phụ nhân trung niên kia tỏ thái độ, nàng không có ý xin lỗi thì không nói, còn trưng vẻ mặt chanh chua chọc cho Ngô thợ mộc gai mắt, hơn nữa còn chọc thẳng vào tay nghề của hắn.

“Ông xem tay ông bẩn như vậy, tay bẩn như thế làm ra giường ta cũng không dám lấy!”

“Còn có vật liệu gỗ này nữa, ta rõ ràng nói muốn dùng vật liệu gỗ kém nhất, sao ông lại dùng gỗ tốt như vậy chứ?”

Ngô thợ mộc tức giận đến mức không có cách nào trả lời, Hùng Bá nhướng mày lôi cái ghế ngồi ở bên cạnh Ngô thợ mộc, nhìn phụ nhân trung niên còn đang miệng lưỡi lưu loát nói: “Bà không đưa tiền đặt cọc à?”

Phụ nhân trung niên dừng miệng lại, nhìn Hùng Bá trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng lại nghĩ mình là một phụ nhân, cũng không sợ hán tử dám đánh nàng, “Là ông ta nói không cần đưa.”

“Chúng ta làm người thì nên dùng lương tâm mà nói chuyện, năm ngày trước bà tới cửa hàng của ta nói muốn một cái giường, sau đó còn nói trong nhà đang sửa chữa tân phòng trong tay có chút túng quẫn, lại kéo thêm phu quân đã qua đời ra, hỏi ta xem có thể thư thả mấy ngày hay không, đến lúc giường làm xong bà trả luôn một thể, ta đây mới mềm lòng không thu tiền đặt cọc của bà, làm giường trước, sao bây giờ lại nói không cần đưa hả?!”

Ngô thợ mộc tức giận sầm mặt lại.

Trung niên phụ nhân mạnh miệng không thừa nhận, “Chính là ông nói không cần đưa!”

Hùng Bá liếc mắt nhìn phụ nhân trung niên một cái, phụ nhân trung niên lập tức ngậm miệng lại, “Tại sao bây giờ bà lại không chịu lấy giường?”

Phụ nhân trung niên mím môi một cái, cuối cùng nói: “Ta không hài lòng cái giường này, cho nên không muốn.”

Triệu Văn đứng ở trước mặt cái giường, hắn ngược lại cảm thấy cũng không tệ lắm, “Cái giường này ta muốn.”

“Không không không, Hùng gia đệ phu, việc này không cần các người hỗ trợ, cho dù ta không cần khuôn mặt già nua này cũng phải làm cho rõ chuyện này cùng bà nương không biết xấu hổ này!”

Ngô thợ mộc chặn lại nói.

Hùng Bá kéo Ngô thợ mộc, cười nhìn phụ nhân trung niên nói: “Ta biết bà, không, ta biết con lớn nhất của bà, hắn đang làm việc vặt trong hiệu thuốc trên trấn nhỉ? Nghe nói lão đại phu còn muốn nâng hắn làm học trò, bà nói xem nếu lão đại phu biết mầm non tốt như vậy có một mẫu thân như thế… Sẽ như thế nào đây?”

Phụ nhân trung niên trợn to mắt, cả người run lên, nàng cũng chỉ là tham lợi nhỏ, nào dám đem tiền đồ của nhi tử bồi thêm vào, lập tức liền xin tha không ngừng, “Thôn cách vách có một lão thợ mộc nói chỉ cần ta đưa gỗ, hắn làm giường là được rồi, giá tiền rẻ hơn rất nhiều, bây giờ ta hối hận rồi, là lỗi của ta, van cầu ngươi đừng đem việc này nói ra, cái giường này ta mua ta mua!”

Triệu Văn nhìn giường có chút đáng tiếc, hắn còn muốn loại có sẵn trực tiếp dùng được luôn.

“Bà muốn mua? Ta còn không bán đâu!” Ngô thợ mộc hừ lạnh nói, “Ta cũng không muốn không bao lâu sau bởi vì ngủ trên giường này nên bà bị bệnh gì đó rồi lại đổ trên đầu ta, ta không đền nổi!”

Phụ nhân trung niên lập tức liền gào khóc, liều mạng ôm đùi của Ngô thợ mộc nói muốn mua giường, làm cho Ngô thợ mộc giãy giụa kiểu gì cũng không xong, cuối cùng khi Hùng Bá phải bảo đảm mãi rằng sẽ không nói chuyện này ra, mới khóc thút thít ly khai.

“Phụ nhân này trước đây cũng tốt, nhưng sau khi phu quân ra đi, bà ta một mình nuôi bốn hài tử, chậm rãi trở nên tính toán tỉ mỉ, ôi…”

Ngô thợ mộc lắc lắc đầu thở dài nói.

