Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 61: Thổ hoàng đế




Sau khi dặn dò, có nô tì ra ngoài rồi mang thịt dê nướng thơm lừng và rượu vào. Xem ra, Vương Ngạn Thăng cũng chuẩn bị chiêu đãi Lục Thất, nô tì rót cho Lục Thất một chén rượu.

- Lục đại nhân, nào, bản quân tẩy trần cho ngài.
Vương Ngạc Thăng giơ bát lên nói.

- Tạ ơn tấm thịnh tình của Vương đại nhân.
Lục Thất giơ bát đáp lại, sau đó cùng uống với Vương Ngạn Thăng.

- Nào, mời dùng.
Vương Ngạn Thăng bỏ bát rượu xuống, lấy miếng thịt nói.

Lục Thất gật đầu, cũng lấy một cái đùi dê ăn mấy miếng, lại nghe thấy Vương Ngạn Thăng nói:
- Lục đại nhân đi Cảnh Vân tự, còn cho chùa rất nhiều lộc không thể ngờ Lục đại nhân là võ tướng mà lại tin vào Phật.

- Ồ, ta không tin Phật mà kính Phật. Năm ta 8 tuổi, ngã ngựa hôn mê 3 ngày là sau khi gia mẫu bái Phật ta đã tỉnh lai. Cho nên gia mẫu ta từng dặn thấy chùa nhất định phải bái một chút.

Lục Thất trả lời, hắn ở Thạch Châu cũng nói như vậy. Bằng không hắn bái Phật sẽ đưa tới sự nghi ngờ của các Phật đồ. Một câu là Phật tổ hiển linh ban cho hắn sự sống.

- Ừ, đàn ông tin Phật, nghe nói tin rồi rất lợi hại, không kém người Đảng Hạng….
Vương Ngạn Thăng gật đầu nói, tỏ ra tin tưởng.

- Giang Nam là Lý Quốc Chủ sùng Phật mới làm cho Phật giáo hưng thịnh. Nhưng sùng Phật quá sẽ trở thành tai họa.
Lục Thiện liền nói.

- Ồ, hoàng đế bệ hạ của chúng ta lại ghét phật, Lục đại nhân kính phật e rằng sẽ phiền toái rồi.
Vương Ngạn Thăng nói.

- Bệ hạ không ghét phật mà là không vui vì có quá nhiều hòa thượng, không vui khi chùa chiền chiếm một lượng lớn đất đai, tài lực, không vui vì chùa không nộp thuế.
Lục Thất trả lời.

- Ôi, đó không phải là ghét Phật sao?
Vương Ngạn Thăng cười nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu rồi nâng bát lên trả lễ nói:
- Tôi chỉ kính phật chú không thay đổi quy củ về Phật giáo của bệ hạ. Chỉ là tu sửa chùa chiền một chút để hương khói qua ngày.

Vương Ngạn Thăng gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Vương đại nhân, bên Cảnh Vân Tự kính xin hãy chiếu cố một chút đừng để các tướng sĩ đi phá hủy.

- Ha ha, Lục đại nhân nói vậy, bổn quân phải nể mặt rồi.
Vương Ngạn Thăng cười nói.

Lục Thất gật đầu lại nói:
- Ngoài ra, ta sai người đi mua dê béo của Hạ quốc. Nếu có hồi âm ta sẽ ra biên giới một chút. Xin Vương đại nhân hãy dàn xếp.

- Ồ, Lục đại nhân sai người đi Hạ quốc mua dê vậy không tốt đâu. Triều đình đã hạ lệnh cấm thông thương với Hạ quốc.
Vương Ngặn Thăng nói với vẻ mặt khó xử.

Lục Thất mỉm cười nói:
- Triều đình cấm không cho thông thương nhưng ta vì giải quyết vấn đề quân lương, đừng nói là đi Hạ quốc mua dê mà nếu trong quân ta thiếu lương thực thì địa bàn nhà mình cũng phải cướp. Duy trì sức chiến đấu của quân đội mới là trách nhiệm lĩnh quân của ta.

Vương Ngạn Thăng gật đầu nói:
- Lục đại nhân nói hay lắm nhưng nếu Lục đại nhân đã làm như vậy rồi vậy chắc chắn triều đình sẽ không cho phép.

