Lý Cần quay lại hỏi một chút, cuối cùng đã nhất trí, y chào theo nghi thức quân đội nói:
- Thuộc hạ đồng ý nghe theo sự sắp xếp của Đại tướng quân.
Lục Thất gật đầu nói:
- Các ngươi ở lại trấn thành Trương Dịch trước đi, chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ cho người liên hệ với người thân của các ngươi.
- Đa tạ Đại tướng quân.
Tướng sĩ theo Lý Cần đồng loạt hành quân lễ.
Lục Thất gật đầu nói:
- Nhiều năm như vậy rồi các ngươi vẫn có thể chịu đựng được không đổi quả không dễ. Các ngươi có biết tướng sĩ năm đó bị vây ở Hà Tây bây giờ còn bao nhiêu hay không?
- Khởi bẩm Đại tướng quân, có thể còn sáu bảy nghìn người, chủ yếu là phân tán ở Qua Châu, Sa Châu và Túc Châu. Người Đảng Hạng vì khống chế người Hồi Hột, cho nên mới dùng chúng ta nhập quân.
Lý Cần trả lời.
Lục Thất quay đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cho các ngươi một cơ hội lập công, các ngươi có thể tự lựa chọn.
- Đại tướng quân mời nói.
Lý Cần cung kính trả lời.
- Ta muốn cho các ngươi ngụy trang thành bại quân đi quy thuận ba châu ở phía tây, liên lạc và lan truyền tin tức đại quân của ta tiến đến. Nếu đồng ý đi, có thể sống sót đều sẽ trở thành quan tướng, còn không muốn đi ta sẽ không thêm tội, nhưng chỉ có thể tiếp tục ở lại Trương Dịch làm binh lính. Tuy nhiên, các ngươi yên tâm, cho dù lựa chọn thế nào thì đều cho các ngươi cơ hội về cố hương hoặc là đón người thân của các ngươi đến Trương Dịch.
Lục Thất nói.
Các tướng sĩ nhìn nhau đều gật đầu, Lý Cần chào theo nghi thức quân đội nói:
- Chúng thuộc hạ muốn đi.
Lục Thất bình thản nói:
- Ngươi không cần đi, ngươi đã là quan tướng rồi.
Lý Cần ngẩng đầu cung kính nói:
- Nếu là cơ hội được lập công, thuộc hạ muốn đi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Được, ta cho ngươi cơ hội.
- Đa tạ Đại tướng quân.
Lý Cần cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu mỉm cười nói:
- Ngồi hết đi, chúng ta nói chuyện.
Tất cả mọi người cùng ngồi xuống đất, sau khi ngồi xuống Lục Thất nhìn Lý Cần hỏi:
- Lý Cần, lúc ngươi còn ở Chu quốc, người đứng sau là ai?
Lý Cần hơi giật mình nói:
- Người đứng sau theo lời Đại tướng quân là chỉ người mà thuộc hạ phụ thuộc sao?
- Người đứng sau chính là người đã cất nhắc ngươi, chức Chỉ huy sứ của ngươi cho dù là do lập công mà đạt được, cũng cần một người biểu dương thành tích chứ?
Lục Thất giải thích nói.
- Thuộc hạ có thể trở thành Chỉ huy sứ, đúng là trong cuộc chiến Thái Nguyên lập được công, sau đó được Phan Mỹ tướng quân tiến cử đảm nhiệm đấy ạ.
Lý Cần trả lời.
- Phan Mỹ tướng quân.
Lục Thất nói.
- Đại tướng quân, tình hình của Chu quốc bây giờ thế nào rồi?
Lý Cần hỏi.
- Ngươi nghĩ tình hình là thế nào rồi?
Lục Thất mỉm cười nói.
Lý Cần chần chừ một chút rồi nói:
- Đại tướng quân có thể tiến quân Hà Tây, thuộc hạ cảm thấy Chu quốc hẳn là đã rất hùng mạnh rồi.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Ngược lại với lời của ngươi, Chu quốc bây giờ nguy cơ trùng trùng.
- Xin đại tướng quân chỉ bảo.
Lý Cần thi lễ nói.
- Vì sao ta có khả năng dẫn quân đột kích Hà Tây, các ngươi vào trong quân rất nhanh sẽ biết được, còn về tình hình của Chu quốc, có thể nói là trong nước họa hoạn rất lớn. Chu quốc có quá nhiều công thần, đám công thần đều có sức ảnh hướng rất lớn đến quân đội, cho nên thế quân lớn cũng phân làm mấy thế lực.
