Hai ngày sau, Phan Mỹ mang theo hơn hai mươi vạn đại quân đến Tương Thành, Triệu Khuông Nghĩa phái Trình Đức Huyền đi đón, Phan Mỹ cự tuyệt vào thành dự lễ tẩy trần, lại truyền lệnh yêu cầu Lục Thất và Vương Ngạn Thăng đến gặp. Lục Thất bảo với quan truyền lệnh là hắn chỉ đến phụ chiến, không phải tới nghe lệnh, nếu Phan đại soái tức giận, có thể tới quân doanh của hắn, hắn nguyện ý cung kính chịu khiển trách.
Phan Mỹ tất nhiên sẽ không đi quân doanh của Lục Thất, trong lòng cũng biết rõ thái độ của Lục Thiên Phong và Triệu Khuông Nghĩa là đang xây dựng thành lũy cảnh giác lẫn nhau. Phan Mỹ bất đắc dĩ, chỉ có thể cho mật sứ giám quân phái người nhanh chóng quay về Khai Phong phủ xin chỉ thị.
Một ngày sau, Hoàng đế Chu quốc bí mật nhận được tấu chương, sau khi mở ra xem một lúc lâu không nói gì, chợt tay phải che ngực, sau đó hộc ra một ngụm máu tươi trên bàn, thái giám đứng hầu bị dọa vội vã truyền thái y, Hoàng đế Chu quốc sau khi hộc máu cũng không hôn mê, chỉ là khuôn mặt xanh mét dọa người.
- Truyền Trương Vĩnh Đức.
Chu Hoàng đế truyền lệnh.
Thái y đã đến dùng thuốc châm cứu cho Chu Hoàng đế, Trương Vĩnh Đức nghe được lệnh truyền nhanh chóng tới, Chu Hoàng đế nằm ở trên long sàng trong điện Văn Đức, xua tay cho những người khác ra ngoài sau đó sai Trương Vĩnh Đức lấy mật báo từ long án rồi ngồi xuống giường xem.
- Vĩnh Đức này, lần này, là trẫm tính sai, trẫm không thể tưởng được, Lục Thiên Phong lại bất ngờ cự tuyệt lệnh hội hợp của Phan Mỹ, Trẫm cho rằng, Lục Thiên Phong luôn luôn tuân theo quân lệnh, trẫm thật sự không nghĩ ra, hắn làm thế nào nhận ra có điều bất lợi, cho hắn hội hợp với chủ quân, hẳn là chuyện rất bình thường.
Chu Hoàng đế sắc mặt tái nhợt nhỏ giọng nói.
- Bệ hạ, thần cũng rất khó lý giải việc này, nhưng thần biết, Lục Thiên Phong là người đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, mà theo thần biết, có một ít thám báo sau khi trải qua nguy hiểm sẽ có một loại dị năng có thể mẫn cảm nhận ra nguy hiểm.
Trương Vĩnh Đức đáp lại.
Nhưng trong lòng y lại có một cách giải thích khác, chính là sách lược của Chu Hoàng đế nhìn thì tự nhiên, nhưng có chút gượng ép. Nếu đổi lại là y lĩnh quân, trong lòng cũng sẽ cảnh giác không đi hội hợp với quân Phan Mỹ, ngoài ra lúc Lục Thiên Phong rời khỏi Kinh Triệu phủ, đã điều mười nghìn kị binh đến, vậy chứng tỏ, Lục Thiên Phong căn bản không tin bất kì chủ soái Chu quân nào.
- Ngươi nói, nên làm cái gì?
Chu Hoàng đế khẽ hỏi.
- Bệ hạ muốn giết Lục Thiên Phong sao?
Trương Vĩnh Đức hỏi.
- Trẫm không hề muốn giết hắn, mà chỉ muốn nhốt hắn lại, sau khi tập kích tiêu diệt quân lực ở Hà Tây, khiến Hà Hoàng và Lũng Tây quay về sự thống trị của triều đình, sau đó áp tải hắn quay về Khai Phong phủ, khiến cho hắn yên ổn sống trong phú quý với thân phận Phò mã. Trẫm không muốn cho hắn chiếm cứ Tây bộ quá lâu, Lục Thiên Phong ở Hà Tây, được phiên tộc coi như thần minh, nếu hắn thống trị Hà Tây lâu, Hà Tây sẽ càng ngày càng cường thịnh.
Chu Hoàng đế nhỏ giọng nói.
