Bảy ngày sau, công văn Lục Thiên Phong thượng cáo đã đến Khai Phong phủ, cáo trạng trấn quân Mạnh Môn quan cấu kết với Hạ quân, cố ý thả cho năm ngàn Hạ quân đột kích quân doanh Ly Thạch ở huyện Ly Thạch. Có tù binh là phiên soái cùa Hạ quốc làm chứng, thời điểm Hạ quân tiến công, trấn quân Mạnh Môn quan chỉ thờ ơ ngồi xem.
Công văn thượng cáo vừa tới Khai Phong phủ, lập tức dẫn đến sự khiếp sợ và căm phẫn của toàn thể Khai Phong phủ. Chu hoàng đế giận dữ, lập tức hạ chỉ gia phong Lục Thiên Phong làm Điện tiền Đô chỉ huy sứ, Phòng ngự sứ Thấp Châu, chưởng phán quân sự Thấp Châu, tiếp quản trấn quân Thấp Châu quy về Ly Thạch quân, tứ phong Tây Xương Bá.
Ngày đó thánh chỉ và công văn của Xu Mật viện liền dùng khoái mã tám trăm dặm cấp tốc đưa đi Thạch Châu. Sau khi Lục Thất nhận được, lập tức phát binh Thấp Châu, trước tiên bức hàng hai ngàn trấn quân, tiếp đó tiếp quản chỉnh đốn và huấn luyện quan binh Thấp Châu. Nếu Chu hoàng đế đã ngầm đồng ý cho hắn toàn quyền quyết định, hắn dĩ nhiên là lớn mật rèn sắt khi còn nóng.
Kỳ thực, trong lòng Lục Thất rõ như gương sáng, Chu hoàng đế ngầm đồng ý, mục đích là tạo điều kiện cho hắn có thể cùng quân lực của Tấn quốc công tranh phong. Nếu Tấn quốc công tạo phản, tất nhiên sẽ trước tiên đối phó hắn, sau đó có lẽ sẽ giảng hòa kết minh cùng Hạ quốc, từ đó cát cứ vùng Tây Bắc. Nói cách khác, Lục Thất sẽ trở thành kẻ địch số một của Tấn quốc công. Chu hoàng đế rộng rãi cho Lục Thất tiếp quản Thấp Châu, đó căn bản là đem phạm vi quân quản của Tấn quốc công chia cho Lục Thất, Chu hoàng đế là đang chơi trò “nuôi sói đấu hổ”.
Lục Thất muốn ở Tây Bắc xây dựng thế lực, đương nhiên không sợ cùng Tấn quốc công sống mái với nhau. Gốc rễ chân chính của hắn là Tấn quốc, ở Thạch Châu chẳng qua là nghĩ thành lập tân thế lực, triển khai kềm chế Hạ quốc, tạo thành tình huống có lợi cho Tấn quốc tiến vào Ba Thục.
Tín sứ tức tốc đưa thánh chỉ và công văn của Chu hoàng đế tới, còn mang theo một vấn đề của Chu hoàng đế, hỏi Lục Thất về chuyện tên nỏ. Lục Thất trả lời, là lúc đầu khi ở Thường Châu bí mật mua từ một tên đích tử trong Trương thị, chỉ có một ngàn bộ, nghe nói là Trương thị mua được ở hải ngoại. Lục Thất thẳng thừng nói dối, về phần Chu hoàng đế tin hay không, hắn chẳng quản.
Ngày ngày bận rộn cứ thế trôi qua, đảo mắt đã vào đầu đông. Lục Thất ở Thạch Châu và Thấp Châu đã có được hai vạn quân lực, Thứ sử Thấp Châu rất phối hợp làm việc với Lục Thất, mừng rỡ vì Thấp Châu có thể tránh được sự tiến công của Hạ quân. Còn Hạ quốc lại đang đóng năm ngàn quân lực tại Tuy Châu, nguyên bản đến Tuy Châu một vạn Hạ quân, không hề có biểu hiện đột kích Thạch Châu ý đồ trả miếng, chủ yếu là bởi thuyền đò đều đã bị Vân Cẩm Đông mang đi hoặc phá hủy.
