Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 158: Tương kế tựu kế?




Dạ ngọa Cổ Đô thính phong vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai.

(Đêm nằm Cố Đô nghe mưa gió, mộng thấy sông băng ngựa sắt lồng.)

Tháng tư thành Trường An, tuyết đọng sau một trận mưa phùn đều biến mất, cành liễu héo úa, sau khi mùa xuân đến bắt đầu bừng bừng sức sống, một đội buôn bán mấy trăm người, chậm rãi rời khỏi Cố đô Trường An, bắt đầu đi trên con đường tơ lụa.

Từ lúc Lục Thất ở chợ Tây thành Trường An mua sáu cửa hàng, đồng thời khơi dậy dục vọng đi Hà Tây của người dân Trường An, trong điều kiện con người chết vì tham lam tiền tài, bắt đầu xuất hiện thương đội đi Hà Tây. Mà thương nhân đi Hà Tây về mang tin tức Hà Tây rất yên ổn, vì thế khiến cho càng nhiều thương nhân đi Hà Tây buôn bán, chợ Tây thành Trường An lại một lần nữa trở thành nơi đất vàng trao đổi buôn bán đồ.

Đồng thời trong lúc Cố đô lại xuất hiện con đường tơ lụa, chiến tranh cũng càng ngày càng gần, từng tốp quân tình bắt đầu bí mật tập hợp đến tay Lục Thất, rất nhiều nơi ở Tây bộ bắt đầu xuất hiện việc tập hợp quân lực, đều đi về phương hướng Hán Thủy. Mà quân Lục Thất chú ý nhất là Chu quân ở Ba Thục và quân của Vương Ngạn Thăng rốt cục cũng đã có động tĩnh, hơn ba trăm ngàn Chu quân ở Hán Trung đột nhiên có hai trăm nghìn quân xuất phát đi về hướng đông, mà quân của Vương Ngạn Thăng cũng vứt bỏ phòng ngự mấy Châu ở Lũng Tây trước thời gian.

Lục Thất đối với hướng đi của Chu quân thực sự không rõ cụ thể thủ lĩnh là ai, bên ngoài là Triệu Khuông Nghĩa phát động chiến sự ở Kinh Châu, nhưng Lục Thất không dám loại bỏ có phải là Chu Hoàng đế ngấm ngầm hạ lệnh hay không, chiến sự này rất có thể là một hồi đấu trí, Lục Thất hoài nghi, có phải là Hoàng đế Chu quốc cố ý khiến hắn an tâm, lợi dụng tâm lý chờ đợi xem thế nào của hắn, để hoàn thành sách lược tương kế tựu kế.

Lục Thất hoài nghi, có thể sau đó sắp xếp chiến lược cắt cổ tay đấy, nguyên nhân chính chính là Hoàng đế Chu quốc không như hắn phán đoán, cho hắn lĩnh quân tiến đánh Thái Nguyên, nếu đã không cho hắn tiến công Thái Nguyên vậy Hoàng đế Chu quốc cũng không nên thả hắn đến Trường An, hộ tống Kỷ vương không nhất thiết phải là hắn, Hoàng đế Chu quốc làm như vậy, rất có thể là một loại sách lược lạt mềm buộc chặt.

Lục Thất vốn cho là, Hoàng đế Chu quốc không mong muốn Triệu Khuông Nghĩa đánh Kinh Châu, nhưng sau khi hoài nghi, Lục Thất cũng cảm thấy, Hoàng đế Chu quốc là một nhân vật có thể nhận ra đại cục, là một quân chủ có khát vọng thống nhất thiên hạ. Nếu đổi thành Lý Quốc Chủ tất nhiên là vô cùng sợ hãi quần thần kiến công, nhưng Hoàng đế Chu quốc lại có thể dung túng công thần, cũng giống như Lục Thiên Phong hắn, sau khi tiến đánh Hà Tây vẫn lấy được sự khoan dung dụ dỗ một lần nữa của Hoàng đế Chu quốc.

- Có lẽ thật sự là tương kế tựu kế, vấn đề chính là Phan Mỹ kia, Phan Mỹ bây giờ đã là Vũ Huệ quận vương, là nhân vật cùng một cấp với Triệu Khuông Dẫn, Chu hoàng đế đối với Phan Mỹ, có thể nói là vô cùng hậu đãi. Phan Mỹ cho dù là thân thích với Triệu Khuông Dẫn, nhưng Phan Mỹ đã là họ khác được phong Vương, cho dù trợ giúp Triệu Khuông Dẫn đoạt được giang sơn Chu quốc, Phan Mỹ có thể được cái gì? Lại được phong Vương nữa thì làm sao? Chỉ sợ là Phan Mỹ sẽ phải lo lắng không có phúc phận được hưởng, bình thường mà nói, làm một nghịch thần không bằng cố thủ làm một trung thần.

Lục Thất đoán tâm lý của quân thần quyền cao Chu quốc.

