Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 23




Hùng Bá không ngờ chuyện mình bịa về một hài tử lại khiến cho Triệu Trù Đoạn nhớ lại chuyện cũ không muốn nghĩ đến, nhất thời cảm thấy có lỗi.

Hôm sau nghe nói thân thể Triệu Trù Đoạn không khỏe, Hùng Bá càng cảm thấy mình gây đại họa.

Hắn cẩn thận từng li từng tí một đi theo phía sau Triệu Văn làm cái đuôi cỡ lớn.

“Ta sai rồi ta sai rồi.”

“Đã nói không có quan hệ gì với huynh mà.”

Triệu Văn buồn cười thả cây kéo đang dùng để cắt sửa cành liễu, nhìn Hùng Bá nói.

“Nhưng nhạc phụ bị bệnh.”

Hùng Bá trưng vẻ mặt nghiệp chướng nặng nề.

Triệu Văn lắc đầu, “Sáng sớm nay cha đã ra ngoài.”

Hùng Bá sững sờ, “Không, không phải bị bệnh sao?”

Triệu Văn nhún vai một cái, “Hôm nay vốn là ngày cửa hàng đối chiếu sổ sách, nếu ông ấy không tuyên bố là bị bệnh với bên ngoài, làm sao có thể tránh né để làm chuyện của mình được?”

Hùng Bá nghe được sửng sốt một chút, cuối cùng bội phục thở dài nói: “Quả nhiên không hổ là nhạc phụ, nhưng mới sáng sớm ông ấy đi đâu vậy?”

Triệu Văn nhìn thanh liễu trong tay, “Đi xem a phụ.”

Triệu Trù Đoạn cắm hương vào trước mộ phần, cười nói: “Đã ít ngày không đến rồi, cỏ này nhanh lớn quá, có phải là đệ ở phía dưới mắng ta nhiều lần, sao còn chưa tới nhìn đệ, còn chưa tới nhổ cỏ cho đệ và hài tử không?”

Trả lời ông chỉ có tiếng gió thổi, Triệu Trù Đoạn sớm đã thành thói quen tự nói một mình.

“Đệ luôn nói vì bọn nhỏ phải nhẫn nhịn, nhưng nhìn xem, cho dù là tới bây giờ, ta cũng sẽ nói đệ sai rồi, không phải mỗi một bậc cha chú đều sẽ xem hài tử như là hài tử của mình.”

Giấy vàng dần dần hóa thành tro tàn, hương nến cũng sắp tắt rồi, nhưng miệng Triệu Trù Đoạn lại chưa ngừng chút nào, hắn nói rất nhiều rất nhiều chuyện, Triệu Võ, Triệu Hồng, cùng với Triệu Văn.

“Người của Hùng gia đúng là đều rất không sai, ánh mắt của đệ rất tốt.”

Nhớ tới biểu hiện của Hùng Bá ở trong nhà cũ hôm qua, Triệu Trù Đoạn không nhịn được nhẹ vỗ về bia đá than thở: “Nếu năm đó ta có thể có được một nửa dáng vẻ của Hùng Bá, đệ và lão tứ cũng sẽ không rời đi sớm như thế.”

Bia đá lạnh lẽo khiến cho Triệu Trù Đoạn đỏ cả mắt, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu lại khiến cho nước mắt rơi vào trên bia đá khô cạn trong nháy mắt.

Khi Triệu Trù Đoạn trở lại là bộ dáng cười híp mắt, Hùng Bá thấy dáng dấp kia của ông cũng thở phào một phát.

Buổi chiều Triệu Văn, Hùng Bá cùng Triệu Kỳ đi đến nhà đầu bếp họ Đặng.

Bà nương nhà Đặng đầu bếp mở cửa.

Đặng đầu bếp rất gầy, thế nhưng đôi mắt của hắn rất sáng, nhìn có chút quỷ dị.

Lúc Hùng Bá cùng Đặng đầu bếp ngồi chung một chỗ quả thực chính là một to lớn một gầy gò, khiến người ta buồn cười.

“Ta phải thử trình độ nấu ăn của hắn đã rồi tính.”

“Không thành vấn đề, ” Hùng Bá gật đầu, “Vậy sẽ phải làm phiền ngài đi theo chúng ta một chuyến.”

Đặng đầu bếp gật đầu cười, dù sao cũng không có việc gì, đi khắp nơi cũng tốt.

