Sáng ngày thứ hai, gần ba ngàn tướng sĩ xuất phát về hướng nam, còn Lục Thất và Chiết Duy Trung suất lĩnh hai trăm tướng sĩ thẳng tiến thành Ngân Châu, đi đến nơi ẩn nấp mai phục chờ bắt tù binh.
Nửa thời sau, một đội gần trăm Hạ quân chậm chạp đi qua, nhìn thấy được trạng thái hành quân so với đội ngày hôm qua tốt hơn, gần trăm người cơ bản đều theo sát không rời. Lục Thất đứng dậy tốc độ đánh về phía Hạ quân, các tướng sĩ đều từ trên mặt tuyết bò dậy, lặng lẽ vồ tới Hạ quân.
Hạ quân phát hiện bị tập kích, lập tức rối loạn, có người quay đầu bỏ chạy, hơn phân nửa là rút đao ứng chiến. Lục Thất đã phân phó, tuyệt đối không để thoát dù chỉ một tên địch quân, cho nên các tướng sĩ ngược lại tấn công trước đám binh lính bỏ chạy, lấy Lục Thất cầm đầu, mạnh mẽ nhanh chóng đuổi giết đám binh lính chạy trốn.
Lục Thất phóng trường đao, một đao đâm xuyên tên Hạ quân chạy nhanh nhất. Thấy hắn không có binh khí trong tay, hai tên Hạ quân đang chạy trốn quay đầu phản kích, mắt thấy mã tấu một trái một phải chém tới, hắn lùi lại một bước né tránh, tiếp đó bắn người lên trước, hai quyền hung bạo đấm vào mặt kẻ địch. Phanh! Mặt của hai tên Hạ quân đồng thời trúng chiêu, thét lên thảm thiết bật ngửa ra sau, Lục Thất đoạt lấy hai thanh mã tấu, sau đó nâng đao lần nữa phóng ra, thanh đao bay vọt đâm chết hai gã Hạ quân khác.
Một hồi cận chiến nhanh chóng kết thúc, bắt hơn ba mươi Hạ quân làm tù binh, sau đó tách ra thẩm vấn, chiếm được tin tức hữu dụng. Thành Ngân Châu cũng không có ai cảnh giác vì có binh linh mất tích, binh lính chạy trốn là chuyện thông thường.
Lục Thất để lại người tạm giam giữ tù binh, còn hắn và Chiết Duy Trung suất lĩnh trăm tên tướng đi tập kích bất ngờ thành Ngân Châu. Trăm người chiếu theo lộ trình tuần quân hành quân trở về, một thời sau, bọn họ đã nhìn thấy tòa thành Ngân Châu khổng lồ sừng sững.
- Lục huynh đệ đã thấy chưa? Tòa thành Ngân Châu này không dễ đánh hạ đâu.
Chiết Duy Trung nói.
Lục Thất gật đầu, tòa thành Ngân Châu trước mắt cũng phải to gấp đôi huyện thành Ly Thạch, tường thành cao hơn mười thước, còn bị băng tuyết phủ kín, từ xa nhìn tới, sừng sững sáng lóa, tuyệt đối là một tòa cự thành dễ thủ khó công.
- Thành Ngân Châu này là một trong những nền móng của Hạ quốc, đã trải qua nhiều triều đại Hạ quốc.
Chiết Duy Trung còn nói thêm.
Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
- Hy vọng có thể đến được cửa thành mà không bị phát hiện.
Chiết Duy Trung ừ một tiếng. Trăm tên tướng sĩ nối đuôi nhau tiến về thành Ngân Châu phía trước, một đường rất thuận lợi, không có gặp phải Hạ quân. Mắt thấy còn cách thành trì có ba trăm thước, bỗng nhiên có một binh sĩ từ phía thành trì chạy đến.
- Các ngươi nhanh lên, phải đóng cửa thành rồi.
Tên lính kia đứng ở xa dùng tiếng Hạ quốc hô gọi.
- Đã biết.
Chiết Duy Trung dùng tiếng Hạ quốc lớn giọng đáp lại. Tên lính kia lập tức quay đầu chạy về.
Lục Thất mệnh lệnh chạy bộ, trăm tên tướng sĩ cùng nhau chạy tới phía trước. Lục Thất biết tại sao phải đóng cửa thành, tất nhiên là vì ở phía nam tới mấy ngàn quân, khiến cho quân thủ thành Ngân Châu cảnh giác, cho nên phải đóng cửa thành, mà đóng cửa thành, đương nhiên không thể ném tuần quân đã trở về ở ngoài thành. Đây là sách lược đoạt thành Lục Thất đã suy tính kỹ trước đó.
