Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 54: Chuyện xưa




Hồ tướng quân dẫn theo một trăm hộ vệ đến Hấp Châu, tâm trạng có chúy thấp thỏm đi tìm chỗ ở của Võ Bình quân, thuộc hạ ngày xưa, bây giờ đã trở thành thống soái của mấy vạn đại quân, thậm chí sẽ còn thống soái nhiều quân lực hơn nữa, còn gã thì đang đi xuống dốc.

Hộ quân trinh sát phái đi quay trở lại, nói đã gặp được thống soái Võ Bình quân Chu Vũ, Hồ tướng quân hỏi kĩ một chút, biết được Võ Bình quân quả nhiên đóng quân trong một quân doanh rộng lớn, quân lực cụ thể bao nhiêu, trinh sát không tìm hiểu được, bởi vì thăm dò quân tình là kiêng kị, nhưng trinh sát có thể khẳng định, quân lực khẳng định hơn mười vạn.

Hồ tướng quân cùng hộ quân chạy đến nơi ở của Võ Bình quân, mắt nhìn quân doanh rộng ngút tầm mắt, Hồ tướng quân rất là cảm khái, khi tiếp cận quân doanh, thần sắc không khỏi ngưng tụ, bởi vì gã nhìn thấy mấy chục tướng sĩ đang đứng bên ngoài viên môn, bảy người trong số đó thân mặc kim giáp, có hai người khuôn mặt chính là Chu Vũ và Vương Bình,

Trong lòng Hồ tướng quân ấm áp, suýt chút nữa lệ tuôn đầy mặt, gã thúc ngựa chạy đến, xuống ngựa, chỉ thấy Chu Vũ và Vương Bình sải bước chạy lại, đến trước mặt hắn, nhất loại quỳ một chân, cung kính nói:
- Thuộc hạ cung nghênh tướng quân đại nhân.

- Mời đứng lên, các ngươi không thể làm như vậy.
Hồ tướng quân vội vàng tiến lên đỡ Chu Vũ và Vương Bình dậy.

Vương Bình ngoác miệng, cười nói:
- Đại nhân, chúng ta lâu rồi không được gặp nhau, hôm nay cuối cùng cũng được trùng phùng, để chúng ta tiếp đãi đại nhân.

- Được.
Hồ tướng quân ấm áp gật đầu, gã biết Vương Bình thích uống rượu, tính tình thẳng thắn, là loại nhân vật không thích giả tạo.

- Đại nhân mời.
Chu Vũ mỉm cười chắp tay, Hồ tướng quân gật đầu, cả đoàn cùng nhau tiến vào quân doanh.

Vào đến viên môn, Hồ tướng quân dừng bước trực tiếp hỏi:
- Chu Vũ, ngươi có phải đã tiếp nhận hơn hai mươi vạn quân lực Đường quốc không?

- Đúng vậy, nhưng chỉ giữ lại bảy vạn quân lực, đa số là trấn nam quân, số còn lại, phần lớn đều đã chuyển đến Hàng Châu giao cho Ba Lăng quân, số ít Khang Hóa quân đi Trì Châu, bây giờ đã thuộc Yến Khôi Sơn tiết chế.
Chu Vũ trả lời nói.

- Ba Lăng quân?
Hồ tướng quân ngạc nhiên nói, gã cho rằng Chu Vũ sẽ tiếp nhận toàn bộ hơn hai mươi vạn quân Đường.

- Là Ba Lăng quân, thống soái của Ba Lăng quân là thuộc hạ được Lục huynh đệ vô cùng tín nhiệm, người xác thực cũng rất trung thành, lão Chu sau khi tiếp nhận Đường quân, hắn một là tị hiềm, hai là hai mươi vạn quân quá nhiều, rất dễ bị cắn ngược trở lại, cho nên lão Chu chỉ có thể giữ lại bảy vạn quân, cộng thêm số quân cũ, Võ Bình quân bây giờ có mười vạn quân lực.
Vương Bình trực tiếp trả lời nói.

Hồ tướng quân gật đầu, nói:
- Các ngươi làm đúng lắm, càng tham nhiều, lại càng mất đi nhiều hơn.

Chu Vũ mỉm cười gật đầu, Hồ tướng quân lại nghiêm mặt nói:
- Ta lần này đến, là phụng mệnh Vương Văn Hòa đại nhân, đến chỉ giáo các ngươi làm thế nào cùng Chu quân tác chiến, các ngươi sẽ không ngại chứ.

Chu Vũ và Vương Bình ngẩn ra, Vương Bình kinh ngạc nói:
- Đại nhân, có phải Vương Văn Hòa đại nhân, cũng muốn quy thuận Tấn quốc.

- Trước mắt vẫn chưa thể, chỉ có thể cùng các ngươi chung tay đối phó Chu quân.
Hồ tướng quân trả lời nói.

