Chu hoàng đế im lặng, lát sau bình thản nói:
- Nghe Vân Cẩm Đông nói, ngươi chiếm Hấp Châu là để tự bảo vệ mình?
- Đúng vậy, ban đầu thần lĩnh quân ở Tây Bộ, Quốc chủ bệ hạ cho rằng làm việc đại nghịch, thần để tránh bị diệt tộc, chỉ có thể đại bại rồi dẫn theo năm vạn quân lực thu hàng chiếm cứ Hấp Châu, sau đó ở Hấp Châu chiêu an phủ quân lưu vong, mới có được một trăm ngàn quân lực.
Lục Thất trả lời.
- Chẳng lẽ Tây Bộ không đại bại, ngươi cũng sẽ không làm chuyện đại nghịch sao?
Chu hoàng đế lãnh đạm chất vấn.
- Thưa bệ hạ, chiến sự ở Tây Bộ trước kia đã tới mức tuyệt vọng rồi. Triều đình chẳng những không cung ứng được viện quân và quân lương, mà còn cho một giám quân đố kị người tài tới kiềm chế Lâm Nhân Triệu đại nhân, Lâm đại nhân không điều động được quân lực Hồng Châu, để xoay chuyển bại cục, đành phải đại nghịch nghĩ đến việc dùng Ngạc Châu quân. Lâm đại nhân đã từng là Tiết độ sứ Ngạc Châu, ông ấy gửi thư cho Tiết độ sứ Ngạc Châu quân mới nhậm chức là Vu Hoa tướng quân, nên nếu thắng lợi, Đường quốc sẽ tạo thành cục diện đông tây phân trị.
Lục Thất giải thích.
- Đề nghị của Vu Hoa, rõ ràng là đang có mưu đồ gây rối.
Chu hoàng đế lạnh nhạt nói.
- Không phải vậy. Vốn dĩ Vu Hoa tướng quân làm Thống soái của Ninh Quốc quân là do năm đó được mẫu thân của Thái tử cất nhắc. Vu Hoa tướng quân tuyệt đối là một lòng muốn phụ tá cho Thái tử, còn thần, cũng là thuộc hạ của Thái tử Đường quốc, cho nên Vu Hoa tướng quân cực kỳ tín nhiệm sai thần thống soái mười lăm vạn quân lực, y chỉ dẫn theo ba vạn kỳ quân ở lại Kinh Châu thu nạp quân nhu, sau đó còn bị thất thủ ở Kinh Châu, nghe nói đã trúng loạn tiễn phải bỏ mình. Vu Hoa tướng quân không phải người luyện võ mà là một vị chí sĩ văn hoa, nhưng khi y thống soái Ninh Quốc quân, cũng rất được lòng quân sùng kính, được tôn xưng là một danh tướng.
Lục Thất dùng giọng nói đầy tôn kính tiếp tục giải thích.
Chu hoàng đế im lặng, một lát sau mới bình thản nói:
- Tới đây, đưa Lục Thiên Phong về nghỉ ngơi đi.
- Vâng.
Ban Trực đã dẫn Lục Thất tới cung kính đáp lại, sau đó làm tư thế mời Lục Thất. Lục Thất cung kính hành lễ cáo từ Chu hoàng đế rồi theo Ban Trực rời khỏi điện.
Lục Thất vừa đi, Chu hoàng đế liền hỏi:
- Tiết tướng, khanh thấy hắn thế nào?
- Thần cảm thấy, người này thật có phản cốt, không nên trọng dụng. Có thể ban một huân phong để đó không dùng thôi.
Lão thần này hành lễ đáp.
Chu hoàng đế bình thản nói:
- Trẫm cũng không muốn trọng dụng hắn, tuy nhiên Triệu Phổ có nói một cách, xin trẫm chiêu hắn là Phò mã.
- Chiêu hắn là Phò mã?
Tiết Cư Chính bất ngờ hỏi.
- Triệu Phổ nói, chiêu Lục Thiên Phong làm Phò mã, có thể sẽ tạo thành nguy cơ trong lòng Lý Quốc chủ, làm Đường quốc xảy ra nội loạn.
Chu hoàng đế lãnh đạm nói.
- Ý của Triệu Phổ là muốn Lý Quốc chủ sinh lòng kinh sợ, dẫn tới dụng binh với Hấp Châu phải không?
Tiết Cư Chính hỏi lại.
- Đúng, tuy nhiên trẫm vẫn cảm thấy có tổn hại về thể thống.
Chu hoàng đế bình thản nói.
Tiết Cư Chính hơi giật mình, lập tức hành lễ nói:
- Bệ hạ, thần cảm thấy không tổn hại về thể thống. Bệ hạ đồng ý kết thân với quần thần đã quy thuận, là vì hậu đãi mà thôi.