- Triều đình không cho phép, ban đầu đến Thạch Châu ta chỉ dẫn theo 2 ngàn tướng sĩ. Bây giờ mở rộng ra 2 vạn quân lực, triều đình cũng không cho thì cũng cho rồi. Cái gọi là không cho chỉ là tương đối, bây giờ để ta đến Nguyên Châu. Ở Nguyên Châu này ta nhất định phải để các tướng sĩ được ăn, nếu không có gì ăn, 2 vạn quân phần lớn đều là hàng lính Hạ quốc, chẳng phải sẽ xảy ra phản loạn sao?
Lục Thất nhướn mi nói.

Vương Ngạn Thăng gật đầu nói:
- Lục đại nhân nói có lý.

Lục Thất cười nâng bát kính rồi lại buông bát xuống nói:
- Vương đại nhân ở tây bắc, nghe nói đến 8 năm rồi, ở biên giới chịu khổ 8 năm cũng không dễ dàng gì.

- Ha ha, không dễ, nhưng khổ cũng có cái hay của khổ.
Vương Ngạn Thăng cười nói.

Lục Thất mỉm cười cầm bát rượu lên uống rồi lại nghe Vương Ngạn Thăng dặn dò:
- Nào, rót rượu!

Sau khi dặn dò, có nô tì đẩy Thiên Đường môn bên trái chủ vị, sau đó có cả tiếng trống vang lên. Lục Thất nghe thấy tiếng trống liền nhìn lại, chỉ thấy ở Thiên Đường môn có nữ nhân đi ra, hơn nữa lại là các thiếu nữ thanh xuân người trần như nhộng. Lục Thất nhìn chăm chú, nâng bát đứng hình ở ngang miệng.

Nhìn thấy những nữ nhân kia xếp thành hàng đi vào phòng, một đám lắc mông, cơ thể trắng ngần, tỏa hương thơm ngát. Đi qua bàn của Lục Thất, cô nào cũng vẻ mặt xuân thì, cười ngọt ngào, cả đám được gọi là mỹ nhân này mới chỉ 12 tuổi.

- Ha ha, Lục đại nhân, đây đều là dê béo ta nuôi, ai cũng lắng lơ quyến rũ, chọn hai người đi.
Vương Ngạn Thăng nhìn Lục Thất cười nói.

Lục Thất chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhưng hắn không muốn ở cùng đám mỹ nhân này. Hắn tôn trọng Tiểu Điệp vẫn cố kiềm chế dục vọng của nam nhân. Cũng bởi vì thống quân, cho nên luôn tự kiềm chế mình không muốn nữ nhân. Vì trong quân nghiêm lệnh phải kiềm chế bản thân, lại khoan dung cho dục vọng bình thường của các tướng sĩ nên mới dễ dàng lấy được lòng quân.

- Vương đại nhân ở đây đúng là đất khổ có nhạc rồi.
Lục Thất uống một hớp rượu rồi nói.

- Ha ha, Lục đại nhân không muốn chọn hai người rót rượu sao?
Vương Ngạn Thăng mỉm cười nói.

Lục Thất cười, nhìn đám mỹ nức lắc mông uốn éo rồi cười nhạt:
- Không phải là không muốn, chỉ là ta không thích.

- Ồ, bản quân thích nữ nhân ngực to, mông nở, loạn nữ nhân này chơi mới đã. Nữ nhân mà không lẳng lơ thì còn cái vị gì nữa.
Vương Ngạn Thăng cười nói tục.

Lục Thất cười nhạt nói:
- Khẩu vị của ta không giống với Vương đại nhân.

- Ồ, bản quân hiểu rồi.
Vương Ngạn Thăng cười nói.

- Nào, mang hai con dê trắng mới mua lên đây.
Vương Ngạn Thăng dặn dò, có nô tì trả lời.

Bốp, Vương Ngạn Thăng vỗ bàn một cái, Lục Thất cả kinh, vừa có suy nghĩ không hay trong đầu, trong đám mỹ nữ trong nội đường chợt tản ra chia làm 3 hàng rồi quỳ xuống đất chỉnh tề. Người nào người nấy mông trắng như tuyết tròn vểnh, 12 cái mông đẹp hướng về phía Vương Ngạn Thăng.

Lục Thất ngạc nhiên nhưng đỏ mặt tía tai, sức sóng trong cơ thể rừng rực. Đây quả thực là cực hình của hắn, lại thấy một nô tì mang mâm gỗ đến gần Vương Ngạn Thăng.