Chu Vũ gật đầu, nói:
- Chỉ giáo của Vương Văn Hòa đại nhân, đương nhiên đáng để chúng ta tiếp nhận, đại nhân mời vào bên trong, chúng ta uống rượu trò chuyện.

- Đúng, đại nhân, uống rượu rồi, chuyện gì cũng dễ nói.
Vương Bình không chút che đậy cũng nói, Hồ tướng quân gật đầu, cùng đi vào bên trong.


Chu quân vượt sông bao vây Giang Ninh, chiếm cứ địa vực Nhuận Châu phụ cận Giang Ninh, Tấn quốc cũng xuất binh thần tốc, ba mươi vạn đại quân Đường quốc chân trước vừa rời khỏi Hấp Châu, quân lực Hấp Châu cũ liền quay trở lại Hấp Châu, hơn nữa sau khi nhận được cấp báo của Đông Quang, quân lực Hấp Châu quyết đoán rời khỏi Hấp Châu tiến vào Trì Châu, hành quân cấp tốc bao vây huyện Quý Trì phủ trị Trì Châu, dọa cho thứ sử Trì Châu mở thành đầu hàng, không mất một mũi tên hòn đạn nào đoạt được Trì Châu và thu nhận một vạn thủy quân quy hàng.

Hấp Châu quân vừa mới đoạt được Trì châu, mười vạn lục quân Ngụy quốc cũng nghe tin mà đến, hai bên giằng co với nhau ở cảnh nội Trì Châu và trong Đại Giang, còn mười vạn quân lực hậu bị Yến Khôi Sơn phụng mệnh đóng tại Cù Châu, cũng rục rịch tiến vào Hấp Châu, lại từ Hấp Châu phân bốn vạn quân lực tiến vào thủ ngự Trì châu, sau đó lại có Khang Hóa quân do Đông Quang suất lĩnh về đến Trì Châu.

Mười ngày sau, Tấn quốc vì Chu quân vượt sông mà hình thành bốn quân đoàn chủ lực, quân đoàn Ngư Hoa Hiên Thường châu, quân đoàn Ba Lăng quân Hồ Châu, hai mươi vạn Đường quân và quân đoàn Võ Bình Tuyên Châu, quân đoàn Yến Khôi Sơn Trì châu và Hấp châu, ngoài ra Cù Châu và Sở địa cũng rơi vào trạng thái chiến tranh căng thẳng, hai mươi vạn Chu quân tấn công Hán Trung, Hán quốc vì muốn ứng phó tấn công của Chu quốc, điều đi trú quân bảo vệ Phàn Thành, đem việc thủ ngự Phàn Thành giao cho Tấn quân, Cố tướng quân của Đàm Tây quân phủ lập tức đem sáu vạn tăng binh Kinh Châu nạp thành binh sĩ dưới trướng.

Lục Thất đang làm gì, hắn vẫn đang ở Thạch châu ban ngày luyện quân trị chính, ban đêm cùng Tiểu Điệp hoặc Chiết Hương Nguyệt trò chuyện ngắm sao, hắn biết Chu quốc đã tiến quân vào Giang Nam và Hán Trung, nhưng hắn chỉ có thể im lặng ngủ đông, Tấn quốc công bất động, hắn cũng không thể lộn xộn.

Lục Thất biết thống soái tiến công Hán Trung là Xu mật sứ Tào Bân, giám quân là Phan Mỹ, hai nhân vật đó đều là tướng soái thiện chiến có tiếng ở Chu quốc, còn thống soái tiến quân Giang Nam là Triệu Khuông Dẫn, và khiến hắn bất ngờ nhất là, Triệu Khuông Dẫn là thống soái cao nhất của cấm quân, Chu hoàng đế để Triệu Khuông Dẫn xuất chính Giang Nam, chẳng lẽ là muốn đem Triệu Khuông Dẫn kéo đến Giang Nam?

Lục Thất chỉ nghe nói Triệu Khuông Dẫn là danh tướng thiện chiến, mặc dù chỉ suất lĩnh hai mươi lăm vạn Chu quân đến Giang Nam, nhưng Lục Thất lại không cảm thấy quân của Triệu Khuông Dẫn sẽ yếu thế hơn quân lực Tấn quốc, Lục Thất tự biết năng lực của mình, cho nên hắn hi vọng quân lực Tấn quốc, không nên ỷ vào binh nhiều đi tấn công quân của Triệu Khuông Dẫn.

Chiến tranh vũ khí lạnh, bên tiến công, bao giờ cũng dễ tử thương hơn bên phòng ngự, Tấn quân một khi xuất hiện thương vong trầm trọng, lại không thấy Tấn vương đích thân đến trấn giữ, sẽ xuất hiện quân tâm sợ chiến, trên thực tế, Tấn quốc có thể nhanh chóng tiến vào quy trị, là có liên quan rất lớn đến hành động giả thần giả quỷ của Lục Thất, cổ nhân đối với thần tích cực kì tín phục sùng bái.