Cuối cùng quyết định ngày mai trở về thôn, bọn Triệu Văn đã trì hoãn hai ngày nay rồi, cũng may đã chào hỏi Bách Vị hiên cùng Diệu Vị hiên, không cần bọn họ đi một chuyến tay không.

“Không có chuyện gì thì về nhiều một chút.”

Triệu Trù Đoạn không ngừng nói.

“Vâng!”

Hùng Bá gật đầu.

Triệu Văn đứng một bên khẽ cười.

Đi khỏi nhà hai ngày, cũng may mà có hai huynh đệ Hùng Phong cùng Hùng Vân thỉnh thoảng trông giúp, nếu không thì ở sau núi lại không có ai ở nhà, không chừng sẽ gặp một ít tiểu tặc.

“Đây là Đặng bá, Đặng bá, đây là đại ca cùng đại ca phu của ta.”

Hùng Bá giới thiệu với Đặng bá.

Đặng bá gật đầu, trực tiếp nói với Chu Lực: “Đem món ăn mà ngươi làm tốt nhất cho ta thử.”

Chu Lực liền vội vàng gật đầu, lúc nấu ăn càng cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ không làm tốt sẽ khiến Đặng đầu bếp tức giận bỏ đi, uổng phí nỗi khổ tâm của Hùng Bá cùng Triệu Văn.

“Cũng không tệ lắm.”

Thử cơm nước sau, Đặng đầu bếp gật đầu cười, không phải người vô dụng, hắn nói với Triệu Văn: “Ngươi cho ta mấy con mồi, ta sẽ dạy hắn làm tốt.”

Triệu Văn yên tâm, gật đầu.

Bởi vì nhà Hùng Bá chỉ có một gian phòng, cho nên Đặng bá liền ở tại nhà Hùng Phong.

“Huynh cảm thấy nên làm gì thì tốt?”

Triệu Văn không biết rõ về con mồi như Hùng Bá, cho nên thẳng thắn đem quyền quyết định đặt ở trong tay Hùng Bá.

Hùng Bá suy nghĩ một chút.

“Làm một ít vật nhỏ, vốn thấp, cũng không phí bao nhiêu công sức.”

“Ừ, nói ví dụ như?”

“Gà rừng, thỏ rừng, chim rừng cùng vài thứ nhỏ khác.”

Triệu Văn gật đầu, “Vậy thì làm như vậy đi, nói những lời này cho Đặng đầu bếp nghe, sau đó nhìn bản lãnh của đại ca phu.”

Hùng Bá gật đầu.

“Mặt khác khoảng thời gian này sau khi giao cho Bách Vị hiên, con mồi còn lại đều cầm về cho đại ca phu làm, mãi đến tận khi huynh ấy học thành tài mới thôi.”

Triệu Văn suy nghĩ một chút quyết định nói, Hùng Bá tự nhiên không có ý kiến.

Trong thôn có người xa lạ đến, là kiều ca nhi kia mang về, kết quả lại tiến vào nhà Hùng Phong.

Người trong thôn nhàn rỗi không chuyện gì lại bắt đầu suy đoán lung tung, cũng may biết đến bổn phận, không nói hưu nói vượn.

Mà Hùng Vân cũng đồng ý cùng Hùng Bá đi thu con mồi ở xung quanh làng cùng trên trấn, kế hoạch của Triệu Văn cũng coi như là thành một phần nhỏ, chỉ còn chờ Chu Lực.

Tiếng ve kêu nghe vài lần còn cảm thấy cũng được, nhưng liên tiếp nghe một hai tháng, vậy thì khác.

Buổi trưa, Triệu Văn lười biếng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mặt trời chói chang bên ngoài lọt qua cửa sổ bằng trúc chiếu vào trong phòng, truyền từng trận nhiệt khí.

Chậc, nóng quá.

Triệu Văn bất đắc dĩ giơ tay lên che khuất mắt của mình, cố tình là càng ngủ càng nóng, cuối cùng ngồi dậy không ngủ nữa.

Hắn đi vào trong sân thăm dò hai thùng nước cố ý để ở bên ngoài bị mặt trời phơi, phát hiện nước coi như là khá ấm rồi, liền xách nước vào phòng, sau đó cởi ra quần áo, thư thích ngồi ở trong thùng nước ngâm.

Dùng nước phơi dưới ánh nắng mặt trời để tắm là thoải mái nhất, đây là trò Hùng Bá thường xuyên dùng.

Nhưng hắn rất ít khi cho Triệu Văn làm như thế, dù sao thân thể ca nhi không sánh được với hán tử.

