Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 79: Nhìn xa trông rộng




Bốn ngày sau khi Lục Thất lập gia đình, Trình Đức Huyền đến nhà gặp, Lục Thất từ ngoài trở về nhìn thấy Trình Đức Huyền.

Sau khi gặp mặt thi lễ với nhau và ngồi vào chỗ, Trình Đức Huyền mỉm cười nói:

- Ta chúc mừng Lục đại tướng quân, thành hôn đại hỉ.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Ta thành hôn với con gái quý tộc Phòng Đương Thị là làm theo sách lược của Trình đại nhân.

Trình Đức Huyền gật đầu nói:

- Lục đại nhân có thể nạp thêm cơ hội, không hổ là người sáng suốt.

Lục Thất mỉm cười, chuyển chủ đề:

- Chuyến đi của Trình đại nhân tới Lương Châu có thu hoạch chứ?

- Có thu hoạch, Phòng Đương Thị đã đi hỏi các thị tộc khác, nhận được câu trả lời là bằng lòng mua lại, sứ giả đã theo ta tới đây, tuy nhiên ta đề nghị Lục đại nhân cố gắng đường tham nhiều.

Trình Đức Huyền nói.

- Sứ giả tới là người của Phòng Đương Thị sao?

Lục Thất hỏi.

- Đúng.

Trình Đức Huyền trả lời.

Lục Thất gật đầu, nghĩ một lát bèn nói:

- Đã là người của Phòng Đương Thị, ta sẽ không ra mặt nữa, cho phu nhân ta đi gặp.

Trình Đức Huyền ngẩn người, lập tức hiểu ra gật đầu nói:

- Lục đại nhân quả nhiên là người thông minh.

Lục Thất cười nói:

- Trình đại nhân xin đợi một chút.

Trình Đức Huyền gật đầu, Lục Thất đứng dậy đi đến hậu trạch, tới phòng của Nhã Lan, thấy cửa ra vào mở rộng, hắn ho nhẹ một tiếng, rất nhanh Nhã Lan đi ra, trong cửa cũng thấy bóng dáng của hai nô tì bình thường.

- Lão gia đã về rồi.

Nhã Lan hớn hở nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, tiến lên một bước giơ tay kéo ôm lấy Nhã Lan, cúi đầu hôn một cái, Nhã Lan ngượng ngùng, khẽ nói:

- Lão gia, vào trong phòng đi.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Ta đến là có chuyện, muốn để nàng đi làm.

- Chuyện gì?

Nhã Lan kinh ngạc hỏi.

Mấy hôm nay nàng luôn ở hậu trạch, theo lời Lục Thất dặn, hàng ngày đều tới thỉnh an tỷ tỷ tiểu Điệp, ban đêm cùng A Y Na và A Cổ Lan hầu hạ người đàn ông của mình, tuy nhiên cứ đến nửa đêm, người đàn ông của minh nhất định sẽ rời đi, tới phòng của tỷ tỷ tiểu Điệp, mà nàng cũng biết, tiểu Điệp tỷ tỷ và người đàn ông của mình vẫn chưa thành hôn và viên phòng.

Lục Thất cười nói:

- Lương Châu có sứ giả của Phòng Đương Thị tới, muốn mua lại quý tộc Đảng Hạng, nàng đi gặp một lát để chốt tiền chuộc.

Nhã Lan nghe xong kinh sợ giật mình, tiếp đó lắc đầu, hốt hoảng nói:

- Lão gia, nô gia chỉ sợ làm không tốt.

Lục Thất mỉm cười đáp:

- Không phải sợ, rất đơn giản, nàng hỏi người đó có thể bỏ ra bao nhiêu tiền chuộc là được, sau đó nàng quyết định đồng ý.

Nhã Lan nghe xong gật đầu, Lục Thất cười dẫn theo Nhã Lan đi gặp Trình Đức Huyền, sau đó phái hai mươi vệ binh đi theo bảo vệ Nhã Lan, Nhã Lan dẫn theo hai nô tì vội vã đi.

Nhã Lan vừa đi, tiểu Điệp bước tới gần Lục Thất, Lục Thất mỉm cười nói:

- Đảng Hạng phái sứ giả tới, ta bảo Nhã Lan đi ứng đối rồi.

Tiểu Điệp gật đầu nói:

- Kế ly gián chỉ sợ rất khó có hiệu quả lớn, Bát thị Đảng Hạng hẳn biết là gây chia rẽ.