Lục Thất phân tích về nội hoạn và thế lực của đám lão binh Chu quốc.
Lý Cần nghe xong liền gật đầu hỏi:
- Thuộc hạ mạo muội, xin hỏi Đại tướng quân cũng là một thế lực có quân thế sao?
- Ta coi như là thế lực của Hoàng đế bệ hạ, Bệ hạ dùng ta tiến chiếm Thạch Châu là nhằm kiềm chế Tấn quốc công của Thái Nguyên, chỉ có điều con người của ta rất không muốn an phận, ở Thạch Châu đã nhiều lần đánh bại quân lực Hạ quốc, còn thu vào hàng binh Hạ quốc, từ ba ngàn quân lực mở rộng lên ba vạn quân lực cho nên Bệ hạ không để ta ở lại Thạch Châu. Điều ta đi Nguyên Châu, ở Nguyên Châu ta lại không an phận, xua quân chiếm cứ Hội Châu lại nuốt mất hai vạn quân Hội Châu, làm cho quân lực từ hai vạn biến thành bốn vạn. Sau khi vào Hội Châu, Bệ hạ phái Kỷ Vương đến tiếp quản Hội Châu, ta tiếp tục không an phận xua quân đến đột kích Hà Tây.
Lục Thất dùng giọng đùa vui, tự giới thiệu đơn giản một chút.
Các tướng sĩ lão binh nghe xong vẻ mặt hoảng hốt. Lục Thất cười rồi lại nghiêm nét mặt nói:
- Khi Các ngươi tiến vào trong lòng địch, hãy rải tin, nói ta là là một Đại tướng quân kính Phật.
- Vâng!
Lý Cần lập tức gật đầu đồng ý, những người khác cũng trả lời rối rít.
Lục Thất gật đầu nói:
- Năm ta tám tuổi, từng bị ngã ngựa hôn mê, là mẹ ta ba ngày lễ Phật thì bỗng nhiên ta tỉnh lại. Trước đây mấy ngày ta có đi núi Tu Di bái Phật ở chùa Cảnh Vân. Trong chùa có cao tăng nói ta có Phật quang tuệ tính, bản thân ta không có cảm giác gì nhưng chuyện ngã ngựa hôn mê là có thật.
Các tướng sĩ lão binh nghe xong đều gật đầu, nhưng một bộ phận khác thì vẻ mặt khác thường.Có một lão binh mặt tròn nói:
- Đại tướng quân ngã ngựa hôn mê mà hoàn sinh, chắc là Phật Tổ hiển linh rồi.
- Có lẽ là vậy, ta mười bảy tuổi vào quân, đã trải qua hàng trăm trận chiến, có mấy chục lần bị trọng thương kết quả đều vượt qua tử nạn
Lục Thất bình thản đáp lại.
Đám người Lý Cần sau khi nói chuyện với Đại tướng quân xong, được người dẫn đến một quân doanh. Trong quân doanh lại có đến hơn hai trăm lão binh cố nhân, còn có mấy trăm người Đảng Hạng, mấy trăm người cùng ngồi trong doanh, ăn cơm thịt dê nướng thơm lừng, cầm túi rượu uống.
Đám người Lý Cần được dẫn đến chỗ của mười mấy người Đảng Hạng, cũng ăn thịt uống rượu, tai nghe chuyện cũ của Đại tướng quân. Có một người Đảng Hạng vô cùng hưng phấn, không ngại người khác làm phiền nói chuyện của Đại tướng quân ở Thạch Châu, chuyện ở Nguyên Châu, chuyện ở Hội Châu, cùng với chuyện đột kích Lương Châu.
Lý Cần lặng im nghe chợt có lão binh bên cạnh thấp giọng nói:
- Đại nhân, thật là vậy sao? Năm đó chúng ta đã chết bao nhiêu người cũng chưa công phá được eo sông Cổ Lãng, làm sao có thể chỉ dựa vào một ngàn người mà chiếm được eo sông Cổ Lãng?
- Từng nghe chuyện binh xưa của Gia Cát Lượng chưa, người thực sự thiện chiến sẽ không dễ dàng dùng chiến thuật quyết chiến, mà sẽ lợi dụng “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” để bày mưu tính kế. Một ngàn binh giả mạo làm hoàng tộc Đảng Hạng tiến vào eo sông Cổ Lãng là một loại sách lược thám báo kỳ binh rất thông thường, là chiến thuật nhân hòa.
Lý Cần nhẹ giọng trả lời.