Chu hoàng đế im lặng, lát sau mới nói:
- Chọn lựa Phò mã, trẫm không muốn qua loa. Đề nghị này cứ để đó, trẫm muốn xem Lục Thiên Phong có phúc khí ấy hay không.
Tiết Cư Chính chần chừ một chút, chắp tay nói:
- Bệ hạ, thần nghĩ bệ hạ hãy lấy quốc sự làm trọng. Ý của Triệu Phổ có thể có lợi cho việc công Đường, vậy thì hãy làm thôi.
- Tấn công Đường quốc vào mùa xuân, không vội.
Chu hoàng đế đáp.
Tiết Cư Chính vuốt râu suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ, thần vẫn thấy không nên kéo dài việc ban hôn tới tận mùa xuân, chi bằng bây giờ thực hiện luôn.
- Trẫm cần Đường quốc xảy ra nội loạn vào màu xuân, sớm hơn cũng vô ích.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Bệ hạ, lão thần chỉ lo, Lục Thiên Phong sẽ không ở lại Khai Phong phủ lâu, rất có thể hắn sẽ trốn về Hấp Châu.
Tiết Cư Chính nói.
Chu hoàng đế ngẩn ra như có điều suy nghĩ. Một lát sau, Tiết Cư Chính lại nói:
- Lục Thiên Phong dám can đảm ở lại Khai Phong phủ, chính là cảm thấy bản thân đối với Đại Chu còn có ích, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lâu dần, hắn sẽ không thể giữ mãi suy nghĩ ấy nữa.
- Nếu trẫm ban hôn rồi, hắn vẫn chạy, trẫm sẽ trở thành trò cười mất.
Chu hoàng đế lạnh nhạt nói.
- Sau khi bệ hạ ban hôn, nếu hắn không biết điều mà chạy mất, vậy Đại Chu có thể giận dữ mà phát binh đến Đại Giang, gán tội cho Lục Thiên Phong quy thuận mà lại phản bội, phụ thiên ân hậu đãi của bệ hạ, lệnh uy hiếp Lý Quốc chủ giao Lục Thiên Phong ra.
Tiết Cư Chính hồi đáp.
Chu hoàng đế im lặng, một lát sau Tiết Cư Chính lại tiếp:
- Nếu bệ hạ không hài lòng với Lục Thiên Phong, vậy cứ ban hôn trước, không hành đại lễ, sau đó bảo Lục Thiên Phong tới phương bắc ra sức vì nước, xem như thử hắn có xứng với thiên ân hay không.
Chu hoàng đế gật đầu, nói:
- Cứ theo ý khanh gia đi.
Tiết Cư Chính gật đầu, nói:
- Bệ hạ, thần nguyện làm Nguyệt Lão.
Chu hoàng đế gật đầu, Tiết Cư Chính đứng dậy hành lễ từ biệt, rời khỏi Thùy Củng Điện tới gặp Lục Thất. Ông ta già đã thành tinh, lại phụ tá Hoàng đế nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ Chu hoàng đế nói với ông ta chuyện thế này, thực tế là bảo ông ta vì quân phân ưu, thay Hoàng đế duy trì thiên nhan.
Lục Thất ở ngay trong một tòa sương các gần Thùy Củng Điện, là chỗ nghỉ ngơi của Ban Trực thị cung và đại thần. Tiết Cư Chính vừa tới, Ban Trực xua tay bảo thủ hạ cùng yên lặng lui ra ngoài, chỉ để lại Lục Thất và Tiết Cư Chính.
Lục Thất đã đứng thẳng. Tiết Cư Chính ngồi xuống rồi nhìn Lục Thất khoát tay nói:
- Lại đây nói chuyện.
Lục Thất đi đến, hành lễ nói:
- Đại nhân có gì dặn dò?
Tiết Cư Chính nhìn Lục Thiên Phong, trong lòng ông có phần không thích người thanh nhiên trước mắt, đánh giá là hạng người phản cốt, đương nhiên cũng có một cảm giác đố kỵ quấy phá, còn trẻ như vậy, đã có thể trở thành Binh bá một vùng, khiến Hoàng đế Đại Chu cũng phần nào coi trọng.
- Lục Thiên Phong, bệ hạ có lòng hậu đãi ngươi, mong muốn chiêu ngươi làm Phò mã của Đại Chu, đây chính là phúc khí của ngươi đó.
Tiết Cư Chính cố gắng mỉm cười nói, tỏ thái độ của một trưởng bối.