Lục Thất mỉm cười đáp:

- Một khối băng nếu xuất hiện khe nứt, cho dù là rất nhỏ cũng sẽ vì nhân tố ngoại lực mà vết nứt to ra, Bát thị Đảng Hạng kể cả biết rõ cách làm của ta là gây xích mích, nhưng trong lòng họ cũng sẽ sinh nghi kỵ đề phòng, Phòng Đương Thị sẽ lo lắng Thác Bạt Thị không tín nhiệm nữa, Thác Bạt Thị sẽ nghĩ Phòng Đương Thị có thể phản bội để độc lập.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất nghĩ một lát bèn hỏi:

- Tiểu Điệp, nàng nói xem nếu ta xuất binh, nên chiếm chỗ nào?

Tiểu Điệp ngẩn ra, dịu dàng nói:

- Chàng muốn xuất binh đoạt đất có phải là vội quá không, Hội Châu hiện vừa mới ổn định, quân lực cũng chỉ có thể là tự bảo vệ mình.

Lục Thất cười nhạt lắc đầu:

- Ta cũng không muốn vội vàng chiếm đất, mà là Hạ Quốc sẽ không bỏ qua, Hạ Quốc sau khi thất bại ở sông Thanh Thủy, tất nhiên sẽ tập kết quân lực ở tây nam, từ Lan Châu tấn công Hội Châu.

Tiểu Điệp gật đầu nói:

- Hạ Quốc ở vùng Hà Hoàng hẳn có thể tập kết được hơn mười lăm vạn quân lực.

- Vùng Hà Hoàng của Hạ Quốc chiếm cứ không lâu, hơn nữa Thổ Phiên cũng muốn đoạt lại Hà Hoàng, mặt khác lòng dân ở vùng Hà Hoàng chưa chắc đã chấp nhận sự thống trị của Hạ Quốc, vì thế chúng không dám trưng binh bốn phía ở Hà Hoàng, cũng không dám điều quân lực trấn thủ đi.

Lục Thất nói.

- Nói như vậy, nếu Hạ Quốc từ Lan Châu tấn công Hội Châu, có phải còn phải dùng tới những quân lực đột kích sông Thanh Thủy?

- Quân Hạ đột kích sông Thanh Thủy đa số là quân lực trấn giữ kinh thành Hạ Quốc, Hạ Quốc chỉ là thuyên chuyển, cũng chỉ có thể điều hai ba vạn quân lực vòng về Lan Châu, Hạ Quốc nếu đột kích từ Lan Châu tới Hội Châu, chủ lực tập kết chỉ có thể tới từ quân lực ở hành lang Hà Tây.

Lục Thất nói.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất nói tiếp:

- Theo quân tình có được, Hạ Quốc có ba vạn quân lực ở Lương Châu, có ba vạn quân lực ở Túc Châu, ở Cam Châu có hai vạn quân lực, còn Qua Châu và Sa Châu mỗi nơi có hai vạn quân lực, nếu muốn tập kích Hội Châu, Hạ Quốc còn có thể triệu tập dân du mục ở hành lang Hà Tây vào quân đội, số lượng dân du mục ở đây dù sao cũng phải khoảng bảy tám chục vạn.

- Tiểu Điệp nhíu đôi lông mày thanh tú, dịu dạng nói:

- Nói như vậy, quân lực của Hạ Quốc thật sự vô cùng lớn mạnh.

- Rất hùng mạnh, có điều hành lang Hà Tây rộng lớn, triệu tập dân du mục vào quân đội cũng cần có thời gian, hơn nữa lúc này đang là thời điểm tốt để chăn thả gia súc, dân du mục không muốn tham chiến, ngoài ra Thổ Phiên có sức uy hiếp rất lớn với hành lang Hà Tây, còn có thế lực Hồi Hột ở Y Châu cũng đang đe dọa tới Hạ Quốc, còn cả lòng dân ở hành lang Hà Tây cũng chưa chắc đã quy phục sự thống trị của Hạ Quốc, đại bộ phận hành lang Hà Tây vốn bị một chi của Hồi Hột chiếm cứ sinh sống nhiều năm.

Lục Thất phân tích tình hình ở hành lang Hà Tây.

- Ý của Thất Lang chẳng lẽ là muốn chiếm đoạt hành lang Hà Tây?

Tiểu Điệp kinh ngạc hỏi.

Lục Thất gật đầu, đáp:

- Ta muốn trước tiên đánh đòn phủ đầu đột kích hành lang Hà Tây, chỉ cần chiếm được địa vực chủ yếu của hành lang Hà Tây, dân du mục ở đây sẽ có suy nghĩ chờ đợi, sẽ không bị Hạ Quốc trưng dụng.

- Đột kích hành lang Hà Tây, chỉ sợ rất khó.

Tiểu Điệp nói.

