Hôm đó, Lục Thất chưa về đêm ở lại Tu Di Sơn nhưng hắn không qua đêm trong Cảnh Vân Tự mà ở bên ngoài, Giám tự đến mời hắn đã khéo léo từ chối.
Ban đêm, sao sáng lấp lánh Lục Thất và Tiểu Điệp, Tiểu Thanh tản bộ ở Cảnh Vân Tự. Nhìn cảnh sắc gần xa, vùng này quan ải, khe núi sâu thẳm hiểm trở, kỳ phong cao ngất dưới chân núi có xây quan trại. Cả ngàn tướng sĩ thủ vệ phía tây Thạch môn quan là Hội Châu, là quan phòng thương lộ quan trọng.
- Thất lang, Cảnh Vân Tự ở đây muốn tu sửa e là không dễ, chẳng những tiêu hao lớn tiền của mà e là xây xong rồi cũng sẽ bị tướng sĩ Thạch Môn Quan phá hỏng.
Tiểu Điệp dịu dàng nói.
- Ta không sợ phá hỏng, nếu bị phá hỏng ngược lại càng tốt, ta muốn là thanh danh kính phật.
Lục Thất bình thản trả lời.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Chỉ là tu sửa đơn giản một chút, chủ yếu là quyên góp tăng y và thực phẩm, cũng có thể cho hương khói. Sau này trở về ta sẽ bảo 5 ngàn tướng sĩ xuất công.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất quay đầu lại nhìn lướt qua cười hỏi:
- Tiểu Thanh, cảnh sắc chỗ này đẹp không?
- Đẹp lắm, nhưng thiếp vẫn thích Giang Nam.
Tiểu Thanh dịu dàng trả lời.
Lục Thất cười, Tiểu Thanh lại nói:
- Lão gia, chàng không ở đây lâu chứ?
- Không ở lâu được nhưng sẽ vẫn ở một thời gian.
Lục Thất ôn hòa nói.
Tiểu Thanh gật đầu, Tiểu Điệp chợt nói:
- Thất lang, trước kia thiếp đã từng nói chuyện kinh thành với chàng. Nếu thực sự chàng có thể thống nhất nam bắc sẽ dời đô về đâu?
Lục Thất hơi giật mình suy nghĩ một chút hắn nói:
- Khó mà nói được, theo nhìn ngắm có thể chọn Trường An. Nhưng Trường An, nàng và Tiểu Phức, Vận Nhi đều chưa quen.
Tiểu Điệp gật đầu nói:
- Chiến sự Ba Thục, hi vọng Tấn quốc có thể thắng lợi.
- Thắng lợi là không dễ nhưng tỷ lệ đánh bại cũng không lớn. Rất có thể sẽ tạo thành chiến sự giằng co phân cách lãnh thổ. Tấn quốc không thể một hơi đánh bại quân Chu. Nhưng chỉ cần đến chiếm Ba Thục là có thể thủ ngoan cường.
Lục Thất tự tin nói, đây là báo cáo của Lục Thiên Minh.
Tiểu Điệp gật đầu đi mấy bước, Lục Thất lại nói:
- Một phần than đá của Thạch Châu đã vận chuyển đến Lạc Dương, xem ra vận chuyển đi Tấn quốc rồi.
Tiểu Điệp khẽ giật mình nói:
- Tấn quốc cần than đá làm gì? Là Kinh Châu cần sưởi ấm sao?
Lục Thất mỉm cười nói:
- Tấn quốc cần than đá chủ yếu là dùng để luyện kim khí. Lửa than đá mạnh, tre gỗ sao sánh bằng.
Tiểu Điệp giật mình, ba vợ chồng đi trong bóng đêm vừa đi vừa nói chuyện.
Ngày hôm sau, sau khi Lục Thất bái Phật đã dẫn quân dời khỏi Tu Di Sơn. Sau khi về quân doanh bên sông Hồ Lô đã lập tức quyên đồ ứng Phật như tăng y, giấy, bút, mực đồng thời dùng rất nhiều thợ thủ công tu sửa vật dụng, chủ yếu là sơn dầu. Sau đó sai 5 ngàn bộ binh xuất công đi Tu Di Sơn.