Hắn rời khỏi quân doanh đi Trường An, báo cáo với Kỷ Vương chuyện Vương Ngạn Thăng bỏ phòng thủ, để cho Kỷ vương xin ý kiến của triều đình nên làm gì, Kỷ Vương quả nhiên kinh hãi, vội cử người gấp rút đi báo cáo triều đình, và tăng cường phòng thủ Trường An, lại thông báo cho quân Tiết độ sứ Phượng Tường tăng cường phòng ngự phía Tây bộ.

Bốn ngày sau, hồi âm của triều đình Chu quốc mới đến, lệnh cho Lục Thất điều theo trú quân Hội Châu đi tiếp quản phòng ngự Lũng Tây đô đốc phủ, Lục Thất nhận được quân lệnh thì cười lạnh, hắn đã lệnh cho năm vạn quân lực ở Hà Tây dời đi, Hoàng đế Chu quốc có lẽ là muốn điều quân lực Hà Tây rời khỏi Hà Tây, có thể là đang đánh sách lược “dẫn xà xuất động”.

Lại thêm năm ngày nữa trôi qua, triều đình Chu quốc lại gửi quân lệnh đến, lệnh cho Lục Thất dẫn quân lực thành Trường An đi tiếp ứng, đi đến Hán Thủy quy thuộc quyền tiết chế của Phan Mỹ, Chu quốc phát động chiến sự ở Kinh Châu. Lục Thất sau khi nhận được quân lệnh, cùng với hai vạn quân thành Trường An xuất phát vội vã đi về phía Tương Châu Hán Thủy, mà thành Trường An chỉ để lại ba vạn cấm quân của Hà Hoàng quay về trú đóng.

Kỷ Vương làm thực tiễn cho bốn vạn tướng sĩ, vị thân vương trẻ tuổi này, căn bản không biết triều đình bố trí chiến sự ở Hán Thủy, trong lúc thực tiễn, Lục Thất chợt muốn hai nghìn hộ quân bên người Kỷ Vương, Kỷ vương ngẩn ra rồi đáp ứng, hai nghìn hộ quân đến từ Khai Phong phủ một lần nữa lại trở thành hộ quân của Lục Thất.

Đại quân của Lục Thất xuất phát được trăm dặm, có mười nghìn kị binh đến từ phía tây, hợp lại với hai vạn quân của Lục Thất, mà hai vạn cấm quân Lục Thất cho đi trước, căn bản không biết quân lực phía sau của Lục Thiên Phong, nhiều hơn mười nghìn kị binh. Kỷ Vương được báo lại nhưng cũng không để ý, cho rằng Lục Thất muốn lập công, sau khi Lục Thất đi rồi, Kỷ vương hạ lệnh ba vạn cấm quân đóng giữ toàn bộ đi vào thành Trường An thủ vệ và chuẩn bị đồ quân nhu.

Từ thành Trường An đến Tương thành cũng phải cách đến nghìn dặm, mà Hán Trung đến Tương thành cũng phải nghìn dặm, từ Hán Trung hay là thành Trường An xuất phát đi Tương thành chính là cùng đi về phía đông, cuối cùng tập hợp tại Tương thành. Trên đường hành quân Lục Thất cũng nhận được quân lệnh của Phan Mỹ, lệnh cho hắn dẫn quân đi hội hợp rồi cùng đi Tương thành.

Lục Thất sau khi nhận được lệnh thì mặc kệ, vẫn như trước thẳng tiến về Tương thành, mà hai vạn cấm quân đi ở phía trước, sau khi chủ soái cho người đến hỏi Lục Thất, vẫn như cũ lựa chọn quay đầu đi về hướng nam, đi hội hợp cùng với hai trăm nghìn Chu quân xuất phát từ Hán Trung đi Tương thành, cho nên mười ngày sau, ba vạn quân của Lục Thất đã tới Tương thành trước.

Lục Thất để ba vạn đại quân đóng ở phía bắc cách Tương thành mười dặm, vừa hạ trại, đã thấy Trình Đức Huyền ở bên ngoài cầu kiến, Lục Thất tự mình đi ra ngoài đón, thân thiết đưa Trình Đức Huyền vào soái trướng.

Trình Đức Huyền có chút thụ sủng nhược kinh, thân phận và thế lực của Lục Thất, đã cao hơn y rất nhiều, vào soái trướng, sau khi cung kính thi lễ mới ngồi xuống.

- Trình đại nhân đối với việc đại quân ta đến có chút bất ngờ đi?

Lục Thất mỉm cười nói.

- Hạ quan không bất ngờ, Lục thượng thư nhận quân lệnh lĩnh quân đến Tương thành, triều đình đã thông báo rồi.

Trình Đức Huyền đáp lại.

- Đúng là sau này có thông báo, ba vạn quân lực của Lũng Tây đô đốc phủ lại bất ngờ tới phía đông, cũng khiến ta kinh ngạc đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ đến Vương đại tướng quân tấn công Kinh Triệu phủ đấy.