- Rất khó, năm đó sau khi mười vạn đại quân của Chu Quốc tấn công Hội Châu, sở dĩ khẩn trương vượt Hoàng Hà chiếm đoạt Lương Châu chính là muốn nhân lúc sự thống trị của Hạ Quốc đối với hành lang Hà Tây suy yếu, một đòn đè bẹp Hạ Quốc, chỉ là địa vực của huyện Xương Tùng ở Lương Châu dễ thủ khó công, là pháo đài binh gia khống chế hành lang Hà Tây, kết quả đại quân bị ngăn trở, tiến thì không thể cướp được Lương Châu, lui lại bị kỵ binh Hạ Quốc áp chế.

Lục Thất giải thích chiến sự trước đây.

Tiểu Điệp gật đầu hỏi:

- Thất lang có mười ngàn kỵ binh, nếu vượt Hoàng Hà đánh úp Lương Châu, không biết có thể thành công không?

- Ta muốn dùng kỵ binh đánh úp Lương Châu, tuy nhiên Lương Châu có ba vạn quân trấn thủ của quân Hạ, rất khó thành công, vì thế phải dụ Hạ Quốc điều quân lực ở Lương Châu về Lan Châu, cho nên, sắp tới ta định giả vờ tấn công Lan Châu.

Lục Thất nói.

Tiểu Điệp dịu dàng nói:

- Kể cả giả vờ tấn công vào Lan Châu, cũng rất khó dời quân Hạ ở Lương Châu đi được, dù sao quân lực của chúng ta cũng không chiếm ưu thế hơn quân Hạ ở Lan Châu.

- Dù sao cũng phải thử một chút, ta sẽ bảo Kỷ Vương ra lệnh cho Vương Ngạn Thăng cũng làm ra vẻ xuất binh khỏi Vị Châu, mặt khác cũng tung tin đồn, nói Hoàng đế Chu Quốc đưa chỉ ý đến, lệnh tiến quân vào Lan Châu, cướp lấy Hà Hoàng.

Lục Thất nói.

Tiểu Điệp nghe xong gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Ta còn sẽ xin phép Kỷ Vương, để hai vạn quân Triết thị ở Ngân Châu cũng sẽ tới Hội Châu tham chiến.

Tiểu Điệp ngẩn ra hỏi:

- Chàng điều quân lực Ngân Châu, liệu có tạo thành Ngân Châu thất thủ không?

- Không đâu, Ngân Châu trên thực tế có bốn vạn quân lực nhân đinh và võ bị, điều đến hai vạn quân, giữ lại hai vạn cộng với dân chúng, đủ để bảo vệ thành Ngân Châu, hơn nữa nước Hạ mất đi Hội Châu, sông Thanh Thủy lại tổn thất ba vạn quân lực, hẳn không dám phái đại quân đi tập kích Ngân Châu.

Lục Thất nói.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất nói tiếp:

- Ta điều hai vạn quân Ngân Châu tới, chủ yếu là để bảo vệ hành lang Hà Tây, Triết thị là người Đảng Hạng, có thể giảm bớt mâu thuẫn với người Đảng Hạng ở hành lang Hà Tây, ngoài ra rất nhiều quân lực Ngân Châu xuất phát từ hành lang Hà Tây, để những quân lực đó trở về cố hương sẽ có tác dụng dùng Phiên trị Phiên.

Tiểu Điệp gật đầu, nhưng lại hỏi:

- Nếu quân Hạ ở Lương châu không bị dụ rời khỏi Lan Châu, chàng sẽ tấn công mạnh Lương Châu chứ?

- Nếu quân Hạ ở Lương Châu không hành động, ta sẽ không tấn công mạnh, chỉ giữ vững Hội Châu, tấn công mạnh Lương Châu kết quả sẽ chỉ là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, vậy chi bằng ở Hội Châu vật lộn với quân Hạ, trong chiến tranh với tình hình thế lực ngang nhanh thì bên tấn công thường sẽ bị thiệt.

Lục Thất trả lời.

Tiểu Điệp gật đầu, chợt nhẹ nhàng nói:

- Cũng không biết chiến sự ở Giang Nam ra sao, chỗ Ba Thục vẫn còn giằng co chiến sự.

- Không phải lo lắng đâu, giằng co chiến sự có lợi cho chúng ta, một là có thể tăng cường cọ xát quân lực để trưởng thành, hai là hậu lực của chúng ta đầy đủ, có thể chống đỡ trường kỳ chiến đấu.

Lục Thất trả lời.

Tiểu Điệp lườm hắn, dịu dàng nói:

- Ý của nô gia là không muốn gả cho chàng ở phủ Khai Phong.

Lục Thất ngẩn người, lập tức dịu dàng nhìn tiểu Điệp, khẽ nói:

- Nếu không, chúng ta chạy về Tấn Quốc trước để thành thân.

Tiểu Điệp trừng mắt nhìn hắn, Lục Thất mỉm cười, dang cánh tay ôm lấy nàng.