Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 17: Muốn gặp




Lục Thất bị thiếu niên cẩm y quấy rầy một trận một hội miếu thành hoàng, đã mất đi hứng thú dạo phố, cùng Tiểu Điệp quay về Ngô vương phủ, liên hai ngày không có ra ngoài, hắn cùng Tiểu Điệp thương lượng, có thể thông qua phương pháp thông thương, xây dựng một con đường thư tín thông đến Kinh Châu hay không, bây giờ hắn căn bản không thể cùng Tấn quốc có liên hệ, mặt khắc sau này cũng cần tùy thời báo tin về động thái của Chu quốc.

Tiểu Điệp nói rất khó, chủ yếu không có người đáng tin có thể sử dụng, nghĩa phụ Lâm Chi Hòa có thể làm được, nhưng chuyện Lục Thất là người của Tấn quốc, không dám nói cho Lâm Chi Hòa nghe, có điều Lục Thất nếu như muốn dùng biện pháp thông thương truyền tin, vậy thì có thể xây dựng thương đạo trước, một khi có việc cần, nàng có thể tự mình truyền tin, Lục Thất cảm thấy cũng được.

Ở Ngô vương phủ yên tĩnh hai ngày, Lục Thất lại đến Thanh Phong Cư chơi, vừa đến Thanh Phong Cư, chưởng quầy Dương Hồng lập tức kéo hắn, vội vàng nói:
- Ông chủ, ngài đã đến rồi.

- Làm sao? Đã xảy ra chuyện?
Lục Thất mẫn cảm cho rằng, là thiếu niên cẩm y kia lại đến làm khó dễ.

- Không phải xảy ra chuyện, là Lại bộ thương thư Triệu đại nhân muốn gặp ngài.
Chưởng quầy nói.

- Lại bộ thượng thư? Ồ, hình như trong đám người mình đánh, có một tên tự xưng cháu nội của Lại bộ thượng thư.
Lục Thất nghĩ.

- Lại bộ thượng thư tại sao muốn gặp ta?
Lục Thất hỏi.

- Là Triệu đại nhân đến đây, lại nhìn thấy biển thư của Thanh Phong Cư, vì thế tiến vào hỏi chuyện, Triệu đại nhân tán dương chứ tốt, nói muốn gặp ông chủ. Tiểu nhân hôm nay đang định đi báo cho ông chủ biết.
Dương Hồng cung kính nói.

Trần Thất bất ngờ ồ lên một tiếng, hỏi:
- Lại bộ thượng thư Triệu đại nhân cao danh?

- Lại bộ thượng thư cao danh Triệu Phổ.
Dương Hồng cung kính nói.

- Triệu Phổ?
Lục Thất kinh ngạc nói, lại tiếp tục hỏi:
- Không lẽ chính là Triệu Phổ trợ giúp Triệu Khuông Dẫn phá Thanh Lưu quan?

- Đúng đúng, chính là Triệu Phổ đại nhân hiến kế phá Thanh Lưu quan.
Dương Hồng gật đầu nói.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Triệu đại nhân muốn gặp thế nào?

- Ngại tại Phong Thanh Cư, ngày mai giờ ngọ Triệu đại nhân sẽ đến.
Dương Hồng hồi đáp, rõ ràng cực kì tôn trọng Triệu Phổ.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngày mai ta tới.

Dương Hồng gật đầu, đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi, Chiết tướng quân cũng muốn gặp ông chủ.

Lục Thất ngẩn người, hỏi:
- Chiết tướng quân nào?

- Là phủ châu Chiết Thị, vị khách cùng Thập tứ tiểu thư đến Thanh Phong Cư hôm đó, không biết tại sao muốn gặp ông chủ.
Dương Hồng hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Không phải cũng muốn ngày mai gặp chứ?

- Không phải, ông chủ nếu muốn gặp, tiểu nhân lập tức sẽ cho người đi mời, nửa giờ sau là đến.
Dương Hồng hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi đi mời đi, ta vào nhã gian chờ, mang ít rượu và thức ăn lên, ta mời hắn.

- Vâng, tiểu nhân lập tức lo liệu.
Dương Hồng đáp ứng, Lục Thất và Tiểu Điệp lên lầu hai.

Vào nhã gian, Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Triệu Phổ kia là đại quan, tại sao lại muốn gặp Thất lang, không lẽ thực sự là vì biển tự.

- Khó nói lắm, bình thường mà nói, đại quan chính là tiếc tài, cũng có thể gọi ta đi gặp, chứ không phải chủ động hẹn gặp, con người Triệu Phổ ta đã nghe qua, là một vị quan rất có năng lực, ở Chu quốc từng đảm nhiệm qua rất nhiều chức quan, căn bản là dựa vào thành tích thăng tiến, đương nhiên, Triệu Phổ có thể trở thành Lại bộ thượng thư, hẳn là liên quan rất lớn đến Triệu quốc.
Lục Thất bình thản nói.


