Đưa ra chiến lược quyết sách tấn công Hà Hoàng, Lục Thất bắt đầu gấp rút sắp xếp thủ ngự, hắn gửi thư thông báo cho Chiết Duy Trung trấn thủ Lương Châu, bảo Chiết Duy Trung làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng rút bớt binh lực thủ thành bất cứ lúc nào, lại căn dặn Chiết Hương Nguyệt ở Trương Dịch một phen, sau đó suất lĩnh hai vạn kị binh, xuất phát đến Đại Đấu Bạt Cốc ở huyện Dân Nhạc.
Ở địa bàn mình, hai vạn kị binh rất nhanh đã đến Kỳ Liên Sơn, đại quân uốn khúc tiến vào Đại Đấu Bạt Cốc, đội ngũ dài hơn mười dặm.
Lục Thất dẫn đầu, cùng với mười mấy vị tướng sĩ thông thuộc tuyến đường Đại Đấu Bạt Cốc - Hà Hoàng, cũng không thể trách Lục Thất khẩn cấp xuất binh, quân lực Hội Châu ba ngày trước tấn công Kim Thành Lan Châu, ba ngày thời gian, có lẽ đủ để công hạ Lan Châu rồi.
Lan Châu mà mất, Chu quân rất nhanh sẽ tiến chiếm Hà Hoàng, nếu Chu quân tiến vào Hà Hoàng, hắn sẽ không thể tùy tiện tiến vào khu vực Hà Hoàng được nữa, bởi vì nếu cùng Chu quân tranh giành chiến quả Hà Hoàng, sẽ chỉ chuốc lấy phẫn hận và danh tiếng bất lương.
Đại Đấu Bạt Cốc dài khoảng hơn trăm dặm, vừa tiến vào trong liền cảm thấy tâm trạng cởi mở, xa trông đỉnh tuyết hùng vĩ, gần ngắm núi non trùng trùng điệp điệp, trong núi cỏ xanh như ngọc, những bông hoa dại rực rỡ điểm xuyết giữa những bụi cỏ xanh, theo gió lay động.
Trên đường, tướng sĩ hướng dẫn kể cho Lục Thất nghe một số câu chuyện về Đại Đấu Bạt Cốc, trong đó có một câu chuyện, kể Tùy Dương Đế từng tuần kinh qua Đại Đấu Bạt Cốc, kết quả thời tiết đột nhiên biến đổi tuyết bay tán loạn, dưới bão tuyết tập kích, suýt chút nữa chết cóng trong Đại Đấu Bạt Cốc, tỷ tỷ của Tùy Dương Đế cũng bị lạnh bệnh chết, cho nên Đại Đấu Bạt Cốc phải đợi khi trời ấm mới có thể đi qua.
Lục Thất dự định đi qua Đại Đấu Bạt Cốc trước lúc hoàng hôn, hắn nghe tướng sĩ dẫn đường nói, đoạn giữa và khu vực lối ra, đường đi khá hẹp, khả năng sẽ có binh lính Thổ Phiên canh gác, nhưng người Thổ Phiên luôn có hành vi như một đám thổ phỉ, có lẽ sẽ không thường xuyên canh gác trong núi.
Quá ngọ, Lục Thất tiến vào khu vực trung tâm, lối đi quả nhiên rất hẹp, nhiều nơi hai bên vách đá sừng sững, cao vút bất ngờ, Lục Thất cho tướng sĩ hướng dẫn đi trước dẫn đường, cả quãng đường cảnh giác quan sát có mai phục hay không, cho đến lúc đi qua, vẫn không phát hiện ra nguy cơ gì.
Lục Thất chỉ là nóng vội mới đích thân đi trước, nhưng hắn thân là đại tướng lại ở phía trước mạo hiểm, khiến đám tướng sĩ phía sau không những không sợ, mà còn càng thêm sùng kính hắn, phải biết lòng người khó dò, hai vạn kị binh quá nửa, đối với Lục Thất không quá thân cận, thậm chí thù hận, chỉ là bức bách sinh tồn và sợ hãi, mới ẩn nhẫn quy phục, một khi có cơ hội, khả năng phản bội sẽ là rất lớn.
Nhưng Lục Thất không sợ, đối với tướng sĩ hậu đãi vô cùng, cộng thêm đủ loại tin đồn thần quỷ, khiến cho đám tướng sĩ hàng tốt, càng ngay càng sùng kính tín phục hắn, dân tộc du mục có một đặc tính, chính là vô cùng sùng bái dũng sĩ, nam nhân sùng bái dũng sĩ, nữ nhân lại càng sùng bái nam nhân dũng cảm.