Sắp xếp việc tu sửa chùa, Lục Thất lại đi thị trấn Bình Cao thăm hỏi Thứ sử Nguyên Châu. Thứ sử Nguyên Châu là một vị lão quan 50 tuổi, cơ thể rất béo, hiếm thấy ở Nguyên Châu. Tây bắc đa số là người gầy gò.
Sau khi khách sáo, Lục Thất nói thẳng phải đến thị trấn Bình Cao phòng ngự tránh đại quân Hạ quốc tập kích. Thứ sử Nguyên Châu miệng thì đồng ý nhưng lại hỏi Lục Thất có thể ở Nguyên Châu bao lâu. Lục Thất trả lời triều đình điều hắn đến Nguyên Châu là vì để kiềm chế Hạ quốc tiến quân Ba Thục. Một khi chiến sự Ba Thục chấm dứt, cũng là lúc hắn dời đi. Sau khi giao lưu đơn giản, Lục Thất khéo léo từ chối Thứ sử Nguyên Châu tẩy trần cho hắn rồi trở về quân doanh.
Bảy ngày sau, bộ binh và thợ thủ công trở về, giám tự của Cảnh Vân Tự cũng theo cùng gặp mặt trực tiếp để cảm ơn Lục Thất. Sau khi Lục Thất xã giao lại lấy 200 quan tiền cho giám tự mang về. Trước khi đại quân đến tu sửa hắn đã cho Cảnh Vân Tự rất nhiều lương thực, đủ đế mười mấy vị sư ăn trong một năm. Cho văn phòng tứ bảo có thể để Cảnh Vân Tự tự tu sửa Kinh Phật, bày trí kinh các.
Sau khi đóng quân ở Nguyên Châu 15 ngày, rốt cuộc Lục Thất cũng nhận được lời mời của Vương Ngạn Thăng. Ba vị tướng sĩ dũng mãnh đi tới, sau khi vào quân doanh chào hỏi, một người trong số đó thông báo lời mời của Vương Ngạn Thăng mời Lục Thất đến đô đốc phủ huyện Bình Lương gặp mặt.
Huyện Bình Lương là hạt hạ của Nguyên Châu. Chức quan của Vương Ngạn Thăng là đô đốc Bình Lương thực ra vẫn là phong hầu tước Trấn tây hầu. Lục Thất sau khi nhận lời mời, sáng sớm ngày hôm sau dẫn theo 52 tướng sĩ rời quân doanh. Lúc này Lục Thất không cho Tiểu Điệp và Tiểu Thanh đi cùng mà dẫn theo Lý Bảo và Lỗ Hải.
Gần trưa đã đến thị trấn Bình Lương, vừa đến nơi thấy không giống với thị trấn Bình Cao, thị trấn Bình Lương của huyện Hạ rõ ràng có phòng vệ. Trên tường thành có tướng sĩ san sát, cửa thành cũng có một lượng lớn tướng sĩ trông coi, thủ vệ. Quy mô không tương xứng với thị trấn Bình Lương.
Vừa đến cửa thành, có một gã Giáo úy lập tức chạy ra cung kính chào Lục Thất theo nghi thức quân đội. Sau đó mời khách sáo. Lục Thất cũng xuống ngựa đi vào cửa thành, không có tỏ ra là đại quan uy phong. Trên thực tế, địa vị của hắn không thua kém gì Vương Ngạn Thăng, thậm chí còn tôn quý hơn cả y.
Chức Binh Bộ thị lang của Lục Thất là triều quan, luận về thực quyền hắn cũng nắm mấy vạn quân soái trọng binh địa phương. Hơn nữa, hắn vẫn là phò mã Chu quốc, đây là một hình tượng vô cùng tôn quý, hoàn toàn là một trọng thần của kinh thành. Còn Vương Ngạn Thăng mặc dù là đô đốc Tam phẩm nhưng dù sao cũng là quan địa phương.
Sau khi vào thành, Lục Thất lên ngựa đi chầm chậm, tên giáo úy kia cưỡi ngựa dẫn đường, dẫn Lục Thất đến phủ đô đốc. Thoạt nhìn đó là một phủ trạch có kiến trúc lớn, bốn phía trước cổng lớn đứng đầy tướng sĩ uy phong lẫm liệt. Lục Thất thầm oán phải dùng nhiều người đón như vậy sao, cứ như lâm đại địch vậy?