Khi trăm tên tướng sĩ chạy tới cửa thành, mười mấy tên Hạ quân giữ cửa đang đẩy cửa thành, băng đóng trên cửa thành rất trầm trọng, không ai nhìn kỹ “tuần quân” trở về, để cho Lục Thất thuận lợi dẫn một trăm tướng sĩ trực tiếp tiến vào cửa thành, tiến vào Ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành).
Chờ vào cửa thành rồi, mười mấy tên Hạ quân đang đẩy cửa thật không may, bị người đứng ở phía sau che miệng cứa cổ, nhóm thuộc hạ lặng yên không một tiếng động giết chết quân giữ cửa thành. Lục Thất thì cùng phần lớn số thuộc hạ khác tiếp tục tiến ra khỏi cửa Ủng thành, cũng lặng lẽ giết chết tám Hạ quân thủ cửa Ủng thành. Sau đó Lục Thất không có mạo muội đi tiến công tường thành, bởi vì trên tường thành có gần bốn trăm quân coi giữ, Lục Thất cần tướng sĩ từ bên ngoài đến hấp dẫn sự chú ý của thủ quân trên tường thành.
- Đã đóng.
Một tướng sĩ dùng tiếng Hạ quốc đứng ở trong Ủng thành hô, trên thực tế cửa thành vẫn hé ra một lối nhỏ vừa cho một người đi vào.
Ở dưới cửa thành chờ qua thời gian một tuần trà, một thuộc hạ đứng canh ở cửa thành chạy tới báo tin, nói là đã thấy đại quân đến đây, Lục Thất biết thời cơ đã đến, vẫy tay ra hiệu dẫn theo thuộc hạ đi trên mã đạo. Trên mã đạo không có Hạ quân, Lục Thất thuận lợi dẫn người lên tường thành, liền thấy tất cả Hạ quân đều đang nhìn ra bên ngoài tường chắn, trên tường thành xếp đặt rất nhiều thân cây.
Lục Thất lặng lẽ cùng tướng sĩ ở mặt sau Hạ quân đi qua. Có non nửa Hạ quân quay đầu nhìn lại, có mấy người sau khi nhìn thì vẻ mặt nghi hoặc, nên biết quân thủ cửa thành là một doanh, các tướng sĩ ở cùng một doanh cho dù không quen biết nhau, nhưng cũng ít nhiều có ấn tượng quen thuộc. Nhưng đám Hạ quân quay đầu nhìn, phát hiện những người đi qua ở phía sau đều là khuôn mặt xa lạ, tuy có nghi hoặc nhưng không có ai kêu to, phần lớn tưởng rằng là người từ doanh khác đến trợ chiến.
Lục Thất đi thẳng đến chỗ của quan tướng Hạ quân, những quan tướng kia tự nhiên sẽ quay đầu xem, một quan tướng hỏi:
- Các ngươi là người doanh nào?
- Dã Lang doanh.
Lục Thất thong dong dùng tiếng Hạ quốc đáp lại, đồng thời tiếp cận các quan tướng kia.
- Đứng lại.
Gã quan tướng kia mạnh mẽ nắm lấy chuôi đao, ra lệnh.
Lục Thất im lặng cất bước lớn chạy tới, khoảng cách năm sáu thước, chỉ ba bước liền áp sát gã quan tướng kia. Gã quan tướng kia đã rút đao dữ tợn bổ về phía Lục Thất, đồng thời hô:
- Bắt lấy bọn chúng.
Tay trái Lục Thất rút đao đón đỡ, tay phải nhanh như chớp nắm lấy cổ tên quan tướng bóp nát, tên quan tướng lập tức quỵ xuống, Lục Thất tùy tay ném đi, sải bước thẳng đến nơi Chủ tướng Hạ quân đang đứng ở tường chắn. Còn đám Hạ quân ở phía sau nghe thấy tiếng hô, đều xoay người lại, chỉ là vừa mới quay người đã thấy lưỡi đao phóng tới, rất nhiều Hạ quân bị một đao mất mạng.
Tên Chủ tướng kia tuổi hơn bốn mươi, để râu quai nón, vừa thấy Lục Thất tấn công liền xoay người bỏ chạy, tự nhiên có quan tướng hộ vệ nhào ra ngăn cản Lục Thất. Không ngờ thanh mã tấu trong tay trái Lục Thất cấp tốc chuyển sang tay phải, tay phải vừa nắm lấy chuôi đao liền ném ra ngoài, mũi đao vọt tới hậu tâm gã Chủ tướng, xuyên qua áo giáp gâm vào, gã Chủ tướng kia kêu thảm một tiếng đổ người tới trước.