Chiết Hương Nguyệt chính là một thiếu nữ chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi văn hóa dân tộc thảo nguyên, biểu hiện lợi hại của Lục Thất ở Khai Phong phủ, khiến Chiết Hương Nguyệt vừa đau lòng lại vừa sùng kính, cho nên thiếu nữ sở hữu tính tình con gái thảo nguyên ấy, dưới mẫu thuẫn tâm lý trở thành kim tước trong lồng, đã buông bỏ kiêng kị dũng cảm theo đuổi Lục Thất.
Lục Thất không biết hành trình Đại Đấu Bạt Cốc, đã lặng lẽ thay đổi tâm thái hoặc phân vân hoặc thù địch của hơn một vạn tướng sĩ, kẻ vô thức trung thành giờ đã có lý do trung thành, chi đội kị binh chiến lực mạnh nhất Hà Tây này, dần dần, tạo thành một loại lực hướng tâm ngưng tụ.
Lục Thất vốn tưởng hoàng hôn có thể ra khỏi Đại Đấu Bạt Cốc, nhưng đến lúc trời tối, mới có thể tiếp cận khu vực lối ra, hắn không muốn kinh động thế lực Thổ Phiên, hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi trong Đại Đấu Bạt Cốc, các tướng sĩ lũ lượt mang ngựa đi ăn cỏ uống nước, tự mình cũng lương khô thịt muối, sau đó dùng da dê đắp lên lưng ngựa giữ ấm, tự mình cũng cuộn da dê đi vào giấc ngủ. Tháng sáu, đêm trong Kỳ Liên Sơn rất lạnh.
Vào đêm, Lục Thất tự mình đi đến một bãi đất cao, những bãi đất khác cũng có tướng sĩ luân phiên canh gác, Lục Thất nhìn sang vùng đất phía Nam, có thể thấy được suối nước lấp lánh, xa hơn, toàn là đồi núi trập trùng.
Đêm đúng là rất lạnh, Lục Thất vì không muốn kinh thế hãi tục, thân thể cũng cuộn da dê, hắn khoanh chân ngồi trên đỉnh núi không hề nhúc nhích, nhưng không muốn tướng sĩ nhìn thấy, lại cảm thấy đại tướng quân quả nhiên Phật quang chuyển thế, sau này, đỉnh núi Lục Thất khoanh chân ngồi, được gọi là Kim Cương Đỉnh, rất nhiều người qua lại, đều muốn đến đây tận mắt nhìn thấy, hoặc là bái lạy một cái, khẩn cầu được Phật phù hộ bình an.
Ngày tiếp theo, mặt trời lên cao ba cây sào, một ngàn kị binh mới theo Lục Thất ra khỏi Đại Đấu Bạt Cốc, chạy đi Nga Bảo, Nga Bảo là một tòa thành quân sự gần Đại Đấu Bạt Cốc, bên trong có quân lực Thổ Phiên đóng giữ.
Một mạch chạy thẳng đến Nga Bảo, Lục Thất xem xét, đúng là một tòa thổ thành quy mô không nhỏ, bọn họ vừa đến gần, trên tường thành lập tức xuất hiện mấy chục quân nhân khuôn mặt tục tằn, bọn họ một ngàn kị binh thúc ngựa chạy qua.
Một lúc sau, trong thành bốc lên một cột khói báo động, Lục Thất quay đầu nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, lập tức giảm tốc độ, giơ tay nắm lấy cung tên, làm động tác chuẩn bị ứng chiến, một ngàn kị binh thấy vậy cũng ào ào giương cung chuẩn bị.
Lục Thất căn cứ theo báo cáo của tướng sĩ dẫn đường, biết người Thổ Phiên phong tỏa khu vực từ Hà Hoàng đến Đại Đấu Bạt Cốc, mà người Thổ Phiên là dân tộc bộ lạc, nếu nhìn thấy hai vạn kị binh xuất hiện, lập tức sẽ bỏ chạy, sau đó tìm cơ hội quay lại tấn công, cho nên, Lục Thất quyết định chơi trò dụ dỗ.
Sau khi chạy được mười mấy dặm về hướng Đông, đột nhiên xuất hiện mấy ngàn kị binh Thổ Phiên, từ hướng Nam lao đến, tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền, tiếp sau đó hướng Đông đối diện cũng xuất hiện bộ quân Thổ Phiên nhiều không đếm xuể, giống như đàn trâu điên cuồng chạy đến.
Lục Thất suất lĩnh một ngàn kị binh lập tức quay đầu bỏ chạy, chạy khoảng năm sáu dặm, lại thấy đường về cũng xông đến gần ngàn binh sĩ Thổ Phiên, có lẽ là binh sĩ trấn thủ trong thành.