Hôm nay Hùng Bá đi giúp đỡ một gia đình trong thôn làm xà nhà, Triệu Văn cũng coi như là đợi cơ hội tốt để hưởng thụ.

Tuy rằng có rất nhiều việc Hùng Bá đều tùy theo hắn, thế nhưng những chuyện nhỏ nhặt này xưa nay không lui bước, khiến Triệu Văn có chút bất đắc dĩ.

Nước mát, mặt trời chói chang, hơn nữa tiếng ve kêu chập trùng không ngừng, không quá nửa khắc, Triệu Văn liền dựa vào thùng ngủ…

Qua một lúc lâu, Triệu Văn ngủ nửa tỉnh nửa mê nghe bên tai truyền đến tiếng thở dài quen thuộc, sau đó cả người liền bị đỡ lên, cả người bị lau chùi sạch sẽ, thân thể mềm nhũn, hắn bị một đôi cánh tay cẩn thận đặt lên giường.

Triệu Văn dùng sức mở ra một khe hở nhỏ, nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt nhẹ giọng thì thầm: “Hùng Bá.”

Hùng Bá lo lắng đưa tay ra thử nhiệt độ trên trán Triệu Văn một chút, phát hiện không nóng lên nên cơn tức trong lòng cũng giảm hơn một nửa.

Hắn nỗ lực khiến mặt mũi của mình cùng âm thanh hung ác một chút, nói với Triệu Văn: “Ngâm đến mức da trên người đều trắng! Nếu không phải ta trở về sớm, cả người đệ đều trượt hết vào thùng rồi!”

Triệu Văn không sợ Hùng Bá, nhưng hắn cũng rất chột dạ, dù sao cũng là mình sai.

“Đây không phải là do hôm qua ban đêm huynh luôn dằn vặt ta khiến ta không ngủ ngon được sao? Thật vất vả mới được rảnh rỗi ngủ một hồi giữa ban ngày, ai biết lại ngủ say…”

Nói xong, Triệu Văn không nhịn được liền ngáp một cái, nhất thời đầu óc cũng tỉnh táo nhiều hơn, thấy Hùng Bá đang trách mình, hắn nhất thời cảm thấy mình có lý.

“Huynh nói xem rốt cuộc là lỗi của ai?”

Hùng Bá bị Triệu Văn chặn họng không phản bác được, đành phải giơ móng vuốt lớn phát thệ ngày sau sẽ không dằn vặt quá lâu, lúc này Triệu Văn mới thoải mái hơn nhiều.

Hùng Bá vẫn lo lắng Triệu Văn sẽ phát sốt, cho nên dàn xếp xong xuôi cho Triệu Văn, hắn vội vàng đi tìm lang trung trong thôn cầm chút dược thảo trị phong hàn trở về nấu, nếu không dùng tới là tốt nhất, nếu cần dùng cũng sẵn có.

Đúng như dự đoán, nửa đêm Triệu Văn có sốt nhẹ, Hùng Bá vẫn luôn chú ý hắn vội vàng hâm nóng thuốc, đỡ Triệu Văn bắt hắn uống hết.

“Đáng đời!”

Hùng Bá dữ dằn nói một câu.

Triệu Văn nhấc mí mắt, bởi vì sốt nhẹ nên cả khuôn mặt có chút hồng, nhìn có chút vô cùng đáng thương, Hùng Bá chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hận không thể tát mình một cái, sao lại hung ác như vậy chứ!

Hoàn toàn không biết dáng vẻ này của mình khiến cho người nào đó đau lòng một trận thêm tự trách, không bao lâu Triệu Văn liền ngủ.

“Có khá hơn chưa?”

Sáng sớm Hùng Bá liền mời lang trung lại đây.

Lang trung họ Tôn, là lão lang trung hơn năm mươi tuổi, hắn thu hồi cái tay bắt mạch cho Triệu Văn gật đầu.

“Buổi tối nấu chút nước nóng ngâm chân, đổ mồ hôi là được rồi.”

Triệu Văn vừa tỉnh lại liền nghe nói như thế, chờ Tôn lang trung đi rồi, Triệu Văn hiếm khi dùng khẩu khí oán giận nói với Hùng Bá: “Mấy ngày này vốn đã nóng, lại để cho ta dùng nước nóng ngâm chân, đây không phải là chịu khổ sao?”

Hùng Bá cố gắng không để mình đau lòng Triệu Văn, hừ lạnh nói: “Biết khổ rồi sao? Sau này còn dám làm như vậy hay không?”