Vương Ngạn Thăng giơ tay lấy vật phẩm trên bàn gỗ rồi nhìn về đám mỹ nữ bờ mông tươi đẹp đang phủ phục, chợt ném vật trong tay ra. Hai vật kia phi vút ra, đập vào hai cặp mông của thiếu nữ xinh đẹp, hai mỹ nữ kia rên lên một tiếng, lập tức uyển chuyển đứng lên, cất bước về phía bàn. Lục Thất nhìn rõ vật vừa ném ra ngoài là Ưng vũ châm tiêu.

- Nào, ăn một miếng.
Mỹ nữ đầu tiên, Vương Nhạn Thăng bắt lấy miếng thị dê đưa cho, cô gái quỳ trên nệm, gác tay duỗi cổ cắn một miếng. Miếng thịt dê trong tay Vương Ngạn Thăng lại chuyển sang bên phải cho mỹ nữ xinh đẹp ăn.

Lục Thất nhìn không nói gì, Vương Ngạn Thăng ở phủ đô đốc huyện Bình Lương, đúng là nghèo xa cực lạc, hoàn toàn là cuộc sống của thổ Hoàng đế. Y không hề e dè mà phô bày cho Lục Thất thấy, sao Lục Thất lại không biết rõ dụng ý của y, đó là cuộc sống của kẻ hợp lưu.

- Lục đại nhân, thật sự không động lòng sao?
Vương Ngạn Thăng cười nói.

Lục Thất cười:
- Vương đại nhân, tôi thích dê trắng.

Vương Ngạn Thăng hơi giật mình, rồi y lập tức gật đầu mỉm cười rồi lại quay đầu về phía bên trái dặn dò:
- Đi, mang rượu cùng dê béo cho Lục đại nhân chọn.

Nô tì bên trái cung kính bước vào nội đường. Đó là một nữ nhân khỏe mạnh đi tới gần nhóm mỹ nữ, xoay người vỗ vào mông to của một mỹ nữ. Mỹ nữ bị vỗ vào mông lập tức vểnh mông lên cao, cuối cùng chọn được hai mỹ nữ, hai mỹ nữ đứng lên đi ra nội đường, tới sau bàn của Lục Thất, một trái một phải gác tay quỳ, hai khuôn mặt xinh đẹp nhìn Lục Thất.

Lục Thấy mỉm cười lấy thị dê cho hai mỹ nữ ăn. Khuôn mặt của họ tỏ ra vui sướng bất ngờ, mọi sự sợ hãi đều biến mất dưới khuôn mặt xinh đẹp. Họ tự mở môi soi ra cắn thịt sau đó người bên trái rót rượn cho Lục Thất, mà người bên phải rồi ngồi lệch về phía trước, nhẹ nhàng ngả vào Lục Thất.

- Ha ha, nào nào Lục đại nhân, uống rượu.
Vương Ngạn Thăng giơ bát lên cười nói.

Lục Thất nâng bát rượu lên uống rồi bỏ bát xuống. Cô gái bên trái lại lấy vò rượu rót cho hắn. Tay phải Lục Thất rơi xuống, ôm mỹ nữ bên phải, tay trái sờ vào khuôn ngực tươi đẹp của mỹ nữ bên trái. Cô gái kia khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể trắng ngần vặn vẹo ngả vào người hắn.

- Nghe nói quan viên Đường quốc có đến ba thê bảy thiếp, còn cho phép nuôi cả gia kỹ. Nhìn sức của Lục đại nhân chắc là người có kinh nghiệm phong nguyệt, chắc chắn có nhiều mỹ nhân làm bạn.
Vương Ngạn Thăng mỉm cười nói.

Lục Thất nghe thầm đổ mồ hôi, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tươi cười nói:
- Vương đại nhân nói sai rồi, ta ở Giang Nam có rất nhiều thê thiếp. Quan trường của Đường quốc có tục nhiều thê thiếp là một hình tượng của địa vị. Nhưng Vương đại nhân ở đây chắc là sung sướng hơn ta.

- Nói sung sướng, bổn quân không so với ngài được.
Vương Ngạn Thăng nâng bát rượu lên, lục Thất cũng giơ bát lên đáp lại.