- Bệ hạ, trong mật báo biết, Phan Mỹ cũng không làm điều gì bất lợi với Lục Thiên Phong, chỉ có điều là đã xảy ra chuyện Lục Thiên Phong cự tuyệt đi gặp Phan Mỹ. Thần cảm thấy, Lục Thiên Phong chưa chắc đã biết sách lược của bệ hạ, hắn chỉ là xuất phát từ an nguy của bản thân, không muốn bị người khác khống chế. Thần cho rằng, bệ hạ có thể cho Phan Mỹ dẹp bỏ đối phó với Lục Thiên Phong, trước tiên tiến công Kinh Châu.
Trương Vĩnh Đức nói.
Chu Hoàng đế gật đầu, Trương Vĩnh Đức lại nói:
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong nhạy bén như thế, sau khi hắn vào Kinh Châu cũng sẽ không cho Phan Mỹ cơ hội bao vây, đối phó với Lục Thiên Phong chỉ có thể ở Khai Phong phủ, Lục Thiên Phong nếu không biết sách lược của bệ hạ, hắn có khả năng vẫn sẽ to gan quay về Khai Phong phủ.
Chu Hoàng đế gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Trẫm lần này muốn cướp quân quyền của Triệu Khuông Nghĩa, không thể tưởng được Triệu Khuông Nghĩa cũng không đi gặp Phan Mỹ, chắc do trẫm quá vội vã, để cho Lục Thiên Phong đến Tương Châu trước khiến cho Triệu Khuông Nghĩa sinh ra đề phòng.
- Bệ hạ, thần cảm thấy, cho dù Lục Thiên Phong không đến trước, Triệu Khuông Nghĩa vẫn sẽ đề phòng, bởi vì quân lực Phan Mỹ mang đến rất nhiều, nếu là một trăm nghìn quân lực, Triệu Khuông Nghĩa trong lòng sẽ không kinh ngạc.
Trương Vĩnh Đức giải thích nói.
Chu Hoàng đế nghe xong gật đầu, khẽ nói:
- Trẫm được Tương Châu mật báo, nói Ngụy quốc đi sứ đến Tương Châu, muốn liên minh đột kích Kinh Châu, sau khi nghe xong trẫm liền cho người đi thông báo mật lệnh của trẫm với Phan Mỹ, cho phép y hưởng ứng Triệu Khuông Nghĩa, trẫm cho Phan Mỹ dẫn theo hai trăm nghìn quân lực đi Tương Châu, chủ yếu là tiến thủ Kinh Châu, đoạt quân quyền của Triệu Khuông Nghĩa chỉ là thuận tiện mà thôi.
Trương Vĩnh Đức gật đầu nói:
- Bệ hạ không cần lo lắng, thật ra sách lược của bệ hạ rất tự nhiên, cũng không lộ rõ là mượn cớ, sẽ không khiến cho lòng quân lung lay.
Chu Hoàng đế gật đầu lại nhỏ giọng nói:
- Vĩnh Đức, ngươi nói xem trẫm trị quốc có sơ sót gì sao?
Trương Vĩnh Đức im lặng, Chu Hoàng đế khẽ nói:
- Ngươi và trẫm thân cận nhất, trẫm muốn nghe ngươi nói một chút.
- Bệ hạ, trước kia thần đã từng nói, Tần vì sao đến nhị thế đã bị diệt quốc, Hán vì sao có thể yên bình sáu trăm năm.
Trương Vĩnh Đức đáp lại.
- Ngươi trước kia từng nói, Tần quốc đến đời thứ hai đã bị diệt vong, là vì không biết thay đổi, không nên tiếp tục dùng gia pháp để trị quốc, mà Hán quốc có thể tồn tại lâu dài là vì tôn Nho sùng Đạo, thăng bằng quyền lực văn võ.
Chu Hoàng đế nhẹ giọng nói.
- Thần biết, bệ hạ muốn thống nhất thiên hạ, cho nên tôn sùng quân công, khinh thường Nho giáo chèn ép Phật giáo, không muốn để văn và Phật làm suy yếu ý chí chiến đấu của dân chúng Đại Chu, tiêu hao ít tài lực nhất, nhưng bệ hạ khinh văn ức Phật, cũng khiến cho lòng dân mất đi tín ngưỡng.
Trương Vĩnh Đức nói.