Nói tính toán tỉ mỉ đã là nói tốt rồi.

“Ai có thể ngờ chứ, không cần quá để ý.”

Hùng Bá tùy tiện nói.

Ngô thợ mộc cũng cảm kích, “Làm sao đệ biết chuyện về đứa con lớn của bà ta?”

“Ta thường thấy bà ta đến hiệu thuốc tặng đồ, đoán được đại khái.”

Hùng Bá không thèm để ý đứng lên, đi tới bên cạnh Triệu Văn.

Triệu Văn vỗ vỗ giường gỗ, “Ngô thợ mộc, chúng ta là đến mua giường, huynh yên tâm chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì bị bệnh mà đổ lên đầu người làm giường như huynh.”

“Ha ha ha, Hùng đệ phu, ha ha ha ha…”

Ngô thợ mộc cười đến không dừng được.

Bất kể nói thế nào, cái giường này cuối cùng vẫn là có nơi để về, Ngô thợ mộc chỉ lấy Triệu Văn giá vốn, nhiều hơn thì hắn cũng không chịu thu, “Nếu như không chê, sau này có việc gì liên quan đến gỗ thì tìm ta là được, ta muốn làm sinh ý lâu dài.”

“Vậy thì đa tạ Ngô thợ mộc.”

“Đa tạ.”

Cùng ngày hai người đem chỗ ở thu thập ổn thỏa, sáng sớm hôm sau, Ngô thợ mộc cùng Hùng Vân liền khiêng cái giường đến đây đặt xuống.

“Đa tạ!”

Triệu Văn cười nói với Ngô thợ mộc đang ra về, Ngô thợ mộc lắc lắc đầu, cười trở về cửa hàng, Hùng Vân cũng điều khiển xe bò đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Hùng Bá điều khiển xe bò mang theo một hán tử mặt đen trở lại.

Triệu Văn nhìn hán tử mặt đen bên cạnh Hùng Bá, “Vị này chính là?”

Hùng Bá vỗ một cái lên bả vai Trịnh Uy, “Đây chính là người ta đã nhắc qua với đệ, Trịnh Uy, hắn rất tình nguyện đến cửa hàng chúng ta.”

“Vậy ư?” Triệu Văn cười nhìn Trịnh Uy nhịn đau, “Mời vào bên trong ngồi.”

“Đệ phu không cần khách khí.”

Trịnh Uy quăng tay của Hùng Bá ra, gật đầu với Triệu Văn.

Mặc dù Trịnh Uy có một cái chân không đi đứng lưu loát, nhưng Triệu Văn cũng rất yên tâm để một mình hắn gác đêm, bởi vì hắn biết một mình Trịnh Uy còn hữu hiệu hơn so với hai người.

Nhanh đến lúc chạng vạng, Triệu Văn cùng Hùng Bá đi đến tửu lâu.

Trịnh Uy canh chừng cửa hàng.

“Ồ, xem ra làm ăn rất khá khẩm.”

Nhìn người đang ngồi trong đại sảnh, Triệu Văn gật đầu một cái nói.

Vừa lúc Hùng Phong mang thịt nướng đến, nhìn thấy bọn Triệu Văn vội vã vẫy vẫy tay.

Triệu Văn đi tới nhìn, “Hôm nay cần lấy thêm mấy lần thịt nướng đến đây?”

Hùng Phong toét miệng: “Ba lần! Rượu bày ở trong này cũng bán bảy, tám bình.”

“Cũng không tệ lắm.” Hùng Bá nói.

“Quả thật không tệ, tuy rằng giá tiền của thịt nướng bán ở đây cao hơn so với thịt nướng trong cửa hàng mấy văn, nhưng người mua ở nơi này cũng không so đo, tiền kiếm được còn nhiều hơn so với trong cửa hàng, Tam đệ phu tính thật là chuẩn.”

Hùng Phong bội phục nói.

Triệu Văn liếc mấy người trong đại sảnh cùng người đi lại trên lầu, quay đầu lại cười nói: “Tửu lâu này là tửu lâu duy nhất trên trấn, tới nơi này ăn cơm dừng chân phần lớn là đội buôn vãng lai, đừng nói là chỉ mấy đồng tiền, cho dù là đắt thêm mấy chục văn chỉ cần bọn họ muốn ăn thì cũng sẽ không quan tâm.”

Hùng Bá vỗ vỗ miệng, thất vọng, “Sớm biết như vậy thì đắt thêm mấy chục văn.”

