Sau khi ngồi xuống Lục Đông Sinh cẩn thận nhìn Lục Thất một chút, gật đầu nói:
- Con và phụ thân con nhìn có đến sáu phần giống nhau, con thì hơn vài phần nhã khí hẳn là giống mẫu thân con.
Lục Thất tâm ấm áp gật đầu, ôn hòa nói:
- Cháu nghe mẫu thân nói, gia phụ và bá phụ không được hòa thuận cho lắm.
Lục Đông Sinh bình tĩnh gật đầu, sau đó lại thẫn thờ nói:
- Phụ thân con là một người bướng bình không chịu thay đổi, năm đó Đường quốc đã bước vào thời kì sa sút, Đường Hoàng nghi kị võ tướng đến mức tự mình hại mình, dùng người nhất định kiềm chế lẫn nhau, hơn nữa, còn dùng rất nhiều kẻ ngu dốt để thống quân. Mà Chu quốc thì quân thần đồng tâm, quốc thái dân an, tướng sĩ dũng mãnh thiện chiến, khi đó số lượng quân của Chu quốc ít hơn quân Đường rất nhiều, nhưng một vạn quân của Chu quốc có thể chống lại năm vạn quân của Đường quốc, quân Đường xa sút quá nhiều, quan tướng thiện chiến chân chính đều bị cản tay, sao có thể không thất bại đây.
Lục Thất im lặng, Lục Đông Sinh im lặng một lúc, ôn hòa nói:
- Phụ thân con không chịu nghe ta khuyên can, cho nên bất hòa với ta, ta từng khuyên phụ thân con nên biết thời cơ bảo vệ tính mạng, đừng vì Đường quốc mà chôn cùng. Sau đó ông ấy trọng thương, ta cũng cho người đuổi theo phụ thân con, khuyên ông ấy quy hàng Chu quốc, nhưng ông ấy quá bướng bỉnh, căn bản không quan tâm cố chấp đi Giang Nam, vừa đi liền bặt vô âm tín. Nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không dám đi tìm mọi người, rất nhiều người có ý đồ liên hệ với thân nhân ở Giang Nam đều bị tịch thu nhà cửa thành tội nô.
- Sao hôm nay bá phụ dám đến gặp cháu?
Lục Thất ôn hòa hỏi.
Lục Đông Sinh nhìn Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Một là, cháu tự mình tới đây, ta không có lý do cự tuyệt cháu nhận tổ quy tông, hai là xưa không bằng bây giờ, Đường quốc chẳng những đã xưng thần với Chu quốc, hơn nữa chỉ còn bốn Châu, Đường quốc diệt vong, đã là chuyện không xa, làm gì có ai hỏi tội ta cấu kết với một nước yếu nữa.
Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
- Bá phụ hẳn từng nghe nói về cháu?
Lục Đông Sinh ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói:
- Bá phụ chưa từng nghe nói về cháu, chuyện bên Đường quốc, đều là do quan phủ thông báo, bây giờ vẫn chưa có người nào dám đi thám thính chuyện Đường quốc, bởi vì không đáng.
Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, Lục Đông Sinh lại ôn hòa nói:
- Cháu nói như vậy, chắc là có địa vị rất cao ở Đường quốc.
Lục Thất gật đầu, nhưng lại lắc đầu nói:
- Cũng không được tốt lắm, vẫn không phải là vẫn phải đưa Thái tử tới Chu quốc sao?
Lục Đông Sinh à một tiếng, rồi lại hỏi:
- Cháu đang làm chức quan gì ở Đường quốc?
- Ở Đường quốc là tướng quân Thiên Ngưu vệ, kiêm Đô Ngu hầu Ninh Quốc quân.
Lục Thất bình thản trả lời.
- Đô Ngu hầu Ninh Quốc quân, chức quan Đô Ngu hầu, nếu là ở Chu quốc thì không phải thấp đâu.
Lục Đông Sinh nói.
Lục Thất cười nói:
- Chức quan Đô Ngu hầu ở Đường quốc, quyền lực trong quân không lớn, nhưng cháu là Đô Ngu hầu đặc biệt, trực tiếp cầm quân, không có thượng quan.