Chu Hoàng đế im lặng, một lát sau, Trương Vĩnh Đức lại nói:
- Từ xưa đến này, đế vương thống trị và đạo tín ngưỡng luôn hỗ trợ lẫn nhau, Lục Thiên Phong am hiểu lợi dụng tín ngưỡng lung lạc lòng người, hắn đem tín ngưỡng sùng Phật của phiên tộc liên kết với bản thân hắn, khiến cho phiên tộc bái Phật chính là bái hắn, cho nên Lục Thiên Phong có thể nhanh chóng thống trị Hà Tây, bởi vì Lục Thiên Phong dùng tín ngưỡng thần minh mấy trăm năm của phiên tộc, đã lấy được uy vọng từng trong lòng người, người cùng thần so sánh thì con người vẫn luôn yếu hơn.
Chu Hoàng đế gật đầu, khẽ nói:
- Trẫm kì thật rất thưởng thức Lục Thiên Phong, nhưng Lục Thiên Phong lại khiến trẫm khủng hoảng, trẫm quyết chí nỗ lực rất nhiều năm, lại không bằng cảm giác của hắn.
- Thần không cho rằng bệ hạ cố gắng không bằng Lục Thiên Phong, Lục Thiên Phong chỉ là cơ duyên xảo hợp ở Tây bộ lấy được thế lực thôi. Trung Nguyên lại khắp nơi chiến tranh, dân sinh, hiểm họa ngoại xâm lại vô cùng nặng nề, hơn nữa Yến quốc ở phương bắc đổi thành Lục Thiên Phong đi ứng đối, thần cho rằng hắn cũng không thể mạnh mẽ hơn Dương Nghiệp.
Chu Hoàng đế cười nhạt khẽ nói:
- Ngươi cũng không phục nha.
- Thần chinh chiến cả đời, đúng là không thể phục trước một hậu sinh.
Trương Vĩnh Đức ôn hòa nói.
Chu Hoàng đế khóe miệng có ý cười, Trương Vĩnh Đức thi lễ nói:
- Bệ hạ, thần về trước phòng ngừa.
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
- Khanh đi đi, ngày mai sẽ tìm khanh nói chuyện.
Trương Vĩnh Đức đứng dậy đem mật báo để trên giường, sau đó thi lễ xoay người đi ra ngoài, Trương Vĩnh Đức vừa đi, ngoài điện liền có hơn mười nam nữ tiến vào, tất nhiên là Hoàng hậu cùng phi tần trong hậu cung và con gái Chu Hoàng đế.
- Bệ hạ.
Hoàng hậu Đại Chu nắm tay phải Chu Hoàng đế thân thiết nhìn gọi.
- Trẫm không sao, chỉ là có chút chóng mặt thôi.
Chu Hoàng đế mỉm cười trấn an.
Hoàng hậu Đại Chu gật đầu, thái y và thái giám từng được Hoàng đế dặn dò, không dám truyền ra ngoài chuyện Hoàng đế hộc máu, nhưng Hoàng hậu Đại Chu thực tế đã biết, Chu Hoàng đế đã từng trọng thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
- Phụ hoàng, phụ hoàng...
Người thân đều gọi, Chu Hoàng đế quay đầu mỉm cười gật đầu một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Vũ Vi.
- Vũ Vi, Lục Thiên Phong đã rời khỏi Khai Phong phủ, sản nghiệp của hắn cũng không nên không có người quản lý, sau này con và Hương Hà, xuất cung đến ở phủ Quận công Tây Tấn.
Chu Hoàng đế ôn hòa nói.
- Phụ hoàng, con gái vẫn nên ở trong cung phụng dưỡng phụ hoàng thì hơn.
Vũ Vi ân cần nói.
- Trong cung các con có thể quay về bất cứ lúc nào.
Chu Hoàng đế ôn hòa nói.
- Phụ hoàng, con gái và Hương Hà vẫn chưa xuất giá.
- Được rồi, là bổn cung làm chủ cho các con, không cần nhiều lời nữa.
Hoàng hậu Đại Chu chợt nói cắt đứt lời nói của Vũ Vi.
Vũ Vi cả kinh, vội cùng Hương Hà cung kính nói:
- Con gái tuân chỉ.
Hoàng hậu gật đầu, quay đầu nhìn Chu Hoàng đế, dịu dàng nói:
- Bệ hạ nói ít một chút.
Chu Hoàng đế mỉm cười gật đầu, Hoàng hậu quay đầu phân phó nói:
- Quý phi ở lại, những người khác đều lui ra đi.
Nghe xong lời của Hoàng hậu, những người đi vào thăm hỏi đều thi lễ rời khỏi điện Văn Đức, Hoàng hậu và Quý phi ở lại, cùng Hoàng đế nói chút chuyện.