Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 73: Vận tài trí dụng




Sau ba ngày triều nghị, thư của Lục Thiên Phong đã tới Khai Phong Phủ, trong thư kể lại tỉ mỉ động cơ và kết quả tiến đoạt Hội Châu, quả nhiên chỉ có ý định tập kích Hội Châu, dụ vùi lấp chủ lực quân địch xong mới suy nghĩ thừa cơ chiếm đoạt Hội Châu.

Trong thư sau khi kể lại chuyện tiến đoạt Hội Châu, còn nêu ra các chiến lược an trị áp dụng cho Hội Châu, cùng dân số, quân lực và kho chứa của Hội Châu.

Lương thực Lục Thất nói thật bảy mươi phần trăm, tài lực đạt được lại chỉ nói một nửa, chỉ một nửa thôi đã khiến Chu Hoàng Đế cực kỳ vui mừng, chúng thần không dị nghị, bởi vì thu hoạch của Hội Châu sẽ không cần triều đình Chu Quốc cấp dưỡng nữa, thậm chí có thể nói, đã tiết kiệm cho Chu Quốc một năm cấp dưỡng cho ba vạn quân lực.

Ngày hôm sau sau khi Lục Thiên Phong dâng thư tới, Kỷ Vương dưới sự hộ tống của một ngàn cấm quân đã rời khỏi Khai Phong Phủ đi tới Hội Châu, còn trước đó, Tào Vương đã xuôi xuống Giang Nam trong sự hộ tống của một ngàn cấm quân khác.

Còn Lục Thất ở Hội Châu đã nhận được ý chỉ gấp xa cách tám trăm dặm từ triều đình Chu Quốc, ý chỉ giao cho hắn cai quản mọi chuyện ở Hội Châu, ý là tạm thời quản lý Hội Châu, còn bảo hắn sắp xếp quân lực sở thuộc thành biên chế cấm quân, chia thành mã quân và bộ quân, mã quân cứ hai ngàn một quân, bộ quân là năm ngàn một quân, bố trí Đô ngu hầu thống sách, quan tướng đều do hắn bổ nhiệm dựa vào quân công và năng lực.

Lục Thất có chút bất ngờ trước tín nhiệm của Chu Hoàng Đế, nhưng cũng hiểu đây là một thủ đoạn dụ dỗ của y, ý chỉ của Chu Hoàng Đế cũng cho thấy sự coi trọng đối với Hội Châu, trong ý chỉ còn giao cho Lục Thất tiết chế ba vạn cấm quân chi viện và chuyện Kỷ Vương làm Tuyên Phủ Sứ, đối với việc Kỷ Vương tới Hội Châu, Lục Thất quả thật không có mấy chống đối, vị Hoàng tử thiếu niên đó gây ấn tượng rất tốt với hắn, hắn đương nhiên không muốn tới một trọng thần quấy rối hắn.

Với ba vạn cấm quân chi viện, trước đây đã trú đóng ở phía đông bắc huyện thành Hội Ninh, lĩnh quân là một võ tướng hơn bốn mươi tuổi, tên là Lý Hải Minh, quân chức là Phó Đô chỉ huy sứ, ba vạn cấm quân đều là bộ binh, chia làm sáu quân, mỗi quân do Đô ngu hầu thống sách.

Lục Thất đều từng gặp Lý Hải Minh và sáu Đô ngu hầu lĩnh quân, chỉ có điều đó là cuộc gặp mang tính lễ nghi, Lục Thất chỉ có thể đề nghị ba vạn viện quân trú đóng ở đông bắc huyện thành Hội Ninh, trước đây hắn không có quyền lực truyền lệnh, nhưng bây giờ đã có thể ra lệnh điều động.

Lục Thất nhận được cấp chỉ tám trăm dặm, tướng soái của ba vạn cấm quân cũng nhận được thánh chỉ, sau khi tiếp chỉ, vội chủ động tới bái kiến Lục Thất, chính thức thừa nhận Lục Thất là thượng quan, xã giao xong nhóm tướng soái trở về, nhưng sau đó lại có một bất ngờ lớn, Lục Thất đã sai người mang tới tiền bạc khao quân, tướng sĩ nhất loạt được hai quan tiền thưởng, coi như là trợ cấp vất vả khi tới Hội Châu, mặc dù không hợp quy định, nhưng tướng soái lĩnh quân lại không thể không nhận, nếu cự tuyệt thì sao còn có thể dẫn binh.

Khao thưởng xong, quân lệnh của Lục Thất cũng tiếp đó mà đến, lệnh cho hai vạn cấm quân xuất phát tới huyện Hải Nguyên, phụ trách phòng ngự sông Thanh Thủy, sông Thanh Thủy bắt nguồn từ Lục Bàn Sơn, từ Lục Bàn Sơn chảy về phía bắc tới Hoàng Hà, là một nhánh sông lớn của Hoàng Hà, sông Thanh Thủy có thể cản trở quân Hạ ở Linh Châu đột kích Hội Châu, trước đây Lục Thất đã kịp thời tăng thêm bảy ngàn binh phòng ngựa vùng sông Thanh Thủy.