Hùng Phong cười ha ha, trong đại sảnh rất náo nhiệt, cho dù hắn cười lớn tiếng đến đâu cũng không quấy rối tới người khác.

“Ồ, các người đã tới.”

Ngô chưởng quỹ cười híp mắt từ cửa sau đi vào phòng lớn.

“Ngô chưởng quỹ ông xem xem, mối làm ăn này làm rất tốt.”

Hùng Bá chỉ chỉ người trong đại sảnh cười nói.

Ngô chưởng quỹ có chút đắc ý, nhưng hắn coi như cũng biết đúng mực, “Thịt nướng của các người rất tốt, có muốn đặt thêm một cái bàn nữa hay không?”

Triệu Văn lắc đầu, “Ngô chưởng quỹ, có câu nói rất hay, ít ăn ngon, đồ vật ít, nó mới càng ngon.”

Lại nói cửa hàng thịt nướng của hắn còn phải làm sinh ý, thịt nướng trong tửu lâu này không đủ, các khách nhân tự nhiên sẽ biết ở nơi nào có thể mua được.

Ngô chưởng quỹ cũng không miễn cưỡng, hắn bảo tiểu nhị mang chút thức ăn tới, mời ba người Triệu Văn ăn một bữa.

Không bao lâu sau, thịt nướng mà Hùng Phong mang đến liền bán sạch, tiểu nhị vội vã chạy lại đây la lên: “Còn ba vị khách gọi thịt nướng đấy, vậy phải làm sao bây giờ.”

Hùng Phong nhìn về phía Triệu Văn, Triệu Văn nhấp một miếng trà, “Đi thịt nướng Hùng ký, nhìn xem hôm nay còn không, có thì bán, nếu như không còn cũng chỉ có thể chờ ngày mai.”

“Mua mua mua! Có bao nhiêu đều lấy hết lại đây!”

Tiên sinh phòng thu chi của tửu lâu chạy vội tới la lên.

Hùng Phong nghe vậy nở nụ cười, mang theo người mà tiên sinh phòng thu chi phái theo trở về cửa hàng thịt nướng Hùng ký.

Hùng Bá suy tư nhìn Triệu Văn nói: “Phu lang, ta xem như là đã hiểu, đệ hạ một bàn cờ rất lớn.”

“Lớn sao?” Triệu Văn nhíu mày, “Ta chỉ đi một bước.”

“Phu lang nhà ta thực sự là lợi hại.”

“Làm gì có.”

Hùng Phong cố ý để lại hai khối thịt nướng, còn lại bán toàn bộ cho tửu lâu, Chu Lực nhìn thịt nướng còn lại có chút không rõ: “Sao để lại ít như vậy?”

“Bằng hữu của Hùng Bá đến cửa hàng hỗ trợ, ta chừa để chút đưa qua.”

“Vậy à.”

Trịnh Uy không thích náo nhiệt, cho nên Triệu Văn cùng Hùng Bá cũng không gióng trống khua chiêng hoan nghênh hắn đến, chỉ là mua một bình rượu trắng nhỏ ở tửu lâu, còn có thịt nướng mà Hùng Phong cố ý để lại đều đưa qua cho Trịnh Uy.

“Cho dù thế nào, chúng ta vẫn là huynh đệ, huynh từ từ ăn, ta phải cùng phu lang đi về.”

Hùng Bá vỗ vỗ vai Trịnh Uy vai, lái xe cùng Triệu Văn trở về thôn.

Trịnh Uy nhìn rượu cùng thịt trước mặt, mạnh mẽ lau mắt một cái.

“Sao huynh không ở lại uống chút rượu cùng hắn?”

Triệu Văn không hiểu nói.

“Hắn chỉ thích tự vui một mình thôi.”

Hùng Bá cười lớn một tiếng, điều khiển xe bò đuổi kịp Hùng Vân cùng Hùng Phong.

“Ngày mai phu lang của ta đi Tư Thục.”

Hùng Vân vừa điều khiển xe bò, vừa cười nói.

“Đây là chuyện tốt!”

“Tiểu Hùng Thụy đến chỗ của ta đi, buổi chiều đại ca của đệ đi tửu lâu, ta mang theo nó được.” Chu Lực nói.

“Ta thấy được đó, nếu đại ca phu không giúp được thì đón đến cửa hàng của bọn đệ.”

Hùng Bá nói.

“Vậy thì làm như vậy đi.”

Mặc dù trời có chút tối, nhưng mọi người nói không ít lời, đều đang nói đến chuyện ban ngày gặp khách ra sao, vấn đề ra sao, Triệu Văn nghe xong liền nghĩ kế, hôm sau gặp lại cũng sẽ không luống cuống tay chân.