Nhưng Lục Thất cũng tin tướng soái của Tấn quốc sẽ không lỗ mãng cầu công, lúc hắn rời khỏi Giang Ninh, từng nói với Tiểu Phức, nếu sau này có Chu quân vượt sông công Đường, có thể để mặc Chu quân công diệt Đường quốc.

Hôm nay, Lục Thất như thường lệ ra ngoài thành luyện quân, hai canh giờ trôi qua, đột nhiên Tiểu Điệp phái người đến báo, nói có người thân từ Giang Nam đến tìm, Lục Thất nghe xong vừa mừng vừa sợ, sợ là người thân vượt sông đến Chu quốc là chuyện cực kì nguy hiểm, mừng là có thể nhận được tin tức, hắn lập tức trở về trong thành.

Còn chưa vào đến châu nha, Lục Thất đã cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Thanh, thì ra là Tiểu Thanh mạo hiểm đến Chu quốc, hắn bước nhanh vào trong châu nha, chạy đến gian nhà phụ, đúng là nhìn thấy Tiểu Thanh, nhưng cũng thấy luôn cả Lỗ Hải cùng Lý Bảo.

Lục Thất ngẩn người, Lỗ Hải và Lý Bảo vừa nhìn thấy hắn, lập tức thực hiện quân lễ, nói:
- Đại nhân.

- Các ngươi? Sao lại đến đây.
Lục Thất ngạc nhiên nói.

- Đại nhân, ta buồn muốn chết, nhớ người nữa, tiểu tử Lý Bảo này rất hợp với ta, cho nên dẫn theo hắn, à, là bảo vệ Thanh quý nhân, không, Tiểu Thanh chủ mẫu đến đây.
Lỗ Hải ngoác miệng trả lời.

- Vâng, đại nhân, thuộc hạ cũng rất nhớ đại nhân, cho nên mới đến, Đỗ đại nhân cũng cực kì vui lòng để thuộc hạ đến đây.
Lý Bảo cũng nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, may mà hắn để Thạch Trung Phi ở lại quân doanh, còn ở đây chỉ có Tiểu Điệp, Tiểu Thanh cùng hai vị dũng tướng, có lẽ là Tiểu Điệp cẩn thận sắp xếp.

Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Thất lang, là một vị huynh đệ ở Huyện Thọ đưa Tiểu Thanh đến đây.

Lục Thất gật đầu, hắn vừa đến Chu quốc liền đi Huyện Thọ bái tổ, chính là có ý biến Huyện Thọ thành nơi liên lạc của hắn, Tiểu Thanh và hai vị dũng tướng đến Chu quốc, đương nhiên cũng sẽ tìm đến Huyện Thọ.

- Kìa, đều ngồi xuống đi, kể chuyện Giang Nam cho ta nghe xem nào.
Lục Thất dịu dàng liếc nhìn Tiểu Thanh một cái, chỉ có thể bàn chính sự trước.

Ngồi trong gian phụ, Lục Thất hỏi han cặn kẽ tình hình Giang Nam, hai vị dũng tướng thông báo những gì mình biết trước, Lỗ Hải là đi theo Yến Khôi Sơn đến Trì Châu, gã không muốn lưu lại kinh thành làm Vũ lâm lang tướng gì đó, còn Lý Bảo thì đến Phúc Châu đưa quân văn nên mới quen biết Lỗ Hải, chức quan của Lý Bảo không thấp, là Trung quân ngu hầu bên cạnh Đỗ Dũng, Vệ úy tự vũ lâm lang tướng, Minh Uy tướng quân quan giai tứ phẩm.

Lục Thất nghe xong hai vị dũng tướng báo cáo, trong lòng sung sướng vô cùng, nhất là Vương Văn Hòa lại không bàn mà hợp quy thuận Tấn quốc, lại càng khiến hắn bất ngờ, Lỗ Hải nói, Tân Cầm Nhi đã dùng danh nghĩa Tấn vương phong Vương Văn Hòa làm đại soái, nhưng chỉ thông báo trong quân đội phía Tây Phúc Châu, còn phía Đông thì mật cáo cho một số tướng soái chủ chốt.

Hiểu được tình thế Giang Nam, Lục Thất lại đi gặp tộc trưởng Huyện Thọ, vừa gặp nhau, tộc huynh Lục Thiên Cảnh tuổi ngoài ba mươi, diện mạo nho nhã, liền cung kính kiến lễ Lục Thất, bởi vì chức quan của Lục Thất quá lớn, đủ để khiến thân tộc Huyện Thọ khiếp sợ.

Lục Thất đương nhiên là thân thiện đối đãi tộc huynh, hỏi chuyện trong nhà, cũng biết chuyện Lục Đông Hổ dâng tấu chỉ tội, sau khi nghe thấy tin tức Lục Thất làm đại quan, lập tức rời khỏi Huyện Thọ, không biết là chạy đến nơi nào.