Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 3




Triệu Văn nhìn lướt qua đám người màu sắc rực rỡ kia, phát hiện không có hai huynh muội Triệu Hợp An và Triệu Hợp Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đầu óc họ Lưu này vẫn chưa hoàn toàn bị hỏng.

“Nương, bọn Nhị đệ đến rồi.”

Triệu sư gia tiến lên cung kính nói.

Triệu sư gia cực kỳ hiếu thuận, lão thái thái đối với hắn cũng thoả mãn vô cùng, không chỉ có ngồi lên vị trí Biên sư gia của Huyện lão gia, mà cưới vợ sinh con cũng hoàn toàn dựa theo ý của bà mà làm.

So sánh với Triệu Trù Đoạn, Triệu lão phu nhân tất nhiên sẽ càng ngày càng yêu thuơng phòng lớn.

“Sao ta lại không nhìn thấy vậy?”

Triệu lão phu nhân trưng ra gương mặt già nua, cũng không thèm nhìn tới mấy người Triệu Trù Đoạn lạnh lùng nói.

Triệu sư gia quay đầu lại ra hiệu Triệu Trù Đoạn tiến lên hành lễ cho Triệu lão phu nhân, Triệu Trù Đoạn gãi đầu, làm bộ không nhìn thấy sắc mặt của Triệu sư gia, vẻ mặt thành thật quay đầu nhìn về phía bọn Triệu Văn nói: “Nếu bà nội các con đã không nhìn thấy chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần tham gia náo nhiệt, vẫn là đi về nhà đi.”

Triệu Văn nhịn cười, liên tục gật đầu.

Triệu lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt càng chìm tới cực điểm! Tức đến mức ngực cao thấp chập trùng đến mấy lần, một vị phụ nhân cách bà gần nhất thấy vậy vội vã tiến lên thuận khí.

Triệu Lưu thị cũng gấp không chịu được, mắt thấy bọn người Triệu Trù Đoạn thật sự cất bước đi ra ngoài, vội vã kêu: “Cha, bà nội ở bên này đây, người đi nhầm bên rồi.”

Đưa lưng về phía đoàn người Triệu Lưu thị, ba người Triệu Trù Đoạn quả thực không biết hình dung tâm tình bây giờ như thế nào.

“Nhị đệ!”

Ngữ khí của Triệu sư gia tăng thêm.

Triệu Trù Đoạn thở dài, đàng hoàng mang theo bọn Triệu Văn quay người hành lễ với Triệu lão phu nhân đang tức không nhẹ.

“Còn dám trưng sắc mặt với ta! Thực sự là đủ tiền đồ!”

Triệu lão phu nhân vỗ bỏ tay vị phụ nhân đang thuận khí cho bà ra, cả giận nói với bọn người Triệu Trù Đoạn.

“Nương, ” Triệu Trù Đoạn cười ha ha chỉ chỉ chính mình, “Khổ người con đây gấp hai lần đại ca, nếu người không nhìn thấy, vậy chúng ta chỉ có thể đi thôi.”

“Ngươi mà có thể bằng hai lần đại ca? Nằm mơ đi! Thứ không có tiền đồ!”

Nghe Triệu lão phu nhân nói như vậy, hai tay buông xuôi theo người của Triệu Văn cùng Triệu Võ trong nháy mắt nắm thành quyền.

Triệu Trù Đoạn đã bị mắng hơn hai mươi năm, cũng không thèm để ý, cà lơ phất phơ lôi cái ghế ngồi xuống, “Nương, người cũng đừng nói như vậy, người xem đồ người mặc, đồ đại tẩu các nàng mặc, thứ nào không phải vật liệu bên trong cửa hàng của con chứ, nhi tử vẫn rất có tiền đồ.”

“Đây là ta tự bỏ ra tiền mua!”

Nói tới việc này lão thái thái càng tức, nhi tử của mình mở tiệm vải, mẹ ruột còn phải lấy tiền mua!