Lão binh kia gật đầu, Lý Cần lại nói:
- Những chiến sự thắng lợi của Đại tướng quân mà ngươi nghe được này, cơ bản đều là dùng sách lược phục kích để dụ địch. Còn chúng ta năm đó chính là dùng đại quân để tấn công thẳng tiến.
- Năm đó là phụng chỉ chinh phạt, cũng chỉ có thể thẳng tiến tấn công.
Lão binh trả lời.
Lý Cần lắc đầu nói:
- Năm đó, cơ bản là không nên qua Hoàng Hà, chỉ cần chiếm được Hội Châu là có thể áp chế eo sông Cổ Lãng. Hơn nữa cho dù là tấn công thì cũng không nên tấn công Hà Tây.
- Năm đó đột kích Hà Tây, nghe nói là vì Hạ quốc tiêu diệt Hồi Hột chưa lâu, cho nên nếu công chiếm Lương Châu là có thể dẫn phát người Hồi Hột ở Hà Tây tạo phản. Lại không nghĩ công phá eo sông Cổ Lãng khó như vậy.
Lão binh uống một ngụm rượu rồi nói.
Lý Cần lắc đầu thẫn thờ nói:
- Thất bại năm đó chính là vì quá nóng vội lập công mà tạo thành, đám tướng soái muốn đánh một kích là Hạ quốc sụp đổ ngay.
- Hừ, nóng vội lập công, tôi thấy còn là liều lĩnh khinh địch đấy, năm đó chúng ta lấy được Hội Châu quá dễ dàng khiến đám tướng soái cho rằng người Đảng Hạng chỉ là một đám ô hợp không chịu nổi một kích.
Lão binh khác bỗng nhiên căm phẫn nói.
Lý Cần nghe xong cười khổ, lão binh nói chuyện trước tiên gật đầu đáp lại:
- Lão Châu nói thật là đúng. Lối mòn của người Đảng Hạng năm đó hẳn là cùng cách dụ địch của Đại tướng quân.
Lý Cần hơi giật mình rồi như thoáng suy nghĩ gật đầu. Lão binh uống một ngụm rượu, sau khi cắn một miếng thịt dê thì lầm bầm:
- Đại nhân, Đại tướng quân để chúng ta đi rải tin tức, chắc cũng là chiến thuật nhân hòa.
- Đúng, hơn nữa là chiến thuật nhân hòa rất cao minh, đại quân chưa động cũng có thể khiến địch khiếp đảm trước. Người Hà Tây tin Phật, một khi biết được đại nhân tin Phật trong lòng sẽ bớt căm thù một chút, nếu lại biết đại nhân được Phật ân hoàn sinh, vậy thì sẽ khiến kẻ thù sinh lòng sợ hãi.
Lý Cần thấp giọng trả lời giơ tay uống một hớp rượu.
Lão binh gật đầu, uống hớp rượu lại hỏi:
- Đại nhân, tôi cảm thấy cách Đại tướng quân nói chuyện có hơi cổ quái. Đại nhân có phát hiện, Đại tướng quân khi nói vẫn luôn là nói “triều đình Chu quốc”, chứ không gọi tắt là triều đình.
Lý Cần im lặng, lão binh lại thấp giọng nói:
- Đại nhân, tôi thấy Đại tướng quân có tâm tự lập rồi, bằng không vì sao lại nói với chúng ta cái gì mà quân thế công thần Chu quốc. Theo tôi thấy, bản thân Đại tướng quân đã là một quân thế rồi.
Lý Cần uống một ngụm rượu rồi thấp giọng nói:
- Đại tướng quân quá thiện chiến, chắc chắn là công cao lấn chủ rồi, triều đình và Hoàng đế bệ hạ e là khó dung ngài ấy.
- Vậy nếu Đại tướng quân tự lập làm phản, chúng ta có ủng hộ không?
Lão binh hạ giọng nói.
- Lão Hạ, nói chuyện từ đầu đến cuối với ông rồi, nếu không phải Đại tướng quân đến Hà Tây, chúng ta còn có ngày ngẩng đầu hay sao?
Một lão binh khác nói với giọng buồn bực.
Lão binh nghe xong liền gật đầu uống một ngụm rượu nói:
- Ta hồ đồ rồi.
- Ha hả, lần này nếu có thể lập công, chịu khổ suốt mười năm nay, chúng ta coi như không sống uổng, cũng có mặt mũi mà đi gặp người thân rồi.
Lão binh chợt giơ túi rượu lên, khuôn mặt tang thương có nước mắt.
Cả đám lão binh cùng giơ túi rượu lên đáp lại.