Lục Thất ngạc nhiên. Hắn vừa suy nghĩ rất nhiều khả năng, lại chỉ không nghĩ đến cái phúc khí mà lão nhân trước mắt vừa nói. Hắn không ngờ, lập tức bình thản nói:
- Đại nhân, hạ quan đã có thê thất rồi, không thể tiếp nhận phúc khí hoàng ân nữa.
Tiết Cư Chính hơi giật mình, ôn hòa nói:
- Thiên gia ban hôn, không phải ngươi đang cự tuyệt chứ.
- Nếu như Hoàng đế Đại Chu bệ hạ chỉ ý ban hôn, đương nhiên hạ quan không thể cự tuyệt. Nếu là đại nhân đang làm mối vun vào, thứ cho hạ quan khó lòng tuân mệnh.
Lục Thất bình thản đáp, cũng nói rõ sẽ không kháng chỉ, nhưng không có thánh chỉ bắt buộc, hắn sẽ cự tuyệt hôn sự với Công chúa Đại Chu.
Tiết Cư Chính hơi bất ngờ nhìn Lục Thất, không ngờ lại có cảm giác bị đánh vào mặt này. Ông ta là ai, là Tể tướng nước Đại Chu, làm quan nhiều năm như vậy, người ta thấy ông ta chỉ có tôn kính có thừa. Trong lòng ông ta, Lục Thiên Phong nên có phản ứng thụ sủng nhược kinh, hay ít nhất cũng là vẻ mặt khó có thể tin được, nhưng hiện tại, hắn lại rất bình tĩnh cự tuyệt phúc khí thiên ân.
- Lục Thiên Phong, ngươi phải biết rằng, nếu ngươi trở thành Phò mã Đại Chu, vậy chẳng khác nào đã có một tấm bùa hộ mệnh.
Tiết Cư Chính nghiêm túc nhắc nhở Lục Thất.
- Ý tốt của đại nhân, hạ quan hiểu rõ. Tuy nhiên hạ quan thật sự đã có thê thất, không muốn phụ lòng. Xin đại nhân hồi bẩm với bệ hạ, kẻ vũ phu Lục Thiên Phong không xứng với Công chúa điện hạ.
Lục Thiên Phong càng cự tuyệt rõ ràng hơn.
Tiết Cư Chính nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, yên lặng rời khỏi sương các, để lại Lục Thất trong lòng suy nghĩ không yên. Hắn thật sự không muốn tiếp nhận hôn sự, Chu quốc là một quốc gia không có bình thê, quan viên nạp thiếp đều có giới hạn chặt chẽ. Nếu Lục Thất nhận lời hôn sự với Công chúa Đại Chu, vậy phải tuân theo quy củ hoàng tộc đã qua nhiều thế hệ, nhất định hắn phải bỏ vợ. Tuy rằng hắn có thể tạm thời đồng ý rồi cầu an, nhưng hắn thật sự không muốn làm gì tổn thương đến Tiểu Phức, Tiểu Phức là chính thê của hắn.
Tuy Lục Thất bị bức bách trước nguy cơ sống còn, hắn vẫn không cự tuyệt một cách quá khích, mà nói sẽ không cự tuyệt ý chỉ ban hôn. Hắn không dám xúc phạm điểm quan trọng khiến Chu hoàng đế dễ dàng tha thứ, không thể hoàn toàn đưa mình vào chỗ chết được.
Tiết Cư Chính về tới Thùy Củng Điện, hồi bẩm chi tiết lời nói của Lục Thất, không thêm không bớt. Ông ta là Tể tướng, luôn đặt quốc gia đại sự lên hàng đầu, trong lòng, ông ta hy vọng chiến sự tiến công Đường quốc càng thuận lợi càng tốt.
Chu hoàng đế nghe xong tỏ vẻ bình tĩnh, như có điều suy nghĩ trong chốc lát, mới phân phó:
- Để Lục Thiên Phong đi đi.
- Vâng.
Ban Trực lĩnh mệnh, Chu hoàng đế cho Tiết Cư Chính ngồi, cũng không đề cập đến việc ban hôn nữa, mà nói vào chính sự.
……….
Lục Thất về tới Ngô vương phủ, trên đường kể rõ mọi chuyện với Tiểu Điệp. Tiểu Điệp nghe xong cũng trách hắn không biết biến báo, nếu chẳng may Hoàng đế Chu quốc nổi cơn thịnh nộ, vậy làm sao quay về được, Lục Thất cũng nghĩ lại mà sợ hãi. Tiểu Điệp đề nghị hắn mau rời khỏi Khai Phong phủ.
Đến chiều, bỗng nhiên Ban Trực đến Ngô vương phủ, truyền dụ lệnh của Hoàng đế, phong Lục Thiên Phong làm Ban trực Chỉ huy sứ, ngự tiền nghe dùng. Lục Thất hơi ngạc nhiên.