“Ô, ” Triệu Trù Đoạn kinh ngạc, “Người nhất định là quên mất, nhi tử cũng không bắt người bỏ tiền ra, là người kiên trì đòi trả mà.”

“Ngươi! Ngươi!”

Triệu lão phu nhân chỉ vào Triệu Trù Đoạn tay bắt đầu phát run, đây là tức giận!

“Nhị đệ!”

Triệu Trù Đoạn chống lại ánh mắt của Triệu sư gia, híp mắt một cái, ngậm miệng lại.

Triệu Văn ở trong lòng giơ ngón tay cái lên cho cha mình, tuyệt hảo.

“Được!” Triệu lão phu nhân nghiêm khắc nhìn, “Lão nhị, việc kết hôn của lão Tam nhà ta là chuyện gì xảy ra?!”

“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?” Triệu Trù Đoạn nhấp một miếng trà cười nói.

Triệu Võ nâng mắt lên lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Lưu thị đứng ở bên trong đám người, Triệu Lưu thị sợ hết hồn, liền vội vàng cúi đầu.

“Ai cho ngươi đem nó gả cho người không minh bạch nào đó hả?!” Triệu lão phu nhân cực kỳ không ưa bộ dạng nhẹ như mây gió của Triệu Trù Đoạn, vỗ bàn hô lớn.

Triệu Văn Văn âm thầm liếc mắt một cái, đây cũng không phải là làm trưởng bối “Quan tâm” đến việc kết hôn của hắn, Triệu lão phu nhân vẫn muốn đem hắn gả cho Lý bộ đầu làm thiếp, làm cho quan hệ của Triệu sư gia cùng Lý bộ khoái càng thêm thân cận.

“Nương, ngài nói chuyện thật là kỳ quái, tiểu Văn cùng vị hôn phu của nó hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, có tín vật người làm mai, tại sao lại gọi là không minh bạch chứ? Lời này của người con không thích nghe đâu.”

Triệu Trù Đoạn không vui nói.

“Cái gì mà hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ?” Triệu lão phu nhân hơi nheo hai mắt lại, “Vì sao ta không biết có việc này?”

Những người khác trong đại sảnh cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng là lần đầu nghe thấy.

“Đây là do con cùng phu lang định ra, nương luôn luôn không thích quản chuyện của bọn con, không biết cũng là chuyện bình thường, có thể ăn cơm chưa? Con rất đói bụng.”

Vừa nghe việc này còn có liên quan đến người đã chết kia, sắc mặt Triệu lão phu nhân càng thêm khó coi, nếu không phải do cái người kia, lão nhị nói không chừng sẽ đi theo con đường của bà, cho dù đi như thế nào cũng sẽ có tiền đồ hơn hiện tại nhiều lắm!

“Ăn cái gì mà ăn! Chỉ có biết ăn thôi! Không giải trừ việc kết hôn này cho ta thì đừng nghĩ ăn cơm!”

“Thôi thôi! Vậy chúng ta trở về nhà ăn, đại ca, chúng ta về trước đây, thật sự là bận bịu cả ngày, đói bụng quá!”

Triệu Trù Đoạn bỏ lại câu nói này rồi dẫn Triệu Văn và Triệu Võ rời khỏi nhà cũ, Triệu lão phu nhân giận dữ còn ở phía sau mắng không ngừng.

“Không khí bên ngoài thật là tốt.”

Triệu Văn thoải mái hít thở, bây giờ hắn đã có kinh nghiệm, chỉ cần đến lão trạch đừng nói lời nào, sẽ không chọc phải một đống phiền phức không tất yếu.

“Lão đại, ” Triệu Trù Đoạn hiếm khi trầm giọng nói, “Họ Lưu quá mức rồi, tự con nhìn mà làm.”

Nói xong liền nhanh chân đi về phía nhà.

“Vâng.”

Sắc mặt Triệu Võ không dễ nhìn một chút nào.

Triệu Văn quay đầu lại nhìn, không có thân ảnh cùng đi ra ngoài của Triệu Lưu thị, bọn họ đều rời khỏi nhà cũ, nàng còn muốn ở lại lấy lòng Triệu lão phu nhân.