Lục Thất lại lệnh cho một vạn cấm quân và một vạn cấm quân mới đi tới Tây nam, phòng ngự phòng tuyến phía đông Hội Ninh, quân Hạ ở Lan Châu và Hà Hoàng rất có thể sẽ đột kích Hội Châu, tuy nhiên Lục Thất biết, bởi vì hắn đã tiến cứ Hội Châu nên quân Hạ hướng Lan Châu kể cả tấn công Hội Châu cũng phải trì trệ một vài ngày, bởi vì mệnh lệnh của triều đình Hạ Quốc phải từ Lương Châu truyền tới theo đường vòng.

Được tiết chế ba vạn cấm quân khiến Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tám vạn quân lực thì đã có cơ sở để chống đỡ lại Hạ Quốc, thậm chí còn có dư sức tiến quân vào Lan Châu, có điều Lục Thất không muốn vội vã như thế, hắn cần xây dựng uy danh ở vùng Hội Châu, một thứ uy danh có thể khiến cho lòng người Tây bắc coi như thần tích.

Ở bên ngoài giáo huấn quân trở về nha phủ trong thành, vừa bước vào phòng đã thấy Tiểu Điệp và hai thê thiếp dị tộc xinh đẹp, hai thê thiếp dị tộc xinh đẹp lập tức chạy ra đón chào, cởi áo giáp cho Lục Thất, A Cổ Lan cầm áo giáp đi, Lục Thất mỉm cười ôm lấy A Y Na, rướn cổ hôn một cái lên mái tóc nàng, A Y Na thẹn thùng vui sướng giãy nhẹ rời đi.

Lục Thất rất thích hai vị thê thiếp dị tộc xinh đẹp này, cũng biết các nàng là người Hồi Hột, quê ở Y Châu, hơn nữa xuất than của hai mỹ nhân còn là bàng chi của vương tộc Hồi Hột, thuộc hậu duệ quý tộc, tiên dân của Hồi Hột chủ yếu là Đột Quyết.

Hồi Hột là một dân tộc hình thành hỗn cư nhiều dân tộc ở Tây Vực, phân bố rất rộng, đều có chính quyền riêng theo địa vực, dân tộc Hồi Hột ở Qua Châu và Sa Châu từng bị Hạ Quốc tiêu diệt, còn dân tộc Hồi Hột của A Y Na và A Cổ Lan lại là Hồi Hột ở Y Châu (nay là Tân Cương), nhưng dân tộc Hồi Hột của A Y Na và A Cổ Lan đã bị dân tộc Hồi Hột khác đánh bại, lưu lạc làm tù binh, kế đó bị bán đến phương đông.

Lục Thất bước tới ghế chủ vị, ngồi cách Tiểu Điệp mấy ghế, A Cổ Lan bưng khay trà tới, có chút gượng gạo nói:

- Lão gia uống trà.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, chủ động giơ tay đón lấy bát trà, hàng ngày hắn đều trở về vào lúc này, A Cổ Lan sau khi dâng trà sẽ quy củ bước tới chỗ Tiểu Điệp đứng hầu, A Y Na cũng bước tới đứng hầu.

- Tiểu Điệp, ngày mai ta sẽ đích thân đi đón Kỷ Vương, nàng chuẩn bị vàng bạc châu báu ra, ngày mai đưa tới Khai Phong Phủ.

Lục Thất nhấp một hớp trà, bình thản nói.

- Vàng bạc châu báu cất riêng, tại sao phải đưa tới Khai Phong Phủ, những bảo vật châu báu đó ít nhất cũng đáng giá ba triệu quan, không phải chàng muốn dâng cho Chu Hoàng Đế đấy chứ?

Tiểu Điệp kinh ngạc hỏi.

Lục Thất mỉm cười lắc đầu, nói:

- Ta là mưu ở thiên hạ, sử dụng của cải chỉ có thể là vì mưu sự mà dùng, vàng bạc châu báu đưa đi Khai Phong Phủ, ta sẽ không hiến tặng cho Chu Hoàng Đế, mà muốn tỏ thái độ mưu cầu phú quý.

Tiểu Điệp nghe xong gật đầu, dịu dàng nói:

- Thất lang muốn dùng tài sản tham ô để tỏ thái độ tự trọng sẽ không dụng binh.

Lục Thất gật đầu nói:

- Số tiền lớn ba trăm vạn quan tiền đưa tới Khai Phong Phủ, nếu để cho trên dưới Khai Phong Phủ biết được sẽ dẫn đến rất nhiều ghen ghét, càng căm hận ta, cũng càng chứng tỏ ta muốn cắm rễ ở Khai Phong Phủ.