Ồ! Lục Đông Sinh nghe xong gật đầu nói:
- Chu quốc Đô Ngu hầu, đã số cũng đều chưởng quân, mà một số Tiết độ sứ ngược lại chỉ là hư quyền.
Lục Thất ngẩn ra hỏi:
- Bá phụ, nghe thiên sư nói huynh trưởng trong quân là Đô úy, không biết là ở quân nào?
- Ở trong quân Tiết độ sứ Nghĩa Vũ của Định Châu. Tiết độ sứ Nghĩa Vũ là Dương Nghiệp đại soái, là phòng ngự tuyến đầu Yến quốc.
Lục Đông Sinh tự hào nói.
Lục Thất ồ một tiếng, trong lòng không có cảm giác gì, hắn căn bản không biết Dương Nghiệp là ai, đương nhiên, hắn phải xâm nhập Chu quốc, chính là muốn tìm hiểu tình hình quân lực của Chu quốc, sau đó mới có thể đưa ra chiến lược đứng đắn với Chu quốc.
- Bá phụ có biết Tấn quốc không?
Lục Thất rất nhanh lại hỏi.
- Tấn quốc? Từng nghe nói qua, nghe nói là một quốc gia thành lập ở phía tây nam, nghe nói lúc Sở quốc và Đường quốc tranh hùng, Tấn quốc thừa cơ đột kích Sở quốc, đã khiến Sở quốc diệt vong.
Lục Đông Sinh đáp lại.
- Cháu nghe nói Chu quốc phái mấy vạn quân tập kích Tấn quốc, có thật vậy không?
Lục Thất hỏi.
Lục Đông Sinh cũng nhíu mày, im lặng trong chốc lát mới nói:
- Là sự thật, nhưng không phải đột kích Tấn quốc, mà là đột kích Tô Châu, kết quả lại ra về tay trắng. Có người nói bị Giang Âm quân trên biển chặn đánh, cũng có người nói sau khi đột kích Tô Châu mới phát hiện, quân lực của Tô Châu thậm chí lên đến hơn mười vạn, tóm lại, là bại rồi, kia đều là nam nhi Giang Hoài, rất nhiều hộ làm tang sự đấy.
Lục Thất gật đầu, Lục Đông Sinh lại hỏi:
- Nghe nói Tô Châu và Thường Châu bị Trương thị Đường quốc chiếm, có thật không vậy?
- Là sự thật.
Lục Thất trả lời.
Lục Đông Sinh gật đầu, nói:
- Lục thị cũng có hai người đi xuất chinh, bây giờ cũng không biết có còn sống hay không.
Lục Thất ngẩn ra hỏi:
- Con cháu Lục thị? Là lính quèn sao?
- Không phải là lính quèn, mà một người là Giáo úy còn một người là đội trưởng, Lục thị có rất nhiều người luyện võ.
Lục Đông sinh đáp lại.
- Bọn họ tên là gì?
Lục Thất hỏi.
- Giáo úy tên là Lục Thiên Minh, đội trưởng tên là Lục Thiên Hải, tính ra là huynh đệ sấp xỉ nhau.
Lục Đông Sinh tiếc nuối nói.
Lục Thất gật đầu nhớ kĩ, nếu là huynh đệ trong tộc, thì có thể đề bạt trọng dụng một chút, gián tiếp trấn an quân Chu quốc đầu hàng, có thể nói, Tấn quốc không ổn định nhất chính là quân Chu quốc đầu hàng. Nhưng quân Chu quốc đầu hàng sau khi tiến quân Chu quốc cũng sẽ đưa đến các nơi nhận đất, hơn nữa Giang Hoài vốn là lãnh thổ của Đường quốc, lòng trung thành đối với Chu quốc dễ dàng dao động.
- Bá phụ, hôm nay cháu muốn đi bái tế tổ tông, có thể chứ?
Lục Thất hỏi.
- Có thể, cần mở đại tế cho cháu không?
Lục Đông Sinh đáp lại nói, đại tế chính là tập hợp người trong tộc đến tham gia tế lễ.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Cháu không nên phô trương, cùng thê tử bái tế là được rồi.
Lục Đông Sinh gật đầu, Lục Thất nhìn Tiểu Điệp, ôn hòa nói:
- Lâm Phong, ngươi đi thông báo với phu nhân để nàng ấy đến đây.