“Đại thiếu gia, tiểu chủ ca.”

Triệu Tiểu Nhạc đứng ở cửa lớn nhìn thấy bọn Triệu Văn liền vội vàng nghênh đón.

Triệu Võ nhìn lướt qua Triệu Tiểu Nhạc cúi thấp đầu, khẽ gật đầu, trầm mặt đi vào, Triệu Văn hỏi vài câu về chuyện của huynh muội Triệu Hợp An, biết được hai huynh muội đã ăn cơm tối nghỉ ngơi liền không nhiều lời nữa.

Phụ tử ba người sau khi ăn xong cơm tối, Triệu Lưu thị cũng không trở về, Triệu Trù Đoạn uống hết trà của mình chắp tay sau lưng đi trong thư phòng, Triệu Võ trầm mặc một hồi lâu sau đi theo vào.

Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Văn nhìn chỗ cửa lớn, ngón tay thon dài trắng noãn nhẹ gõ mặt bàn, phát ra tiếng nhẹ nhàng dứt khoát, trong đêm đen đặc biệt câu lòng người.

Qua nửa khắc đồng hồ, Triệu Võ từ thư phòng đi ra, cùng Triệu Văn ngồi một chỗ ở trong đại sảnh.

“Đệ định làm như thế nào?”

Triệu Võ đột nhiên hỏi.

Triệu Văn giơ tay xoa xoa chút đau đớn sau gáy, “Gả thôi.”

Triệu Võ trầm mặc một lát, buồn bực nói: “Nếu như đệ không nguyện ý, ta sẽ nghĩ cách.” Hắn biết tiểu đệ ca nhi của mình không muốn trở thành thân cỡ nào, hắn cảm thấy không yên lòng với “Đệ ca phu” đột nhiên xuất hiện này.

Tiếng cười lanh lảnh dễ nghe từ trong miệng Triệu Văn thoát ra, hắn hất cái cằm tinh xảo cười nói với Triệu Võ: “Cám ơn đại ca, nhưng mà nếu là a phụ định xuống, làm sao đệ có thể hối hôn được, nếu sau khi kết hôn có biến cố gì, đệ sẽ tự tính toán tốt.”

Hắn mới không giống những bằng hữu kia, khổ sở oan ức gì cũng đều nuốt vào trong bụng, mặc người nhào nặn!

Triệu Võ bình tĩnh nhìn Triệu Văn nửa ngày, sau đó nhìn kỹ đối phương đang ý cười không giảm, chốc lát sau mới nói: “Không được buông lỏng cảnh giác.”

Triệu Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Võ rất không nể mặt cười ra tiếng, sau đó trong ánh mắt tức giận của đối phương phất phất tay, trở về phòng.

Sáng ngày thứ hai lúc dùng cơm, trên bàn cơm vẫn không có thân ảnh Triệu Lưu thị, liếc mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Triệu Võ, Triệu Văn âm thầm tặc lưỡi, xem ra lần này đại ca nổi giận thật.

“Tam thúc.”

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Văn đang định ra cửa liền bị hai huynh muội Triệu Hợp An gọi lại.

“Làm sao vậy?”

Triệu Hợp An bẹp bẹp miệng nhỏ, “Tam thúc, mẹ con đi đâu rồi ạ?”

Triệu Văn vươn ngón tay đâm đâm gương mặt trắng noãn trơn bóng của nó, “Ở bên chỗ bà nội, sẽ trở về, ngoan đi, mang theo Hợp Tâm.”

Triệu Hợp An lập tức gật cái đầu nhỏ, vỗ vỗ ngực nhỏ của mình như muốn đảm bảo nói: “Con hiểu rồi.”

Triệu Văn cười cười, đưa tay sờ sờ đầu hai đứa bé lần nữa, mới đem bọn hắn giao cho hạ nhân, đi đến cửa hàng.