Chủ tướng bị giết, trên tường thành loạn chiến diễn ra, tướng sĩ của Lục Thất lớn tiếng dọa hàng, bên dưới cũng truyền đến tiếng động cửa thành bị đẩy ra, gần bốn ngàn tướng sĩ ồ ạt tràn vào thành Ngân Châu, chiến đấu trên tường thành rất nhanh được dẹp loạn. Có hơn phân nửa Hạ quân vứt bỏ binh khí đầu hàng, nhóm quan tướng vừa bị giết chết, lại thấy quân địch thế lớn, Hạ quân chủ yếu là do dân chăn nuôi tổ thành, cho nên rất dễ dàng đầu hàng, huống chi bọn họ căn bản không hay biết nhóm “Hạ quân” bất ngờ tập kích này là Chu quân, hầu như đều tưởng rằng là nội bộ phát sinh binh biến.
Lục Thất và Chiết Duy Trung vội vàng xuống tường thành, phân phó đóng cửa thành, sau đó suất lĩnh đại quân đánh vào trong thành. Trên đường, Lục Thất nói với Chiết Duy Trung, lần này đột kích thành Ngân Châu, phải nói là quân lực của Chiết thị, chớ có nói là quân lực Chu quân tập kích.
Chiết Duy Trung nghe xong khó hiểu, Lục Thất giải thích, Chiết thị và Hoàng đế Hạ quốc đều là người Đảng Hạng (một nhánh của dân tộc Khương), cho nên Chiết thị chiếm cứ thành Ngân Châu, tù binh Hạ quốc sẽ không quá mức mâu thuẫn. Mặt khác Chiết thị có thể phân binh đến Ngân Châu, sẽ khiến cho tâm lý của Hạ quân cảm thấy đại quân xuất chinh dữ nhiều lành ít.
Chiết Duy Trung hiểu ra, trong lòng vừa hưng phấn vừa lo sợ không yên, y biết Lục Thất có tâm chiếm cứ Ngân Châu, hơn nữa còn dùng danh nghĩa Chiết thị chiếm cứ Ngân Châu. Nếu thật sự có thể lâu dài chiếm cứ Ngân Châu, đây tuyệt đối là đại hảo sự với Chiết thị, đối với Chiết Duy Trung cũng là ích lợi thật lớn, ý nghĩa, Chiết Duy Trung hắn có thể trở thành một Quân soái của Chiết thị.
Đại quân phóng ngựa chạy tới quân phủ Ngân Châu, so sánh với thành Ngân Châu đồ sộ dễ thủ khó công, quân phủ Ngân Châu chỉ là một cái nha môn. Đại quân vừa đến nơi, Lục Thất và Chiết Duy Trung cùng nhau xung phong xông vào, quân lực của nha môn quân phủ cũng là một doanh, chống đỡ sự vây công của hai ngàn quân, nha môn quân phủ rất nhanh thất thủ.
Lục Thất tay cầm huyết đao xông vào hậu trạch quân phủ, gặp được Thống soái chủ quản Ngân Châu, là một lão đầu áo giáp còn chưa mặc vào, cộng thêm mười mấy hộ vệ.
- Mỗ là người Chiết thị, nếu ngươi muốn bảo mệnh thì hãy lập tức đầu hàng.
Dưới sự ra hiệu của Lục Thất, Chiết Duy Trung tiến lên nâng đao đe dọa.
Nhìn mấy trăm kẻ địch huyến chiến tràn vào, Thống soái Hạ quân đầu hàng. Kế tiếp, Lục Thất lợi dụng ấn lệnh của Chủ soái Hạ quân, trước tiên sai người đi khống chế ba phong hỏa đài trong thành, sau đó bố trí lại quân thủ thành Ngân Châu. Giải quyết xong trong thành, Lục Thất lại tự mình dẫn một ngàn tướng sĩ đi tới quân doanh ở ngoài thành, thay thế một ngàn chiến quân Hạ quốc nơi đó.
Chiếm được thành Ngân Châu rồi, Lục Thất và Chiết Duy Trung bắt đầu giải quyết hậu quả sau chiến tranh, tất cả quan tướng Hạ quân đều bị loại trừ, binh lính Hạ quân nguyện ý quy hàng thì lấy danh nghĩa Chiết thị biên chế vào quân, dùng phương pháp đấu võ rút ra quan tướng lĩnh quân tầng thấp nhất, quan tướng lĩnh quân trung tầng đều từ nhóm thuộc hạ của Lục Thất điều nhiệm, còn Doanh tướng thượng tầng chính là năm thuộc hạ của Chiết Duy Trung đảm nhiệm.
Cùng lúc giải quyết tốt hậu quả ở thành Ngân Châu, Lục Thất phát ra quân lệnh, mệnh lệnh Vân Cẩm Đông lại điều động bảy ngàn quân đến Ngân Châu, hai ngàn quân trong đó là quân nhu binh. Lục Thất cần chuyển bộ phận chiến lợi phẩm đoạt được từ thành Ngân Châu về Thạch Châu, chủ yếu là đàn dê cừu và cỏ khô, hắn đã quyết định cùng Hạ quốc đánh một trận công thành chiến kéo dài.