Tấn quốc công cũng không đột kích Thạch Châu và Thấp Châu, nhưng Lục Thất thăm dò được Tấn quốc công đang tăng cường huấn luyện quân lực, hơn nữa cũng gia tăng phạm vi thế lực bóc lột, rõ ràng là cử chỉ chuẩn bị chiến tranh. Tấn quốc công không gấp rút phát động tạo phản, đương nhiên là vì không có lòng tin tạo phản thành công.
Không có chiến sự, Lục Thất đương nhiên không thể chỉ chăm chăm quản quân sự, từ sớm hắn đã dốc sức vào việc khôi phục đời sống của người dân Thạch Châu, bắt đầu vào đông không thể cày cấy, Lục Thất lại khởi công xây dựng tu sửa công trình thủy lợi, khai thác than đá xuất khẩu ra ngoài, mặt khác cũng đốn củi tạo xe giữ ấm.
Thế nào là xe giữ ấm? Đó là một loại xe bên trong có lắp đặt lò than. Hóa ra, có thuộc hạ là người bản địa Thạch Châu nhắc nhở Lục Thất, khi thời tiết trở nên vô cùng rét lạnh, sẽ làm giảm tác dụng của cung nỏ, hơn nữa còn rất dễ bị hư hại. Mà khí hậu rét lạnh, Hoàng Hà sẽ tiến vào thời kỳ đóng băng, lúc đó, Hạ quân sẽ có thể đi qua Hoàng Hà.
Lục Thất được nhắc nhở, vì thế tạo xe giữ ấm, xe giữ ấm có hình thể giống như một hòm gỗ lớn, mỗi xe chứa được năm người. Lục Thất đã có tám trăm nỏ quân, chính là quân lực chủ chiến, ngoài ra cung tiễn binh cũng có hơn hai ngàn, kỵ binh ba ngàn, còn lại đều là bộ binh.
Thời tiết càng ngày càng giá rét, lượng tiêu thụ của than đá Thạch Châu cũng càng ngày càng tốt, Lục Thất dùng tiền bán than đá mua về ngũ cốc dùng để ủ rượu. Định Hồ tửu của Thạch Châu hết sức nổi danh, nấu rượu chủ yếu là cho các tướng sĩ chống lạnh, đồng thời kéo gần quan hệ với Chiết thị. Lục Thất cũng tặng rất nhiều rượu đến Phủ Châu.
Tài lực Lục Thất đoạt được về từ Tuy Châu có hơn phân nửa là dùng trong việc an trí cho dân di dời, xây dựng chùa miếu hưng khởi Phật giáo, và khao thưởng tướng sĩ. Hắn đánh bại năm ngàn Hạ quân, kết quả triều đình Chu quốc chỉ luận công thăng quan cho các tướng sĩ, không hề có thưởng công thực tế. Lục Thất cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước mà đòi hỏi, cũng may quân lương và quân hưởng vẫn được triều đình Chu quốc chiếu theo hai vạn quân lực cấp dưỡng, bằng không còn phải cấp quân lương quân hưởng, cố nhiên sẽ khiến cho Lục Thất rất căng thẳng, nhưng cũng sẽ làm cho tướng sĩ và triều đình Chu quốc hoàn toàn ly tâm.
Theo tình nghĩa chung đụng càng trở nên thâm hậu, Lục Thất nói cho Vân Cẩm Đông biết bí mật hắn là Tấn Vương. Hắn cần Vân Cẩm Đông giữ vị trí chủ quan, thay hắn nắm giữ quân lực Thạch Châu, khiến quân lực thoát khỏi sự khống chế của triều đình Chu quốc. Nói cách khác, nếu chẳng may hắn có việc vắng mặt ở Thạch Châu, không thể để cho Chu hoàng đế lợi dụng sơ hở điều đi quân lực.