- Vâng.
Tiểu Điệp cung kính đáp lại, quay người vội vàng đi thay đổi trang phục, tế tổ không thể giả trang được.
Tiểu Điệp vừa đi, Lục Đông Sinh hỏi:
- Thiên Phong, thê tử của cháu là cô gái bị câm kia sao?
- Đúng vậy.
Lục Thất trả lời.
Lục Đông Sinh gật đầu:
- Năm đó cha cháu và Lâm tướng quân là bạn bè tốt, cha cháu bị tọng thương, nhiều ít cũng là vì Lâm tướng quân mà không tiếc bản thân.
- Trên chiến trường, phúc họa khó lường, nếu gia phụ không việc gì, chỉ sợ sẽ bị Đường Hoàng vấn tội rồi.
Lục Thất bình thản nói.
Lục Đông Sinh gật đầu nói:
- Đứng đầu Đường quốc đều là văn nhân, cho nên trong lòng tự có cảm giác rất khó khống chế võ tướng, vì thế liền sợ hãi dùng thủ đoạn chèn ép võ thần, cháu đang làm võ tướng ở Đường quốc, hẳn là hiểu rất rõ.
- Cháu đã từng lĩnh hội, từng bị Lý Quốc Chủ chèn ép mấy lần, thậm chí là hãm hại, cho nên cháu vì tự bảo vệ mình, cuối cùng làm việc không phù hợp với khuôn phép.
Lục Thất bình thản đáp lại, hắn định sẽ nói chuyện Hấp Châu.
- Cháu ở Đường quốc làm chuyện gì không đúng khuôn phép?
Lục Đông Sinh kì lạ hỏi.
- Cháu ở Hấp Châu Đường quốc cát cứ ủng binh tự trọng , cũng chính là chiếm lấy Hấp Châu tự trị.
Lục Thất bình thản trả lời.
Lục Đông Sinh ngạc nhiên nhìn Lục Thất, vài giây sau mới hoài nghi nói:
- Cháu chiếm lấy Hấp Châu tự trị, có khả năng này sao?
Lục Thất cười cười, qua loa giải thích một chút, Lục Đông sinh nghe xong kinh sợ nói:
- Cháu ở Hấp Châu không ngờ nắm giữ mười vạn đại binh, vậy sau cháu còn có thể rời khỏi.
- Mẫu thân cháu ở Giang Ninh, không thể không rời khỏi Hấp Châu đến Chu quốc, nhưng lúc cháu đến Chu quốc, đã âm thầm cứu mẫu thân đến Hấp Châu, hơn nữa Hấp Châu còn có huynh trưởng của cháu nắm giữ.
Lục Thất bình thản nói.
Lục Đông Sinh giật mình nhưng lại gật đầu, lời nói của Lục Thất chính là sự thật, khiến y đột nhiên thất thố, y vốn tưởng rằng Lục Thất chẳng qua chỉ là quan viên Đường quốc, quay về gặp người thân là chuyện đương nhiên, mà y thân là bề trên nhớ thân tình, có được tâm tình thỏa mãn, nhưng hiện tại, y biết rằng đã gặp phải phiền toái phức tạp.
- Bá phụ, cháu chiếm lấy Hấp Châu không thể lâu dài, sớm muộn gì cũng phải thực sự tìm một quốc gia quy hàng, cháu đến Chu quốc chính là muốn xem tình hình Chu quốc.
Lục Thất lại bình thản nói.
- Ý tứ của cháu là có ý định đầu hàng Chu quốc?
Lục Đông Sinh quay đầu hỏi.
- Cũng có ý định, tuy nhiên cháu phải xem xét tình thế Chu quốc, xem có phải là quốc gia hùng mạnh hơn Tấn quốc hay không.
Lục Thất đáp lại.
Lục Đông Sinh nhíu mày thoáng chút suy nghĩ, một lát sau lắc đầu nói:
- Thiên Phong, bá phụ khuyên cháu một câu, nhanh cháu quay về Hấp Châu là tốt nhất, Chu quốc đối với cháu mà nói, không phải là nơi an toàn.
- Bá phụ nói như vậy, chẳng lẽ Hoàng đế Chu quốc không hi vọng cháu đầu hàng?
Lục Thất dò hỏi.