Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,
Thảo sắc diêu khan cận khước vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xử
Tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô.
*Bài thơ Sơ xuyên tiểu vũ – Hàn Dũ*
(Bản dịch thơ của Ngô Xuân Phú:
Mưa nhỏ góc trời tơ sữa bay.
Xa gần sắc cỏ gợn hây hây.
Buổi nay xuân đẹp không đâu sánh.
Khói liễu hoàng thành đủ ngất ngây)
Mùa xuân đến, sau một hồi gió xuân mưa phùn, cảnh sắc Giang Ninh xanh biếc dạt dào, bầu trời xanh cao quang đãng, dưới đất người đi lại như nêm, cảnh tượng phồn hoa thái bình.
Bên trong hoàng cung Đường quốc, tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi thở mùa đông, từ sau khi thái tử đến Chu quốc, hoàng cung Đường quốc trở thành một đám mây u ám không thể xua tan, Lý Quốc Chủ thường xuyên nổi giận, sứ thần Chu quốc đã đến bốn lần, mỗi lần đều là ép Lý Quốc Chủ quy hàng, để cho Lý Quốc Chủ giữ được phú quý đến Khai Phong Phủ làm Ngô vương.
- Đám nghịch thần tặc tử này.
Lý Quốc Chủ ở Thính Vũ Hiên, lại giận dữ phát tiết.
- Bệ hạ nguôi giận, bảo trọng long thể.
Hạ đại nhân vội vàng nhỏ giọng khuyên giải.
- Lâm Nhân Triệu đại nghịch, không thể giữ.
Lý Quốc Chủ buồn bực đem tấu chương trong tay ném cho Hạ đại nhân.
Hạ đại nhân tiếp nhận đọc một chút, chấu chương là do Lâm Nhân Triệu dâng lên, trong đó khuyên can Lý Quốc Chủ không thể dụng binh đối với Hấp Châu, mà trước đó, Lý Quốc Chủ sau khi biết Lục Thiên Phong trở thành phò mã Đại Chu, đã nảy sinh ý định tiến công Hấp Châu, lập tức mật chỉ đến Kinh Châu, lệnh cho Lâm Nhân Triệu chuẩn bị tấn công Hấp Châu.
Không ngờ Lâm Nhân Triệu lại dâng tấu khuyên can xuất binh, nói Lục Thiên Phong trở thành phò mã Chu quốc, chắc chắn là kế ly gián của Chu quốc, ngược lại kiến nghị lập tức tăng cường phòng ngự Đại Giang, nói Chu quốc khả năng là muốn vượt sông, nhưng Lý Quốc Chủ cũng nhận được tin tình báo về quân đội Chu quốc, tin tức là Chu quốc đang điều quân đến đóng ở Trường An, ý đồ tấn công Ba Thục Hán quốc, Chu quốc không có điều động cấm quân Nam hạ.
Khiến Lý Quốc Chủ buồn bực là, ông ta trước đó nghe nói Lâm Nhân Triệu ngày còn ở Tây bộ, từng cùng Vu Hoa và Lục Thiên Phong hợp mưu, ủng lập thái tử hình thành cục diện Đông Tây phân trị, cuối cùng vẫn là Tây bộ đại bại mà không thực hiện được.
Hạ đại nhân đọc xong tấu chương cũng không dám nói gì, trên thực tế y cảm thấy Lâm Nhân Triệu cũng có lẽ đúng, Đường quốc bây giờ, nếu như cùng Hấp Châu phát sinh chiến sự, đó chính là tự giết lẫn nhau, nhưng hắn biết quốc chủ bệ hạ sớm đã coi Hấp Châu như cái gia trong mắt, hàng ngày mất ăn mất ngủ chỉ muốn tính cách diệt trừ hậu hoạn, hắn khuyên cũng vô dụng, chẳng may chọc quân vương sinh lòng nghi kị, đối với y mà nói, nói thất sủng chính là thất sủng.
- Tuyên Hoàng Phủ Kế Huân.
Lý Quốc Chủ phân phó nói.
Hạ đại nhân cung kính đáp ứng, quay người ra cửa dặn dò kẻ dưới, nửa giờ sau, kinh quân Đô chỉ huy sứ Hoàng Phủ Kế Huân đến, vào Thính Vũ Hiên bái kiến Lý Quốc Chủ.
- Kế Huân, trẫm sẽ tuyên Lâm Nhân Triệu về Giang Ninh báo cáo công việc, ngươi đích thân chặn đường, giết chết Lâm Nhân Triệu.
Lý Quốc Chủ âm trầm phân phó.
- Vâng, thần lĩnh dụ.
Hoàng Phủ Kế Huân không chút do dự trả lời, Lý Quốc Chủ nghe xong hài lòng gật đầu, không hổ là trung liệt, đối với dụ lệnh của mình có thể hoàn toàn chấp hành.