Vân Cẩm Đông nghe xong khiếp sợ đến cực điểm, có chút thất thố nghiêng đầu ngơ ngác suy nghĩ, cuối cùng mới tiếp nhận lời nói của Lục Thất là sự thật. Hiện giờ Vân Cẩm Đông đã thăng nhiệm Tiết độ phó sứ của Ly Thạch quân, Đô Ngu Hầu là Doanh tướng từ nỏ quân Hấp Châu nhập vào đảm nhiệm, mà Đô Ngu Hầu được luận công thăng nhiệm, trên thực tế chỉ có thể nắm trong tay tám trăm nỏ quân và hai trăm đao thuẫn binh. Lục Thất tăng cường quân bị ở Thạch Châu, đều là dùng thuộc hạ của Vân Cẩm Đông lĩnh quân.
Lục Thất không dùng tướng sĩ Hấp Châu khống quân, chủ yếu là không muốn chạm đến điểm mấu chốt của Chu hoàng đế. Hắn cần phải làm ra vẻ như không hề có ý đồ phản bội, tuy rằng Chu hoàng đế nhất định sẽ nghi kỵ hắn.
Mặt khác Hấp Châu quân là một chỉnh thể, Lục Thất không muốn phân tán nỏ quân, hoặc là đem Thần tí nỏ giao cho quá nhiều Chu quân. Ba trăm nỏ quân và hai trăm đao thuẫn quân Lục Thất mới tăng thêm đều là từ trong tù binh người Hán rút ra, tâm quy thuận Chu quốc sẽ không mạnh, mà người nhà lại đang ở Thạch Châu, cho nên cũng khó trốn chạy đi đầu phục Hạ quốc, bị bắt quy hàng lại là một chuyện khác.
Hơn nữa dùng tướng sĩ Hấp Châu lĩnh quân, trên tâm lý cũng dễ làm cho thuộc hạ là người phương Bắc mâu thuẫn không phục. Còn có vấn đề quân tâm, nếu đề bạt tướng sĩ Hấp Châu lĩnh quân, tất nhiên sẽ khiến cho tướng sĩ Chu quốc mãnh liệt bất mãn, tướng sĩ ở trong quân trông mong nhất chính là có thể lập công thăng quan.
Sau khi chiếm được sự quy thuận của Vân Cẩm Đông, hai người bí mật bàn luận rất nhiều, chủ yếu là về hướng phát triển ngày sau, một phen trao đổi và phân tích với nhau. Vân Cẩm Đông đề nghị Lục Thất tốt nhất là tạm thời ngủ đông, chờ Tấn quốc công động trước, chỉ cần Tấn quốc công không tạo phản, triều đình Chu quốc cũng sẽ không chủ động đối phó Tấn quốc công.
Nhưng quan điểm của Lục Thất lại bất đồng, vì tạo thành thời cơ chiến đấu cho Tấn quốc tiến vào Ba Thục, hắn có thể không chủ động đối phó Tấn quốc công, nhưng không thể không đối phó với Hạ quốc. Hắn tính toán vào mùa xuân sẽ bắt đầu phát động tập kích quấy rối Hạ quốc, kiềm chế Hạ quốc không dám binh tiến Ba Thục.
Vân Cẩm Đông nghe xong lắc đầu, y khẳng định nói cho Lục Thất, chỉ cần Hoàng Hà đóng băng, Hạ quân tất sẽ tiến công Thạch Châu hoặc Thấp Châu. Trước đó năm ngàn Hạ quân bị đại bại, Hạ quốc không có khả năng không báo thù, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng khoang nhượng cho quân lực hùng mạnh trú đóng tại Thạch Châu.
Quả như lời của Vân Cẩm Đông và một số tướng sĩ, khi tiến vào giai đoạn rét đậm, sau một hồi bạo tuyết, Hoàng Hà sóng lớn cuồn cuộn đã đóng băng rồi. Cơ sở ngầm nằm vùng tại Tuy Châu đưa tới quân tình của ba vạn Hạ quân tiến vào Tuy Châu đóng quân, cộng thêm năm ngàn trú quân tại Tuy Châu, Hạ quốc ở Tuy Châu đã có bảy ngàn kỵ binh và hai vạn tám ngàn bộ binh.
