Sang năm mới, Kỷ Vương dẫn theo tỷ tỷ muội muội xuất xung đến phủ trạch Lục Thất, Tiểu Điệp đem lễ vật chuẩn bị trước, cùng các tiểu hoàng tử và tiểu công chúa chung sống hòa thuận một ngày, các hoàng tử công chúa đối với Tiểu Điệp và Hương Nguyệt cũng rất tôn trọng.
Tết nguyên tiêu, Phủ Khai Phong vô cùng náo nhiệt, Lục Thất nhàn rỗi nhiều ngày, cùng Tiểu Điệp, Hương Nguyệt và Tiểu Thanh đến Đại Tương Tự dạo chơi, đứng trước Đại Tương Tự, phát hiện môn đình chẳng khác gì chợ, người dâng hương, người buôn bán, có thể nói là người đông như sóng biển dâng trào.
Lục Thất đương nhiên kinh ngạc, quay sang hỏi thăm một người bán đồ ăn, mới biết Đại Tương Tự náo nhiệt, là liên quan rất lớn đến hắn, bởi vì hắn kính Phật thi xá, khiến cho rất nhiều người tín Phật bạo gan đến Đại Tương Tự bái Phật, trong tự có chỗ sưởi ấm, cũng là một trong nguyên nhân chính khiến hương hỏa ở đây chuyển vượng.
Lục Thất nghe xong, không vào Đại Tương Tự nữa, mà chuyển hướng dạo chơi trên đường, người nhà ở cùng một chỗ với nhau, cùng nhau đón một cái tết nguyên tiêu ấm áp
Tết nguyên tiêu qua được ba ngày, Lục Thất đột nhiên nhận được thủ dụ của hoàng đế, sai hắn suất lĩnh sở thuộc của Khai Phong phủ, hộ tống Kỷ Vương đến phủ Kinh Triệu nhậm chức, Lục Thất còn được trao cho chức quyền cấm quân của phủ Kinh Triệu, thống lĩnh điều trí hai vạn quân Hội Châu của phủ Kinh Triệu.
Dụ lệnh của Chu hoàng đế nàm trong dự liệu của Lục Thất, hắn cùng Hương Nguyệt lưu luyến chia tay, nhưng Tiểu Điệp lại kiến nghị Hương Nguyệt cùng đến phủ Kinh Triệu với hắn, rồi từ phủ Kinh Triệu Bắc khứ Ngân Châu, Hương Nguyệt tỏ ý bằng lòng, Lục Thất mặc dù băn khoăn khả năng phát sinh chiến sự, nhưng cảm thấy Hương Nguyệt đi Định Châu, cũng là một quãng đường dài.
Ngày kế tiếp, Kỷ Vương dưới sự bảo vệ của một ngàn cấm quân rời khỏi Khai Phong phủ, cùng quân đội Lục Thất đợi sẵn ngoài thành hội hợp, ba ngàn quân xuất phát hướng đến phủ Kinh Triệu.
Quay đầu nhìn lại thành phủ Khai Phong, trong lòng Lục Thất ít nhiều có mấy phần cảm giác được xổ lồng tung cánh, nhưng Chu hoàng đế có thể để hắn rời khỏi Khai Phong phủ, có lẽ là để tiến thủ Thái Nguyên, nhưng cũng có dụng tâm bảo vệ Kỷ Vương.
Khai Phong phủ cách Kinh Triệu phủ hơn một ngàn dặm, Lục Thất một ngày đi trăm dặm, trên đường qua thành Lạc Dương không vào, lúc qua địa vực Quắc Châu, lại ở huyện Hoằng Nông lưu lại một ngày, chủ yếu là để nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục Tây hành, một đường thuận lợi đến được Kinh Triệu phủ.
Tới Kinh Triệu phủ, Lục Thất đi theo Kỷ Vương cùng Thẩm Dật Luân làm giao nhận trước, Thẩm Dật Luân rất tận chức, dẫn Kỷ Vương và Lục Thất cẩn thận bàn giao quân chính, kho tàng, cung cấm của Kinh Triệu phủ, Kỷ Vương chuyến này mang theo mấy chục văn võ phụ tá, trợ giúp Kỷ Vương thẩm tra đối chiếu mọi thứ, trách nhiệm của Lục Thất chỉ là bảo vệ, từ đầu đến cuối theo sát Kỷ Vương không rời.
Chuyển giao năm ngày, Thẩm Dật Luân mới lưỡng tụ thanh phong khởi hành đến đi Khai Phong phủ, chuyến này hắn đi Khai Phong phủ có thể vào Chính sự đường, trở thành phó tể tướng quản lý quốc sự, thông thường mà nói có được có mất, ở Kinh Triệu phủ hắn là lão đại, nhưng cuộc sống rất vất vả, đến Khai Phong phủ, trở thành kẻ khom lưng, nhưng có thể thoải mái rất nhiều.