Tới cửa phủ, giáo úy dẫn đường cáo lễ với Lục Thất để vào thông báo. Một lát sai, cửa phủ mở rộng ra một vị mặc áo giáp lưng đeo bảo kiếm đi ra, râu rậm khuôn mặt chữ điền cơ thể tầm trung thể hiện khí chất dũng mãnh.
- Phò mã gia có thể đến Bình Lương là vinh hạnh của bổn quân, ha ha, bổn quân vinh hạnh quá!
Vương Ngạn Thăng chắp tay nói.
Lục Thất nghe xong hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy Vương Ngạn Thăng rất không biết diễn. Y giả dối khiến người ta phát ói. Hắn chỉ thi lễ rồi cười nhạt nói:
- Vương đô đốc là Trấn tây hầu, ta là Tây tấn hầu, chúng ta cứ xưng hô đại nhân cho thỏa đáng. Nghe hai chữ Phò mã gia không được thoải mái.
Vương Ngạn Thăng hơi giật mình tiện nói:
- Được, Lục đại nhân thật sảng khoái, mời vào trong.
Lục Thất gật đầu, giơ tay khách sáo cùng Vương Ngạn Thăng đi vào phủ đô đốc. Vừa đi vào phủ, Vương Ngạn Thăng liền cười nói:
- Lục đại nhân hay là mời quý thuộc hạ đi nghỉ đi.
Lục Thất gật đầu, quay lại dặn dò Lý Bảo và Lỗ Hải dẫn người ra ngoài. Vương Ngạn Thăng lại mời Lục Thất, hai người cùng đi thẳng vào phòng. Trong phòng khách không có tướng sĩ, tám nô tì đứng thẳng hai bên.
Nhưng trong phòng khách lại không có bàn mà phân chủ khách, mà bày bàn thấp, lót thảm, đây là Phiên tục. Nhưng thời cổ lại không đãi khách như vậy.
Lục Thất ngồi xuống vị trí khách bên tay trái, hắn ngồi xếp bằng trên nệm, sau khi ngồi xuống cảm giác rất không quen. Vương Ngạn Thăng đi đến vị trí của chủ, sau khi ngồi xuống không ngờ lại để bảo kiếm ngang đùi.
- Ha ha, Lục đại nhân, bổn quân cho rằng đại nhân sẽ không đến cơ.
Vương Ngạn Thăng cười nói.
- Vương đại nhân là chủ, ta là khách quân theo lý nên đến chứ.
Lục Thất ung dung trả lời.
Vương Ngạn Thăng gật đầu nói:
- Lục đại nhân hiểu đạo làm người, nhưng triều đình sai Lục đại nhân đến Nguyên Châu đóng quân hay là triều đình muốn đột kích Hạ quốc?
- Ta đến Nguyên Châu là phụng lệnh đóng quân, dụng ý là uy hiếp đại quân Hạ quốc không dám xuôi nam vào Ba Thục. Hiện giờ, đại quân Chu quốc đã đại thắng có được Hán Trung. Binh vào Kiếm Các, chỉ cần đột phá Kiếm Các hoặc đường vòng đột phá là có thể tấn công Thành đô phủ. Quân Chu một khi tiến vào Ba Thục thành công cũng không cần ta đóng ở Nguyên Châu nữa. Ta còn là Thứ sử Thạch Châu phải trở về Thạch Châu.
Lục Thất trả lời.
- Lục đại nhân lập nhiều công huân ở Thạch Châu. Bổn quân có nghe nói, Lục đại nhân chính là danh tướng thiện chiến, bổn quân khâm phục.
Vương Ngạn Thăng tán dương.
Lục Thất cười nói:
- Cuộc chiến Thạch Châu, ta mượn Hoàng Hà là nơi hiểm yếu, may mắn có được thắng lợi. Thực ra, Tấn Quốc Công cũng có thể lập công huân. Chỉ có điều Tấn Quốc Công không nghĩ Thạch Châu lại có họa giặc ngoại xâm.
Vương Ngạn Thăng hơi giật mình, rồi lập tức cười nói:
- Lục đại nhân cũng hiểu, cái gọi là chim bay giấu tên, cũng là đạo lý đó.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Là đạo lý đó nhưng ta không dám loạn ngôn.
Vương Ngạn Thăng ngây ra tiện đà nói:
- Ha ha, là bổn quân lỡ lời rồi.
- Nào, bày rượu.
Vương Ngạn Thăng nói xong phân phó.