Đại quân tiếp cận, Lục Thất không có hướng ra bên ngoài cầu viện, dù có cầu cũng không kịp. Thái Nguyên phủ tuy có thể đúng lúc chi viện, nhưng Lục Thất sẽ không dẫn sói vào nhà. Ngược lại, hắn ở mặt đông Thạch Châu bố trí rất nhiều chòi canh, chặt chẽ phòng bị sa vào cảnh ngộ hai mặt thụ địch.
Dày đặc chi chít Hạ quân xuất hiện trên mặt băng Hoàng hà, trên bờ đông Hoàng Hà cũng là tướng sĩ rậm rạp như rừng, cứ mười thước một xe giữ ấm đặt ở trước nhất. Đối mặt với sự đột kích của Hạ quân vào hàn đông, Lục Thất cũng không có cái gì là thượng sách phạt mưu, chỉ có thể dũng mãnh gan dạ dùng đao nói chuyện.
Hạ quân tiến công rất chậm, hơn nữa đều là bộ binh. Đại tuyết trong kỳ rét đậm đã phủ xuống một lớp tuyết dày tận đầu gối, vào ngày thế này không chịu thoải mái chui ở trong phòng uống chút rượu ấm bụng, mà lại chạy đến huyết chiến, Lục Thất chỉ có thể nói đầu óc của Chủ soái Hạ quốc bị úng nước rồi, quả là ngu xuẩn cực độ.
Tiếp cận, trăm thước, năm mươi thước, ba mươi thước, Lục Thất hạ quân lệnh, từng chi tên nỏ bắn ra từ xe giữ ấm, Hạ quân đang vượt qua Hoàng Hà trực tiếp trở thành mục tiêu sống. Trong lúc hành quân thể lực vốn đã bị hao tổn rất lớn, ở trên mặt sông đóng băng hành động lại không được linh hoạt, từng dãy Hạ quân kêu la thảm thiết rồi ngã xuống, thế nhưng Hạ quân ở phía sau dường như không biết sợ hãi, chỉ có non nửa nằm sấp, hơn phân nửa vẫn đang ra sức vọt lên trước.
Dưới sự xung phong công kích không chịu lùi bước, đại lượng Hạ quân người sau nối tiếp người trước đã xông qua Hoàng Hà, vẻ mặt dữ tợn đánh tới xe giữ ấm. Mấy ngàn đồng bạn chính là đã chết dưới sự tập kích của những cái hòm gỗ này.
Giết! Đại thương của Lục Thất chỉ tới phía trước, xung phong đi đầu xông lên mặt băng Hoàng Hà, mũi thương đâm thẳng, một thương đã đâm vào cổ họng của gã quan tướng Hạ quân đang đánh về phía xe giữ ấm, tiện đà rút ra bạo quét, giữa tiếng kêu gào thảm thiết ba gã Hạ quân từ phía sau lao tới nối tiếp đổ xuống.
Giết! Trên mặt băng Hoàng Hà, Chu quân và Hạ quân vụng về triển khai, tàn khốc huyết chiến. Hạ quân rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh bất lợi, chẳng những áo giáp không bằng Chu quân, thể lực lại bị tiêu hao trên đường hành quân giữa băng tuyết, còn bị mấy cái hòm gỗ kia bắn tên.
Một hồi đại chiến trong cơn rét đậm kéo dài không quá lâu, cuối cùng chấm dứt bằng sự rút lui của Hạ quân bị chiến bại. Hơn một vạn Hạ quân đã bỏ mạng trên mặt băng Hoàng Hà, còn có hơn sáu ngàn đầu hàng làm tù binh, đa số là uể oải chật vật lui về, còn Chu quân cũng thương vong hơn hai ngàn người.