Xử lý tốt công việc trong tay xong, Triệu Văn mới nhớ tới lời mà Triệu Trù Đoạn nói trên bàn cơm hôm nay, hiếm khi nhăn cặp lông mày đẹp.

Cốc cốc cốc.

“Tiến vào.”

Triệu Văn xoa lông mày nói.

“Tiểu chủ ca, tiểu chủ ca Chu gia đến.”

“Mời hắn vào, lại đi pha bình nước trà xanh tốt nhất đến.”

“Vâng.”

Triệu Văn mới vừa đem đồ trên bàn thu dọn cẩn thận, ngẩng đầu liền thấy ca nhi thanh nhã như sen bước vào phòng.

Mặt mũi hắn không tuấn tú giống Triệu Văn, trên khuôn mặt có chút phổ thông có một đôi đôi mắt lực xuyên thấu mười phần, trên người lộ ra một cỗ khí tức hờ hững, hắn mở đôi môi, âm thanh giống như người, mềm nhẹ nhưng có lực, “Ít ngày này không thấyhuynh đi Liên cư, ta tới thăm huynh một chút.”

Triệu Văn nở nụ cười, mời hắn ngồi xuống, Triệu Tiểu Nhạc bưng bình trà xanh tốt nhất lên, bởi vì có ca nhi ở đây, hắn thức thời không châm trà cho hai người, chỉ cung kính lui xuống, tiện thể đóng cửa lại.

“Đầu tháng không thể phân thân, cũng may là huynh có tâm đến thăm ta.” Triệu Văn nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của bạn tốt nhẹ nhàng nhấc ấm trà nhấc lên, tay trái nâng dưới đáy khay đựng trà, bên tay phải vịn bản lề khay đựng trà, sau đó trước mắt loáng một cái, trước người liền thả xuống một chén nước trà xanh.

“Trà đầy bảy phần, lưu tình ba phần.”

Triệu Văn nâng chung trà lên đặt ở chóp mũi ngửi một cái, bên môi lộ ra nụ cười, nhấp một miếng, “Ta nói có đúng không, Tĩnh Nhã.”

Chu Tĩnh Nhã nhìn Triệu Văn, “Huynh có tâm sự.”

Triệu Văn đặt chén trà xuống, thở dài một câu, “Tất nhiên là ta có tâm sự, biết không? Ta sắp thành thân, với một người ta chưa từng gặp.”

Trên mặt Chu Tĩnh Nhã chợt lóe mấy phần kinh ngạc, nhưng mà biến mất rất nhanh, một hồi lâu sau hắn rũ mắt xuống, “Ta nghĩ rằng huynh sẽ không thành thân.”

“Ta cũng tính như thế mà.”

Triệu Văn cười, nhìn về phía Chu Tĩnh Nhã, “Huynh thì sao?”

“Hả?”

Triệu Văn chỉ chỉ trà trước mặt hắn, “Đã lâu như vậy mà huynh còn không uống trà mình tự rót, huynh cũng có tâm sự.”

Chu Tĩnh Nhã bình tĩnh nhìn Triệu Văn nửa ngày, mở miệng nói: “Ta cũng sắp thành thân, vào ngày kia.”

“Cái gì?!”

Triệu Văn thất thố đứng lên, nếu như nghe được tin tức mình thành thân đã đủ kinh ngạc, vậy nghe tin Chu Tĩnh Nhã sắp thành thân quả thực chính là chấn kinh rồi!

“Đây là thiệp mời, ” Chu Tĩnh Nhã để lại một phần thiệp mời màu đỏ đặt lên bàn rồi rời đi, “Nhưng mà, ta cũng không hy vọng huynh tới.”

Triệu Văn nhìn chòng chọc vào thiệp mời trước mặt, quả thực là tính xuyên qua vỏ ngoài nhìn vào để biết tân lang rốt cuộc là ai.

Cư nhiên, có bản lĩnh lấy Tĩnh Nhã, cho dù Tĩnh Nhã không phải tự nguyện.

Tác giả có lời muốn nói: Cầu thu gom, cầu bao dưỡng ngao, ngao ngao ngao a