Á, Hùng đại gia càng ngày càng lớn mật.

Triệu Văn nhắm hai mắt lại, nở nụ cười nói với Hùng Bá, “Biết rồi, cho nên nửa tháng sau huynh đàng hoàng mà ngủ, đừng nghĩ đến việc làm chuyện khác, ta phải dưỡng bệnh cho tốt!”

“A?!”

Hùng Bá vạn vạn không nghĩ tới việc nhặt cục đá nện phải chân mình.

Hắn vội vã cười làm lành, liên tiếp vây quanh Triệu Văn, không làm gì được Triệu Văn còn đang mệt, xoay người cứ tiếp tục ngủ.

Hùng Bá không dám la lối nữa, chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn Triệu Văn.

Qua nửa khắc, Triệu Văn trực tiếp kéo Hùng Bá vẫn luôn nhìn mình chằm chằm lên giường, “Ngủ cùng ta một lát, không cho táy máy tay chân.”

Hùng Bá vội vàng gật đầu, chờ Triệu Văn ngủ say, hắn mới thương tiếc hôn một cái lên môi Triệu Văn…

Sau khi Triệu Văn tỉnh lại đã sắp buổi trưa, giữa cổ truyền đến một cảm giác nóng rực quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là cái gì, hắn cắn răng rống lớn một tiếng.

“Hùng Bá!”

Hùng Bá đang nấu cháo nghe tiếng rống giận dữ của Triệu Văn thì rất hài lòng, xem ra khôi phục không tồi, nhìn cuống họng gào lớn có nhiều lực mà xem, huống hồ hắn rất nghe lời, thật sự không táy máy tay chân, chỉ là động miệng mà thôi.

Đặng đầu bếp giao cho Chu Lực một món ăn thì sẽ về huyện nghỉ ngơi, năm ngày sau trở lại xem thành quả, cho nên khoảng thời gian này Chu Lực toàn tâm toàn ý nấu ăn, không có một chút thư giãn.

Hùng Phong ăn thịt tới mức có chút chán ghét, suy nghĩ đến việc hái chút cải xanh xào với chút dầu.

Triệu Văn nếm nếm món thỏ rừng Chu Lực mới vừa làm tốt, “Càng ngày càng ngon.”

Hùng Bá cũng gật đầu.

Chu Lực lại luôn cảm thấy mùi vị còn hơi kém.

Mãi đến tận khi Đặng đầu bếp từ trong huyện trở lại nếm mùi vị mới lên tiếng: “Con thỏ này vốn thành niên không lâu, chất thịt non, ngươi lại dùng quá lửa, mùi vị còn kém chút, lại đây, làm lại một lần nữa.”

Hùng Phong vội vã xách một thỏ tới phòng bếp.

Triệu Văn cùng Hùng Bá cũng không đi quấy rối, mang theo cái bụng no chuẩn bị về nhà, nhưng không ngờ ở trên đường đụng phải một tiểu ca nhi năm, sáu tuổi.

Hắn rất gầy, y phục treo lộn xộn trên người, lúc này hắn đang núp ở chỗ quẹo nhỏ phía sau nhà Hùng Phong, trợn mắt nhìn gian nhà, cái mũi nhỏ dùng sức ngửi hương vị bay ra từ trong phòng.

Từ lúc Chu Lực bắt đầu cùng Đặng đầu bếp học tay nghề, không ngừng bay ra mùi thịt khiến không ít người lại đây vây xem, tiểu hài tử càng không ít, nhưng tiểu ca nhi này Triệu Văn lại nhìn rất lạ mắt.

Không chỉ là Triệu Văn lạ mắt, ngay cả Hùng Bá cũng nhận không ra tiểu ca nhi gầy đang trông ngóng này là con cái nhà ai.

“Đệ là tiểu ca nhi nhà ai?”

Giọng Hùng Bá vốn lớn, cho dù nhẹ nhàng chút, cũng vẫn dọa tiểu ca nhi này.

Nó phòng bị liếc mắt nhìn Hùng Bá cùng Triệu Văn, sau đó lưu luyến không rời lần thứ hai mạnh mẽ hít một hơi thật mạnh, cuối cùng nhanh chân chạy xa, chớ nhìn nó chân ngắn người lại gầy, tốc độ chạy đi này không thấy chậm một chút nào.

“Ta rất đáng sợ à?”

Hùng Bá chỉ chỉ mũi của mình hỏi.