Sau khi về đến nhà, Hùng Bá liền vào phòng bếp đun nước tắm, Triệu Văn thì lại tiến vào thư phòng.

“Mấy ngày nữa đại ca cùng nhị ca phải thu hoa màu, sợ là không thể đi đến cửa hàng được.”

Chờ hai người lên giường nghỉ ngơi, Hùng Bá nói.

Triệu Văn vỗ đầu một cái, “Ta quên mất chuyện này, để ta nghĩ xem.”

Hùng Bá gật đầu, ôm Triệu Văn vào trong ngực, đắc ý.

“Sẽ trì hoãn bao lâu?”

“Thu hoa màu, đại ca cùng nhị ca dùng tổng cộng hai ngày, sau đó phải phơi thóc, trời tốt thì năm, sáu ngày là có thể phơi nắng tốt, trời không tốt thì phải thêm vài ngày.”

Hùng Bá suy nghĩ một chút nói.

“Vậy chúng ta cứ như vậy….”

“Được, đầu óc của phu lang ta thật dễ sử dụng.”

“Nếu như huynh muốn khen ta thông minh thì ta nhận.”

“Thông minh thông minh, phu lang thông minh nhất….”

Chốc lát sau, giường liền bắt đầu lay động, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ám muội và tiếng nước.

Sáng sớm hôm sau hai người thu thập xong chuẩn bị đến trên trấn, Liễu thẩm tử hoang mang hoảng loạn đi tới nhà bọn họ.

“Liễu thẩm tử, thẩm đừng nóng vội, có lời gì từ từ nói.”

Triệu Văn thấy Liễu thẩm tử thở không ra hơi, nói.

Liễu thẩm tử dùng sức ấn ấn ngực, sau đó nhẫn nhịn khàn giọng khóc với Triệu Văn cùng Hùng Bá: “Ta thật sự là không có cách nào, cho nên mới đến làm phiền vợ chồng son các người.”

Liễu thẩm tử là người ngay thẳng hào phóng, Triệu Văn đến thôn lâu như vậy còn chưa từng nhìn thấy Liễu thẩm tử khóc bao giờ.

“Thẩm nói đi, nếu chúng ta có thể giúp đỡ thì nhất định sẽ giúp.”

Liễu thẩm tử cảm kích gật đầu, “Ngày hôm trước phu quân nhà ta giúp đỡ huynh đệ nhà mẹ ta xây phòng, không cẩn thận bị cục đá đập trúng chân, lang trung trong thôn kê thuốc, nhưng không hữu dụng, đêm hôm qua thật sự là đau dữ dội, cho nên liền đưa đến hiệu thuốc trên trấn.”

“Nhưng dược liệu mà đại phu dùng, nhà chúng ta không có nhiều bạc như vậy, cho nên, thẩm mới muốn mượn ít bạc, nhưng mượn hai lượng thì không ai chịu cho mượn, đó là phu quân của ta, cha của mấy đứa trẻ nhà ta, ta không thể không lo cho hắn, cho nên thẩm mặt dày đến van xin các người, có thể cho ta mượn ít bạc hay không, ta nhất định sẽ trả, nhất định sẽ!”

Triệu Văn nhìn về phía Hùng Bá, Hùng Bá kéo Liễu thẩm tử đang muốn quỳ trên mặt đất một cái, “Ngài đừng nóng vội, Liễu thúc hiện tại ở đâu?”

“Tại hiệu thuốc, Đại Oa cùng Nhị Oa đang trông.”

Liễu thẩm tử lau nước mắt, bà chạy một buổi tối, mượn hai lượng bạc, thật sự không có cách nào, mới đến tìm bọn Hùng Bá.

“Trước tiên thẩm cùng chúng ta lên xe bò, chúng ta vừa đi vừa nói.”

“Đúng, chuyện bạc thẩm đừng có gấp, đi thôi.”

Triệu Văn nhìn lướt qua ống quần ẩm ướt của Liễu thẩm tử, còn dính không ít bùn hôi, xem ra là chạy không ít chỗ.

Lên xe bò xong, Triệu Văn hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu bạc.”

Liễu thẩm tử xoa xoa khóe mắt, “Một lượng bạc.”

Triệu Văn gật đầu, sau đó từ trong lòng lấy túi tiền ra, lấy ra hai lượng bạc nhét vào trong lồng ngực Liễu thẩm tử.

“Không được không được, một là đủ rồi.”

Liễu thẩm tử vội vàng nói.

“Sau khi Liễu thúc về nhà thẩm phải mua thêm chút đồ ăn cho thúc ấy bồi bổ mới được, hán tử khỏe, ngày tháng trong nhà mới có thể tốt lên, đừng tranh cãi.”