Thẩm Dật Luân đi rồi, Lục Thất mới tiếp quản hai vạn quân Hội Châu, kì thực tướng soái của quân Hội Châu ngày đầu tiên đã bái kiến hắn, lần này là đến quân doanh lưu lại vài ngày, tăng cường quân kỷ và quân tâm.
Hiện Kinh Triệu phủ có hơn bảy vạn quân lực, ba vạn quân trở về từ Hà Hoàng, hai vạn quân Hội Châu và hai vạn quân của Kinh Triệu cũ phủ, nhưng hai vạn quân Kinh Triệu này cũng là từ Khai Phong phủ điều đến, hai vạn quân quân trước đây đã bị điều đến Nguyên Châu, trở thành quân lực của phủ đô đốc Bình Lương.
Ngoài bảy vạn quân lực đồn trú thành Trường An, Thẩm Dật Luân trước đây còn là Phượng tường quân tiết độ sứ, ở Phượng Tường có một vạn tiết độ sứ quân, ở Thương Châu phía Đông Nam thành Trường An còn có sáu ngàn Vĩnh Hưng tiết độ sứ quân, nhưng Chu hoàng đế không có giao cho Kỷ Vương tiết chế tiết độ sứ quân ngoài thành Trường An, cũng chính là nói, quân quyền của Kỷ Vương, không bằng Thẩm Dật Luân, chỉ có thể quản lý bảy vạn quân lực đóng tại thành Trường An.
Lục Thất ở lại thành Trường An, chỉ quản thao luyện hai vạn quân lực dưới quyền, đối với việc Kỷ Vương trị lý Kinh Triệu phủ, hắn không nói tiếng nào, yêu cầu duy nhất của hắn, chính là Kỷ Vương không được thoát khỏi phạm vi bảo vệ của hai ngàn quân.
Hắn lén nói cho Kỷ Vương biết, hai ngàn quân hộ vệ của hắn, so với một ngàn cấm quân hộ vệ đáng tin hơn nhiều, kì thực chính là nói cho Kỷ Vương biết, phải đề phòng một ngàn cấm quân, Kỷ Vương tiếp nhận yêu cầu của Lục Thất, nhưng đối với ba ngàn quân hộ vệ, vẫn áp dụng tỷ lệ 2:1 hỗn hợp cận vệ, cũng không giữ khoảng cách với một ngàn cấm quân hộ vệ.
Thời gian từng ngày trôi qua, Lục Thất rời khỏi Khai Phong phủ đã được hai tháng, hắn đóng quân ở thành Trường An hơn một tháng, cũng không nhận được chỉ lệnh tiến quân Thái Nguyên, mắt thấy nếu không tiến quân, thì sẽ vào xuân mất, Lục Thất cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ là phán đoán sai lầm?
Lục Thất tuyệt đối không thể nghĩ được, Chu hoàng đế đúng là có chiến lược tấn công Thái Nguyên, nhưng kế hoạch xuất hiện sơ hở lớn, thái tử Đại Chu bệnh nặng, bệnh đến không thể đi đường, thái y chẩn đoán là chứng phong hàn, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, kết quả, Chu hoàng đế đành phải gác lại kế hoạch tấn công Thái Nguyên.
Tin tức tấn công Thái Nguyên vẫn bặt vô âm tín, nhưng tình báo quân sự các nơi thì vẫn âm thầm hội tụ đến tay Lục Thất, nhất là tình hình quân sự đến từ Hà Hoàng, khiến Lục Thất không khỏi chấn động.
Hà Hoàng nơi có phủ đô đốc Tây Ninh, gửi cho Lục Thất tình hình liên quan đến phủ đô đốc Lũng Tây, thư viết phát hiện quân lực của phủ đô đốc Lũng Tây, đang chuẩn bị xuất phát, hình như là muốn nội điều, nhưng nội điều đi đâu thì không thể biết được.
Quân lực của Vương Ngạn Thăng xuất phát nội điều, quân tình này khiến Lục Thất nảy sinh đủ loại suy đoán, quân lực Vương Ngạn Thăng nếu nội điều, chắc chắn sẽ khiến phòng ngự của phủ đô đốc Lũng Tây biến thành hư không, nhưng Lục Thất vẫn chưa nhận được quân văn của triều đình Chu quốc, không lẽ Vương Ngạn Thăng là muốn tự mình vứt bỏ Lũng Tây.