- Thất lang nói như vậy, chẳng lẽ Triệu Phổ hẹn gặp, là có mục đích của hắn?
Tiểu Điệp dịu dàng nói.

- Khả năng có mục đích riêng là rất lớn, cũng có thể do hoàng đế Chu quốc sai bảo, đến thăm dò ý tứ của ta.
Lục Thất bình thản nói.

Tiểu Điệp gật đầu, dịu dàng nói:
- Phủ châu Chiết thị, không biết vì sao lại muốn gặp Thất lang.

- Phủ châu Chiết thị muốn gặp ta, tám phần là muốn tìm hiểu hình thế Giang Nam, biết được hình thế Giang Nam, Chiết thị mới có thể thu được lợi ích lớn nhất ở Chu quốc.
Lục Thất hồi đáp.

- Phủ châu Chiết thị, không phải trung thành với Chu quốc sao?
Tiểu Điệp kinh ngạc hỏi.

Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Phủ châu Chiết thị, trên thực tế cát cứ tự trị, Chu quốc có thể cho phép Chiết Thị tự trị, cũng là xuất phát từ lợi dụng mà thôi, Chiết Thị rất rõ quan hệ với Chu quốc chỉ có thể lợi dụng lẫn nhau, phi điểu tận lương cung tàng (phi điểu tận lương cung tang: ý chỉ một người đã mất đi giá trị lợi dụng sẽ bị lập tức giết chết hoặc rời vào kết cục thảm hơn), không có sự tồn tại của Hạ quốc và Yến quốc, thì có tự trị của Chiết Thị.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Phủ châu Chiết Thị chỉ cần biết tình thế Giang Nam, là có thể phán đoán Chu quốc có thể điều binh Nam hạ hay không, nếu Chu quốc có thể điều binh Nam hạ, vậy thì Phủ châu Chiết Thị sẽ gặp phải áp lực chiến tranh cực lớn, tiến tới có thể đòi hỏi Chu quốc nhiều quân dụng và lương thực hơn.

Tiểu Điệp bừng tỉnh gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô không nghĩ đến việc này.

- Những ngày ta ở Khai Phong Phủ, cũng từ miệng thương nhân biết được rất nhiều tin tức, Chu quốc nếu là đại quân Nam hạ, thì phải nhờ vào Chiết Thị kiềm hãm Hạ quốc và Yến quốc, nhưng Chiết Thị binh lực không nhiều, quân có thể chiến đấu chỉ hai ba vạn người, có thể những lời thương nhân nói chưa được chính xác.
Lục Thất nói.

- Một lát nữa người của Chiết Thị đến, có thể hỏi thêm.
Tiểu Điệp mỉm cười nói.

Lục Thất gật đầu, dừng một chút, Tiểu Điệp lại hỏi:
- Thất lang, nếu cùng Chu quốc khai chiến, có mấy phần thắng lợi?

- Chuyện chiến tranh, biến số là rất lớn, nếu luận tướng sĩ tinh nhuệ, Tấn quốc không bằng Chu quốc, nhưng Chu quốc nếu muốn công phá hán Hán Thủy cũng là rất khó, trừ phi do Thục địa tiến quân.
Lục Thất nói.

Tiểu Điệp gật đầu, nói:
- Nói như vậy, Chu quốc nếu như tấn công Ba Thục, Tấn quốc sẽ không tranh được.

- Cái đó cũng chưa chắc, nếu Tấn quốc và Chu quốc đồng thời tấn công Ba Thục, trên nhân hòa, Tấn quốc có thể chiếm ưu thế, một là Tấn quốc và Hán quốc vốn tồn tại liên hợp trên thực tế, hai là ta đối xử với Kinh vương, Sở vương và Việt vương rất tử tế, cho nên Hán quốc cho dù đầu hàng, cũng sẽ nguyện đầu hàng Tấn quốc, ngoài ra quân lực Tấn quốc đang nhanh chóng trưởng thành, ta đang gia tăng sản lượng Thần Tí Nỏ, nếu có thể dùng Thần Tí Nỏ võ bị quân lực, cho dù là tướng sĩ bình thường cũng có thể trở thành thần xạ thủ, vạn nổ vùng bắn, thấu thuẫn xuyên giáp, cấm quân Chu quốc tinh nhuệ đến đâu, cũng sẽ tử thương nghiêm trọng.
Lục Thất bình thản nói.

Tiểu Điệp gật đầu, dịu dàng nói:
- Thần tí nỏ ấy, hẳn là không dễ chế tạo.