Liễu thẩm tử nắm chặt bạc cứng trong tay, có chút nghẹn ngào, nàng chạy một buổi tối, huynh đệ nhà mẹ đẻ cho bà mượn nửa lượng, người trong thôn cho bà mượn tổng cộng nửa lượng, mà rất nhiều người khác đều khuyên bà, không trị hết, đừng đập tiền vào đó, đó là hán tử nhà bà, chỉ cần có một cơ hội bà không thể từ bỏ.

Đến hiệu thuốc, Triệu Văn cùng Hùng Bá đi xem Liễu thúc, sắc mặt Liễu thúc trắng bệch, “Thật sự là quá đau.”

Đại phu đứng ở bên cạnh đảo thuốc, “Chân này của ông ấy trị thế nào cũng sẽ lưu lại chút bệnh căn, xương cốt sai vị trí không nói, thịt bên trong cũng dập nát, không nuôi nửa năm, một năm, thì khó.”

Liễu thẩm tử ôm lấy đầu Liễu thúc, “Trị, thế nào cũng phải trị.”

Mặc kệ Liễu thúc khuyên Liễu thẩm tử như thế nào, Liễu thẩm tử không hé miệng như trước, “Bạc không còn thì có thể xoay sở, sợ cái gì.”

Hai đứa bé cũng ở bên cạnh, mắt đỏ nói sau này sẽ kiếm tiền về nhà, để Liễu thúc trị thật tốt.

Ra khỏi hiệu thuốc, Triệu Văn cùng Hùng Bá đều có chút trầm mặc.

“Có mấy người, rõ ràng cùng ta xưng huynh gọi đệ, nhưng thời điểm mấu chốt nhất lại vứt bỏ ta đầu tiên, hoặc là phản bội ta trước hết.”

Lúc Hùng Bá nói lời này, nói rất chậm, thậm chí rất nặng nề.

Triệu Văn lẳng lặng nghe.

“Người như thế, trí mạng hơn bất kỳ địch nhân nào.”

Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt Hùng Bá chợt lóe một tia sát ý.

“Nhưng cũng có một loại huynh đệ, sẽ ở thời điểm người khác cần trợ giúp nhất định sẽ vươn tay viện trợ, lúc người khác tuyệt vọng giúp đỡ hắn thoát khỏi cảnh khốn khó, Hùng Bá, huynh chính là huynh đệ như vậy, hơn nữa huynh còn có không ít huynh đệ như vậy.”

Triệu Văn nói rất khẽ, nhưng Hùng Bá nghe lại cảm thấy được sự nặng nề đè lên mình từ trước tới nay chậm rãi tản đi, “Lời này lão tử nghe rất thoải mái!”

Triệu Văn lườm một cái, nhìn Hùng Bá vui sướng hài lòng, cuối cùng không hề nói gì quét hắn một cái.

Đến cửa hàng, Trịnh Uy bị Hùng Bá mạnh mẽ vỗ vai.

“A! Đau chết lão tử! Hùng Bá ngươi mưu sát à!”

Trịnh Uy đau đến mức nhảy dựng lên, quá đau rồi!

Hùng Bá cười hì hì, điều khiển xe bò đi ra ngoài, hôm nay Hùng Vân đưa phu phu Hùng Phong đến, còn phải đưa Doãn Thành đi Tư Thục, cho nên một lát nữa mới về cửa hàng.

“Hôm nay huynh ấy chịu chút kích thích, huynh chớ để ý.”

Triệu Văn rót một chén nước cho Trịnh Uy, cười nói.

Trịnh Uy dùng sức xoa bờ vai của mình, trưng vẻ mặt khóc tang nói: “Hắn tuyệt đối là đang trả thù ta!”

Triệu Văn quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng hơi nhếch lên, kỳ thực hắn cũng cảm thấy Hùng Bá cố ý.

“Buổi tối đã quen chưa?”

Trịnh Uy gật đầu, “Cũng không tệ lắm, chúng nó thỉnh thoảng sẽ kêu, thế nhưng tiếng không lớn.”

Triệu Văn gật đầu, sau đó lấy ra một quyển sổ sách từ trong lòng, hôm nay Bách Vị hiên cùng Diệu Vị hiên muốn đến thu con mồi.

Bởi vì có Trịnh Uy ở đây, cho nên Hùng Vân cũng không lưu lại hỗ trợ, cầm bạc liền đi ra ngoài thu con mồi.

Đừng xem một chân Trịnh Uy có tật, nâng con mồi vẫn giống mấy hán tử kia, không khác biệt gì.