Nếu quân lực Vương Ngạn Thăng từ bỏ đề phòng, vậy ba vạn quân lực của Vương Ngạn Thăng muốn đi đâu? Là hưởng ứng Triệu Khuông Nghĩa tạo phản, hay là phụ giúp Triệu Khuông Nghĩa tấn công Kinh Châu, nếu là tạo phản, quân lực của Vương Ngạn Thăng phải đến thẳng Kinh Triệu phủ mới đúng, nhưng nếu Vương Ngạn Thăng đến Kinh Triệu phủ, hậu quả sẽ là bị quân lực phủ đô đốc Tây Ninh và quân lực phủ đô đốc Hội Châu truy kích, bởi vì Lục Thất đang ở Kinh Triệu phủ.
Lục Thất cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra lựa chọn chiến lược chặt đứt cổ tay, hắn viết một phần chiến lược suy nghĩ và đề nghị, để Tiểu Thanh mang đến Kinh Châu giao cho Thanh Văn, bảo Thanh Văn truyền đạt lại cho Cố thái úy và Quan Xung.
Chiến lược chặt đứt cổ tay của Lục Thất, cho phép Quan Xung căn cứ tình hình quân sự từ bỏ Kinh Châu, toàn diện bảo vệ phía Nam Đại Giang, ý tứ chính là Chu quân tiến thủ nếu như cường đại, thì có thể rời khỏi Kinh Châu, đem quân lực Kinh Châu tập kết đến phía Nam Đại Giang, Lục Thất kiến nghị không nên cùng Chu quân tử chiến, sau khi từ bỏ Kinh Châu, tập trung tiêu diệt Ngụy quốc trước.
Trong kiến nghị của Lục Thất nói rõ, Ngụy quốc tồn tại cản trở quân lực Tấn quốc vận dụng, tiêu diệt Ngụy quốc trước thì mới có thể khiến nhân tâm Tấn quốc càng thêm vững vàng, cho dù Tấn quốc từ bỏ Kinh Châu, cũng không thể mất đi quyền chủ động chiến tranh đối với Chu quốc, bởi vì hắn đã chiếm cứ Hà Tây và Hà Hoàng, thời cơ chín muồi, là có thể hô ứng Tấn quân tiến thủ Trung Nguyên.
Lục Thất bảo Quan Xung và Thanh Văn làm tốt công tác chuẩn bị từ bỏ Kinh Châu, đem nhân khẩu và lương thực chuyển khỏi Kinh Châu trước, nhưng không được phá hoại kiến trúc Kinh Châu, làm tốt công tác chuẩn bị quân lực cuối cùng có thể vượt sông, cũng chính là vườn không nhà trống, để lại cho Chu quân một tòa thành rỗng.
Chiến lược chặt đứt cổ tay của Lục Thất, trên thực tế vẫn còn giấu một âm mưu, âm mưu chính là để Triệu Khuông Nghĩa lập được chiến công, nếu Triệu Khuông Nghĩa tiến thủ Kinh Châu, khó chịu nhất sẽ là Chu hoàng đế, mà Triệu Khuông Nghĩa tiến thủ Kinh Châu, dã tâm sẽ tiến thêm một bước bành trướng, hơn nữa Triệu Khuông Nghĩa nếu tự điều quân lực Vương Ngạn Thăng, hậu quả chỉ có thể là đi theo hướng tạo phản.
Mười ngày sau, Tiểu Thanh trở về, nói với Lục Thất, Quan Xung tiếp nhận chiến lược chặt đứt cổ tay của Lục Thất, lập tức thực thi công tác di dời nhân khẩu và lương thực, Quan Xung cũng cho rằng, nên tập trung quân lực tiêu diệt Ngụy quốc, nhưng không được tự tin như Lục Thất, bất cứ người nào của Tấn quốc cũng không dám chủ động từ bỏ Kinh Châu, chỉ có thể tử chiến, địch không nổi mới phải bỏ chạy.
Lục Thất nghe xong vui mừng, hắn phỏng đoán Triệu Khuông Nghĩa nếu tấn công Kinh Châu, chí ít có thể tập kết ba mươi vạn quân lực, nhưng Lục Thất cảm thấy Triệu Khuông Nghĩa không nên điều động quân lực của Vương Ngạn Thăng, Vương Ngạn Thăng từ bỏ phòng ngự, Lục Thất chỉ có thể để quân lực Tây Ninh phòng ngự bổ sung, bằng không sẽ bất lợi cho phòng ngự Hà Hoàng.
Còn nếu để Lục Thất tiến chiếm Lũng Tây, vậy sẽ trở thành láng giềng của Tần Châu và Phượng Châu, Phượng Châu chính là vùng đất Phượng Tường, mà Phượng Tường chính là Tây đại môn của thành Trường An.