Lục Thất cười nhạt nói.

- Lục thượng thư hiểu lầm rồi, Vương đại tướng quân tới phía đông là do quân lệnh của triều đình, còn về phần triều đình vì sao không báo cho Lục thượng thư chắc là sợ người đưa tin làm bại lộ tin tức.

Trình Đức Huyền bình thản trả lời.

Lục Thất nghe xong mỉm cười nói:

- Coi như là sợ người đưa tin làm bại lộ tin đi.

Trình Đức Huyền vẻ mặt hơi xấu hổ, lập tức nói:

- Triều đình cũng lệnh cho Lục thượng thư tới tham chiến, có thể đoán được là nhất định sẽ thắng lợi.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Thật sự tấn công, ta đối phó với chiến sự phía tây thì có thể, còn chiến sự ở Kinh Châu ta chỉ đến làm nền chút thôi.

- Lục thượng thư khiêm tốn rồi, tướng quân thiện chiến như ngài cho dù là chiến sự ở đâu cũng sẽ không thua kém đâu.

Trình Đức Huyền nói.

Lục Thất lắc đầu nói:

- Chiến sự lần này, ta chỉ là quân phụ, vẫn dưới quyền Phan đại soái, cho nên theo hoàn cảnh thôi, thắng bại không ảnh hưởng gì lớn đối với ta, thắng có lẽ được Quốc công ban thưởng, bại cũng không đến lượt ta chịu tội.

Trình Đức Huyền gật đầu lại hỏi:

- Nghe nói Kinh Triệu phủ xuất bốn vạn quân đến Hán Thủy, quân lực của Lục thượng thư hình như là ba vạn.

- Đúng là bốn vạn, có hai vạn quân nửa đường nhận được quân lệnh của Phan đại soái, quay ngược lại đi về phía nam hội hợp, của ta vốn là hai vạn bộ quân, lâm thời điều đến mười nghìn kị binh từ Hà Hoàng.

Lục Thất đáp lại.

Trình Đức Huyền gật đầu nói:

- Võ Huệ quận vương không dặn Lục thượng thư đi hội hợp sao?

- Có, nhưng ta chống lại mệnh lệnh không đi, ta sợ đi rồi sẽ trở thành tù nhân.

Lục Thất thẳng thắn trả lời.

Trình Đức Huyền sắc mặt biến hóa, sau đó nghiêm mặt nói:

- Lục thượng thư quá lo lắng rồi, Võ Huệ quận vương sao dám làm điều gì bất lợi với Lục thượng thư, ngược lại Lục thượng thư làm trái quân lệnh sẽ bị mượn cớ vấn tội.

Lục Thất cười nhạt nhìn Trình Đức Huyền, chau mày nói:

- Ta ở trong quân doanh, do y vấn tội, y nếu như không phục, trước tiên có thể động binh.

Trình Đức Huyền lắc đầu nói:

- Lục thượng thư không thể hành động theo cảm tính như vậy.

Lục Thất cười nói:

- Ta ở Hà Hoàng, đã từng xung đột với quân của Phan Mỹ, tạo thành thù oán rất sâu, cho nên không thể không phòng bị, ta chỉ là không đi gặp y chứ không phải là lâm trận bỏ chạy, y muốn vấn tội cũng khó.

Trình Đức Huyền cười cười nói:

- Lục thượng thư đi xa đến trợ giúp chiến sự, Tương quốc công nói muốn tẩy trần cho Lục thượng thư, mời Lục thượng thư giờ ngọ vào thành thân cận một chút.

Lục Thất lắc đầu cười nhạt nói:

- Ta thích ở trong quân doanh của mình, nếu Tương quốc công muốn thân cận có thể tới làm khách ở quân doanh của ta, ta từ Trường An mang đến một vò rượu ngon, nguyện ý cùng chia sẻ với Tương quốc công.

Trình Đức Huyền cười khổ nói:

- Hạ quan nếu không mời được Lục thượng thư trở về sẽ bị Quốc công trách tội.

- Trình đại nhân nếu không muốn Tương quốc công trách tội, có thể quy thuận ta, ta có thể cho Trình đại nhân chức Thứ sử.

Lục Thất bình thản đáp.

Trình Đức Huyền biến sắc, nghiêm mặt nói:

- Lục thượng thư không nên trêu chọc hạ quan.

- Ta là nói lời thật lòng, Trình đại nhân là một người có khả năng, lại vì chủ nhân bôn ba không chối từ vất vả, ta đương nhiên thật tâm tiếp nhận.

Lục Thất nhìn Trình Đức Huyền mỉm cười nói.

- Lục Thượng thư nếu không muốn vào thành nghỉ ngơi, hạ quan chỉ có thể quay về, hạ quan cáo từ.

Trình Đức Huyền không dám tiếp tục nói chuyện với Lục Thất nữa, vội đứng dậy cáo từ, Lục Thất khách khí đi tiễn.