- Kế Huân, lần trước ngươi đến Hấp Châu, mặc dù không lập nên công trạng gì, trẫm cũng không có trách ngươi, bây giờ, nếu cho ngươi dẫn quân tấn công Hấp Châu, ngươi có tự tin có thể giành chiến thắng không.
Lý Quốc Chủ ôn hòa hỏi.
Hoàng Phủ Kế Huân sắc mặt biến hóa, trong lòng cực kì khổ sở, đầu đông y phụng chỉ làm Tuyên phủ sứ, đến Hấp Châu tìm kiếm cơ hội tiếp cận tướng sĩ Hấp Châu, nhưng hậu quả, lại trở thành một lần ác mộng của y.
Y đến Hấp Châu, thứ sử Hấp Châu Lục Thiên Hoa đối với y rất là cung kính, y vì muốn tiếp cận tướng quan Hấp Châu, không thể không kìm nén tính khí của mình, tự giác hạ mình xưng huynh gọi đệ với Lục Thiên Hoa.
Nhưng chuyện ác khiến Hoàng Phủ Kế Huân tuyệt đối không ngờ đã giáng xuống y, trong bữa tiệc đón tiếp của Lục Thiên Hoa, y bị hạ độc bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, đã ở trong xe tù, y bị áp giải đến một quan doanh của Hấp Châu.
Ở quân doanh Hấp Châu, y kinh hoàng biết được, thì ra Lục Thiên Phong sớm đã quy hàng Tấn quốc, được phong làm Ngô vương, trong tòa quân doanh đó, y bị lột sạch quần áo, dọa bị thực thi cung hình trở thành thái giám, trong lúc hoảng sợ, y đã hét lên rằng chấp nhận quy hàng Tấn quốc.
Y bị ép viết thư hàng, nhận được quan chức và huân phong của Tấn quốc, Tấn quốc phong y làm Thành quốc công, binh bộ thị lang, thứ sử Quế Châu, y được thả về Hấp Châu, khiến y phẫn nộ là, Lục Thiên Hoa đó còn hỏi y, đại nhân đã đi đâu, sau khi y nén giận hỏi kĩ, mới biết Lục Thiên Hoa đúng là không biết y bị trói đi, cùng hộ vệ của y tìm kiếm y rất nhiều ngày.
Về tới Giang Ninh, ác mộng cũng theo đó mà đến, y là kinh quân Đô chỉ huy sứ, nắm quyền chỉ huy và huấn luyện quân đội. Tấn quốc đôi khi truyền lệnh đến, mệnh lệnh y tiến cử đề bạt một số người, y không dám không nghe, biến thành ám quan của Tấn quốc.
- Sao? Khanh không đủ tự tin?
Lý Quốc Chủ thấy Hoàng Phủ Kế Huân im lặng, lại ôn hòa hỏi.
- Bệ hạ, tấn công Hấp Châu quá trọng đại thần không có lòng tin tuyệt đối.
Hoàng Phủ Kế Huân cung kính trả lời.
Thần sắc Lý Quốc Chủ bình thản, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, nếu Hoàng Phủ Kế Huân nói có đủ tự tin giành chiến thắng, Lý Quốc Chủ ngược lại sẽ cảm thấy Hoàng Phủ Kế Huân thích việc lớn hám công to, ấn tượng của Lý Quốc Chủ về Hoàng Phủ Kế Huân, là võ tướng trung thành, nhưng không phải lương thần, loại ấn tượng này, ít nhiều là bị Mao Sơn diệt phỉ ảnh hưởng, so với Lục Thiên Phong, chiến tích của Hoàng Phủ Kế Huân quá kém cỏi.
- Ngươi không đủ tự tin, vậy có muốn tiến cử ai không?
Lý Quốc Chủ ôn hòa hỏi.
- Thần cảm thấy, có thể dùng Chu đại nhân tấn công Hấp Châu.
Hoàng Phủ Kế Huân trả lời nói.
Lý Quốc Chủ gật đầu, nói:
- Ngươi đi chuẩn bị đi, trẫm dự định điều một nửa kinh quân, do Anh Vương làm thống soái, xuất chinh Hấp Châu.
Hoàng Phủ Kế Huân khẽ giật mình, đứng dậy hành lễ nói:
- Bệ hạ, Anh Vương điện hạ đang ở huyện Kim Đàn, hay là dùng Vương đại nhân?
- Trẫm cần Vương Văn Hòa trấn thủ huyện Kim Đàn, quân lực huyện Kim Đàn không thể động, trẫm sẽ điều một nửa kinh quân, một nửa kinh quân, cộng thêm quân lực Trì Châu, do Anh Vương làm thống soái, còn Chu khanh giám quân.