Tiểu Điệp gật đầu đáp:

- Nô gia sẽ chuẩn bị tốt.

Lục Thất chần chừ một chút, nói:

- Còn có một chuyện, ta muốn để A Y Na cũng tới Khai Phong Phủ, thay ta đi gặp Công chúa của Chu Quốc, tặng những lễ vật này.

Lông mi cong vút của Tiểu Điệp hơi nhíu lại, dịu dàng nói:

- Thất lang để A Y Na đi gặp Công chúa Chu Quốc, chẳng phải sẽ khiến Công chúa Chu Quốc tức giận sao? Hơn nữa A Y Na vẫn chưa thể giao tiếp với người khác bằng tiếng hán.

- A Y Na và A Cổ Lan là do Vương Ngạn Thăng bán cho ta, chuyện này liên lụy tới Triệu Khuông Nghĩa, ta không được để chu Chu Hoàng đế cho rằng Vương Ngạn Thăng tặng cho ta.

Lục Thất nói, nếu Chu Hoàng Đế nghĩ hắn sẽ cấu kết với Triệu Khuông Nghĩa, thì có thể sẽ từ ủng hộ mà chuyển sang vứt bỏ.

- Nô gia cảm thấy, để A Y Na đi gặp công chúa Chu Quốc, ngược lại cho thấy là Thất lang cố ý làm vậy.

Tiểu Điệp chỉ ra điểm không ổn.

Lục Thất nghe xong thoáng chút suy nghĩ, Tiểu Điệp lại nói:

- Thực ra người chuyển lời cho Thất lang phù hợp nhất là Thập tứ tiểu thư.

Lục Thất ngẩn người, tiếp đó hiểu ra gật đầu, vị hôn thê Thập tứ tiểu thư của Thạch Trung Phi đó vốn ở cùng Chiết Hương Nguyệt ở Ngân Châu, không muốn lại chạy tới Hội Châu gặp Thạch Trung Phi, nghe nói nàng phải trở về Khai Phong Phủ nên mới hỏi xem Thạch Trung Phi có điều gì cần nhắn nhủ không, đi đường vòng xa như vậy tới gặp, đủ thấy được sự quan tâm có tình ý của Thập tứ tiểu thư đối với Thạch Trung Phi, Thạch Trung Phi hiện giờ đã được Lục Thất đặc biệt đề bạt làm Đô ngu hầu, trở thành thống soái năm ngàn quân.

- Tiểu Điệp, nàng hãy nói chuyện với Thập tứ tiểu thư đi.

Lục Thất nói.

- Hay là Thất lang tự mình nói đi, Thập tứ tiểu thư đó nhanh mồm nhanh miệng, không giỏi giả bộ, nếu nô gia giải thích với nàng, trái lại sẽ hỏng chuyện.

Tiểu Điệp sáng suốt bác bỏ.

Lục Thất gật đầu, Thập tứ tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng, trái lại dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của người khác, việc không nên chậm trễ, hắn sai người ra ngoài thành gọi Thạch Trung Phi, cùng Thạch Trung Phi tới gặp Thập tứ tiểu thư.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thất dẫn theo hai ngàn kỵ binh, lấy danh nghĩa tuần phòng rời khỏi huyện thành Hội Ninh, gặp hai xe kiệu và Thạch Trung Phi ở cách ngoài thành mười dặm, trong xe kiệu đương nhiên là Thập tứ tiểu thư và tài sản lớn giá trị hơn ba triệu quan tiền.

Hôm qua, Lục Thất trong cuộc nói chyện với Thập tứ tiểu thư đã nhờ Thập tứ tiểu thư tặng lễ vật cho công chúa Chu Quốc, ngoài ra giao các hòm trong xe cho Dương Hồng, hắn viết cho Dương Hồng một phong thư, Thập tứ tiểu thư đương nhiên nhận lời, thậm chí chủ động nói, nhân duyên giữa Lục Thất và Chiết Hương Nguyệt, nàng sẽ nói thật với trưởng giả, để trưởng giả biết Chiết Hương Nguyệt vì thích Lục Thiên Phong nên mới kết thành nhân duyên.

Lục Thất rất hài lòng với sự hiểu ý của Thập tứ tiểu thư, trước mặt Thạch Trung Phi, nói Thạch Trung Phi có một món tiền khao thưởng, bảo Thập tứ tiểu thư mang về, vừa hay có thể thêm vào của hồi môn, Thập tứ tiểu thư ngượng ngùng nhận lấy, Thạch Trung Phi lại nghe không hiểu, kết quả sau khi Lục Thất rời đi, có người đưa đến một chiếc hòm, mở ra xem không ngờ là một vạn lượng vàng.

Thập tứ tiểu thư giật mình lúng túng, Thạch Trung Phi nhìn lại rất điềm tĩnh, nói trắng ra là mang về làm của riêng đi.