- Vốn là không dễ chế tạo, nhưng Giang ** Âm quân ở hại hải ngoại mua về một loại sắt luyện có thể so với tre trúc, uốn cong còn có thể trở về nguyên trạng, cho nên bên trong mỗi một cánh tay trúc đều bỏ thêm một sợi sắt luyện đàn hồi, khiến cho Thần Tí Nỏ không ngững tinh xảo hơn, mà còn vô cùng bên chắc, lúc chúng ta rời đi, quân khí giám đã chế thành năm nghìn bộ, mỗi ngày có thể sản xuất hai trăm bộ.
Lục Thất hồi đáp.

- Hải ngoại, lại có nhiều thứ quý hiếm như vậy.
Tiểu Điệp cảm khái nói.

- Hải ngoại đúng là có rất nhiều thứ có thể học hỏi, buôn bán trên biển chính là bổ sung cho nhau, đồ gốm và tơ lụa của chúng ta, ở hải ngoại rất được yêu thích, có thể đổi lấy một lượng lớn sắt luyện và dầu hỏa, còn cả rất nhiều thức ăn và hạt giống, đều có thể gieo trồng ở Tấn quốc.
Lục Thất nói.

Tiểu Điệp gật đầu, dịu dàng nói:
- Trước kia nghe nói Tây Nam đều là vùng đất man di, hôm nay nghe Thất lang nói vậy, cũng là không thua kém văn minh Trung Nguyên.

Lục Thất mỉm cười, nói:
- Tây Nam sở dĩ man di, là vì quá khứ ít người khép kín, bây giờ Tấn quốc đại hưng thương nghiệp, giúp các nơi bổ sung cho nhau, lại so sánh, Trung Nguyên đã có dấu hiệu lạc hậu, không còn con đường tơ lụa tồn tại, Trung Nguyên càng lúc càng bảo thủ, chỉ có quảng tri thiên hạ, mới có thể lấy mạnh bù yếu hướng đến phồn vinh cường đại.

Tiểu Điệp gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô sau này, cũng muốn đến Tây Nam thăm thú một chút.

- Tiểu Điệp, nàng là nữ chủ Tấn quốc, đất đai Tấn quốc, đều sẽ có sự tồn tại tôn quý của nàng.
Lục Thất ôn hòa nói.

Tiểu Điệp liếc Lục Thất một cái, cụp mắt nhỏ giọng nói:
- Chàng từng nói Tấn quốc thi hành hoàng tộc phân phong, sau này liệu có nơi cho nô tồn tại?

Lục Thất ngẩn người, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, ngoại trừ Vân Khê nhận được phân phong Hải Châu, phong phi khác, đều không được phân đất, được phong đất, thân mẫu trên cơ bản sẽ không phong phi, Tiểu Điệp, nàng là quý phi của ta.

Tiểu Điệp cụp mắt im lặng, Lục Thất ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, nàng muốn được phong đất?

Tiểu Điệp ngước mắt nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Nô là một nữ nhân không thích sống chung, sau này muốn có chốn lánh phiền, không muốn ở trong thâm cung, nhưng cũng không muốn người khác chỉ trích không tuân thủ lễ nghĩa quý phi.

Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, ta hiểu tâm tư của nàng, sau này, ta sẽ cho nàng một chỗ thanh tú thích hợp tu luyện, ví dụ Mao Sơn và huyện Cú Dung.

Tiểu Điệp mỉm cười, dịu dàng nói:
- Nô chỉ nói vậy, chỉ là cảm nghĩ trong lòng mà thôi, không thích hợp cùng Lý Thiền Nhi ở cùng một chỗ, ở cùng rồi, sau này tất sẽ phiền lòng.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói:
- Nàng là sư tỷ của ta, hơn nữa còn là vị hôn thê của ta.

Tiểu Điệp giận dỗi lườm hắn một cái, dịu dàng nói:
- Vậy chàng thích sư tỷ, hay là thích vị hôn thê?

Lục Thất dịu dàng nhìn nàng, nhìn một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Ta thích Điệp Vũ, là thật.

Tiểu Điệp cụp mắt im lặng, im lặng một lúc, mới dịu dàng nói:
- Ngốc, ngày đó, chàng thực sự không nên đi.

Lục Thất mỉm cười không nói, ngày đó hắn từng do dự, lựa chọn đấu tranh, nhưng lời nói của một lão nhân, khiến hắn tỉnh ngộ, nếu ngày đó không đi tìm Tiểu Điệp, cuộc đời này của hắn có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều.

- Còn cười, chàng đi tìm nô, từng dẫn động sát cơ của Lật đại nhân.
Tiểu Điệp nói, sắc mặt Lục Thất lập tức biến đổi, mất đi nụ cười