Lý Quốc Chủ hồi đáp.
- Vâng, thần đã rõ.
Hoàng Phủ Kế Huân cung kính đáp.
- Đi đi, trẫm rất muốn nhìn thấy thành tựu luyện quân của ngươi.
Lý Quốc Chủ ôn hòa nói.
- Vâng! Thần cáo lui.
Hoàng Phủ Kế Huân từ lễ rời đi.
Y rời khỏi Thính Vũ Hiên, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, không ngờ mới đi được mấy chục mét thì gặp một thái giám nghênh hành, y vừa nhìn thấy liền vội vàng hành lễ mỉm cười nói:
- Hình đại nhân.
- Ha ha, là Hoàng Phủ tướng quân.
Hình đại nhân mập trắng, cũng hành lễ đáp lại.
- Hoàng Phủ tướng quân, tâm tình bệ hạ thế nào?
Hình đại nhân tiện đà hỏi.
- Không được tốt.
Hoàng Phủ Kế Huân trả lời.
Hình đại nhân nghe xong nhíu mày gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ không vui, chúng ta không nên làm phiền người.
- Ồ, đại nhân có chuyện gì muốn bẩm báo bệ hạ sao?
Hoàng Phủ Kế Huân thăm dò hỏi, y và Hình đại nhân có quan hệ khá tốt.
Hình đại nhân nhìn y một cái, nhỏ giọng nói:
- Theo tin tức truyền về từ phương Bắc, bên bờ sông có thêm một số thuyền mới.
Hoàng Phủ Kế Huân khẽ giật mình, nói:
- Thuyền mới? Chu quốc không lẽ có ý đồ vượt sông tấn công?
- Khó nói lắm, tin tức chỉ nói bên bờ sông có thêm mấy chục thuyền mới, không có phát hiện quân lực Chu quốc đóng quân trên đê.
Hình đại nhân nói.
Hoàng Phủ Kế Huân gật đầu, tiếp đà tiến lên nửa bước, thấp giọng nói:
- Đại nhân chớ nên đến làm phiền bệ hạ, bệ hạ đã hạ lệnh giết chết Lâm Nhân Triệu rồi.
- Cái gì? Giết chết Lâm Nhân Triệu?
Hình đại nhân cả kinh nói.
- Bệ hạ muốn tấn công Hấp Châu, Lâm Nhân Triệu khẳng định là đã phản bác.
Hoàng Phủ Kế Huân thấp giọng nói.
- Cái gì? Bệ hạ không nên tấn công Hấp Châu, cho dù tiến chiếm Hấp Châu, hậu quả cũng sẽ là ép quân lực Hấp Châu đầu hàng Tấn quốc, tuyệt đối là mất nhiều hơn được.
Hình đại nhân vội la lên.
- Bệ hạ đã coi Hấp Châu như họa lớn trong lòng, không thể không diệt.
Hoàng Phủ Kế Huân thấp giọng nói.
Thời gian này, nội tâm hắn đã nghiêng về phía Tấn quốc, cảm thấy vận số Đường quốc, cách tà dương bế mặc không còn bao xa.
Hình đại nhân miễn cưỡng cười khổ, làm thái giám từng ấy năm, ông ta đương nhiên biết Lý Quốc Chủ là một nhân vật cực kì bướng bỉnh, ngoài mặt có thể nạp gián, trên thực tế đối với can gián của đại thần, chỉ là khoan dung không trách tội mà thôi, cho nên mới có được thanh danh nhân quân.
Không ngờ lại tru diệt Lâm Nhân Triệu, Hình đại nhân chỉ cảm thấy Đường quốc xong rồi, hắn rất rõ, Lâm Nhân Triệu tuyệt đối là trung thành với Đường quốc, nếu Lâm Nhân Triệu có nghịch tâm, khi còn ở Hấp Châu, cho dù không tạo phản, cũng hoàn toàn có thể đầu hàng Chu quốc.
Ông ta cười khổ sau đó gật đầu, quay người hiu quạnh rời đi, Hoàng Phủ Kế Huân nhìn theo bóng dáng Hình đại nhân, trong lòng cũng có chút ưu tư, y nhìn ra phản ứng thất vọng của Hình đại nhân, y cũng rất thất vọng, mặc dù Tấn quốc hứa trọng thưởng, nhưng y lại cảm thấy không chắc chắn.
Hai ngày sau, truyền ra một tin tức chấn động trên dưới Đường quốc, Lâm Nhân Triệu trên đường hồi kinh báo cáo, sau khi uống say ở quán rượu thì không tỉnh lại nữa, theo như khám nghiệm tử thi, là đột tử do trung gió sau khi uống rượu tạo thành.
Nhưng lại có tin đồn rằng, Lâm Nhân Triệu bởi vì kháng chỉ, mới bị tru sát.