Lục Thất lập tức dẫn đầu bắn tên, một ngàn mũi tên sắc nhọn bắn đến một ngàn binh sĩ Thổ Phiên trước mặt, những binh sĩ Thổ Phiên đó người nào người nấy đều có đao có thuẫn, lập tức giơ thuẫn cản tên, mà vẫn tiếp tục dũng cảm xông lên phía trước, một ngàn mũi tên, lại bắn ngã được một trăm người, lá chắn của binh sĩ Thổ Phiên, không ngờ lại kiên cố như vậy.
Đột nhiên, một trận vó ngựa rung chuyển trời đất bất ngờ truyền đến, từ hướng Nga Bảo xuất hiện cảnh tượng hùng vĩ vạn mã lao nhanh, đám quân Thổ Phiên đang ngao ngao hưng phấn vây bắt con mồi, kinh sợ quay đầu, những khuôn mặt có chút đỏ bừng, lập tức biến thành hoảng sợ.
Lục Thất quay đầu ngựa, dũng mãnh quay trở về hướng Đông, mấy ngàn kị binh Thổ Phiên cũng từ truy đuổi, đột nhiên nhất tề quay đầu rút lui, Lục Thất liệt mã phi nước đại, đại cung liên tục bắn tên, mũi nào gần như cũng trúng, kị binh phía sau cũng đều là những tay kị xạ giỏi, theo sát đại tướng quân bắn ra những mũi tên chí mạng.
So với kị binh Thổ Phiên bỏ chạy, bộ binh Thổ Phiên ngược lại lại dũng mãnh xông lên, tiễn thủ Thổ Phiên cũng bắn ra mưa tên dày đặc, thống soái bộ binh Thổ Phiên hiểu rất rõ, bỏ chạy thì chỉ chuốc lấy hậu quả bị diệt, chi bằng lưu lại cùng kẻ địch liều mạng.
Gần hai vạn kị binh điên cuồng lao đến, chín ngàn kị binh theo Lục Thất, truy sát kị binh Thổ Phiên bỏ chạy, còn một vạn kị binh thì đánh thẳng đến chỗ bộ binh.
Binh sĩ Thổ Phiên trấn thủ Nga Bảo, là những kẻ đầu tiên ngã dưới vó ngựa vạn mã, sau đó một vạn kị binh là như sóng biển cuộn trào cuốn phăng bộ binh Thổ Phiên, kị binh mang theo đấu chí dũng mãnh, mang theo thù hận nhiều thế hệ với người Thổ Phiên, đón mưa tên phiêu tán, tay nắm quân đao không ngừng tiến lên, giống như những đàn trâu rừng, húc đổ quân doanh bộ quân Thổ Phiên, ngựa đạp đao chém, thu hoạch tính mạng của một đám Thổ Phiên.
Một vạn bộ binh Thổ Phiên, dưới tình huống không chút phòng ngự, sao có thể đối kháng nổi tập kích của một vạn kị binh, phía trước một mảng chết chóc, phía sau rất nhanh xuất hiện tàn binh bỏ chạy, một vạn kị binh chỉ vô tình tàn sát, căn bản không chấp nhận đầu hàng, một vạn kị binh sau khi xông qua, tử thương đầy đất, trận chiến này, có thể gọi là tuyệt sát tàn khốc.
Một vạn Kị Binh theo sau Lục Thất, vạn mã lao nhanh chen lấn xông lên, mã thuật và mã lực tốt thì vượt qua Lục Thất, hơn nữa còn là mấy ngàn người, kĩ thuật cưỡi ngựa bắn tên của Lục Thất là rất lợi hại, nhưng so với dân tộc thảo nguyên lớn trên lưng ngựa, kĩ thuật cưỡi ngựa vẫn kém hơn một chút, chủ yếu là độ ăn ý giữa họ và chiến mã đã đạt cực điểm, đó là một sự ăn ý không thể nói rõ bằng lời, nói một cách đơn giản, chính là thiên tính điều khiển ngựa của người thảo nguyên.
Một đuổi một chạy, kị binh Thổ Phiên cũng không ngừng dùng cung tiễn bắn về phía sau ngăn cản, nhưng bởi vì rút lui không kịp thời, cho nên cự ly chỉ có hai ba mươi mét, cự ly gần, có lợi cho việc truy sát, chạy hơn mười dặm, kị quân của Lục Thất có tổn thất, nhưng tổn thất của kị binh Thổ Phiên thì nhiều hơn gấp mấy lần, ba ngàn kị binh Thổ Phiên, thoáng cái đã bị bắn ngã hơn hai ngàn, trúng tên không nhất định sẽ trí mạng, nhưng ngã khỏi ngựa, sĩ bị vó ngựa truy binh giẫm chết.
Cuối cùng, mắt thấy chỉ còn mười binh tướng Thổ Phiên đã sắp chạy xa, Lục Thất hạ lệnh dừng truy đuổi, hắn là muốn đến Hà Hoàng, chứ không phải đi chinh chiến Thổ Phiên.