Ngày Tết, Lục Thất mặc một bộ quan y bó sát, lưng thắt đai ngọc, chân đi giày đế mỏng, đầu đội lương quan, tự cảm thấy thoải mái rời khỏi phủ trạch, đi đến hoàng cung trong thành, sau khi vào cung trực tiếp tìm đến Tụ Anh Điện.
Tụ Anh Điện là nơi bày tiệc, chủ yếu là đại tiệc thết đãi tiến sĩ sách thí và quân thần, Chu quốc tôn sùng võ công, đối với văn sự cũng xem coi trọng, mỗi năm đều chọn một trăm tiến sĩ, nhưng nếu so sánh, Chu hoàng đế thực sự không quá trọng dụng tiến sĩ, mà chú trọng văn nhân có thành tích thực tế nhiều hơn, cho nên tiến sĩ bãi quan, so với với cống sinh (thời đại khoa cử, những người có thành tích ưu tú trong các cuộc thi tú tài phủ, huyện, châu được gọi là cống sinh, ý nghĩa là nhân tài cống hiến cho hoàng đế) bãi quan chẳng có gì khác biệt, khác biệt duy nhất là, tiến sĩ đã là quan, còn cống sinh cần cơ hội dự khuyết, hoặc kì thi để thành tiến sĩ.
Thời điểm Lục Thất đến Tụ Anh Điện, trong điện đã có rất nhiều người, hắn được một vị công công dẫn đến chỗ ngồi của mình, là vị trí bên trái cách long án không xa, chính giữa Tụ Anh Điện là lối đi, hai bên lối đi bày mấy trăm bộ bàn ghế, chỗ ngồi của Lục Thất là hàng thứ nhất bên trái, bên phải hắn vẫn còn rất nhiều dãy bàn.
Lục Thất ngồi xuống xong, lập tức khởi lễ hỏi thăm một vị lão thần cấp trên, vị lão thần kia cũng mỉm cười đáp lễ, Lục Thất lại hỏi thăm một vị đại thần cấp dưới, vị cấp dưới quan phục tứ phẩm đó, được Lục Thất hỏi thăm, vội vàng cung kính chấp lễ.
Thực hiện hết các kiểu lễ nghi, Lục Thất thẳng lưng ngồi vững, có thái giám bưng trà cho hắn, hắn nâng chén thưởng trà, kì thực hắn rõ ràng cảm nhận được, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn, hắn chỉ có thể làm bộ bình thản không hề sợ hãi.
Một lát sau, Tào Vương, Kỷ Vương, Kỳ Vương giá đáo, Tào Vương một mình bước vào Tụ Anh Điện, theo sau là Kỷ Vương và Kỳ Vương song hành, Kỳ Vương là một thiếu niên mười ba tuổi, khuôn mặt non nớt, còn Kỷ Vương chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, thì lại tỏ ra khí độ lão thành, bước chân tự nhiên trầm ổn, khuôn mặt mang theo nụ cười gần gũi, bình dị mà vẫn lộ ra một loại khí chất cao quý hiên ngang.
Lục Thất nhìn ba người con trai của Chu hoàng đế, cảm giác Tào Vương mang đến cho hắn, chính là một loại cao quý ngạo hành, Kỷ Vương thì trầm ổn lưu lộ uy nghi, trước khi đến Tây bộ, ấn tượng về Kỷ Vương đối với Lục Thất, là một thiếu niên bộc trực hồn nhiên, Kỷ Vương bây giờ, sau khi được Tây bộ tôi luyện, đã tự nhiên dưỡng thành uy nghĩ của thống soái vạn quân.
Tam vương vừa đến, Tụ Anh Điện lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đều quan sát vào ba vị hoàng tử, mà đại đa số ánh mắt, vô thức nhìn tập trung trên người Kỷ Vương, nhất là rất nhiều lão thần, ánh mắt nhìn Kỷ Vương, lưu lộ thần sắc bất ngờ, Lục Thất cũng biết, hình tượng thân thiện chín chắn của Kỷ Vương, có thấp thoáng bóng hình của Chu hoàng đế, đó là một loại khí độ trùng hợp.
Lúc Kỷ Vương đến gần vị trí của Lục Thất, đột nhiên quay đầu nhìn sang hắn, ôn hòa mỉm cười, Lục Thất cũng ung dung mỉm cười nâng chén trà trong tay, hai người im lặng chào hỏi, hành động này đã lọt vào trong mắt rất nhiều người, thần sắc bọn họ không khỏi có chút cổ quái, một người là thân vương, một người chẳng khác gì nghịch thần, nắm trong tay hơn mười vạn quân Hà Tây, đều cảm thấy biến số tương lai của Chu quốc ngày càng lớn.
Lục Thất và Kỷ Vương không biết, hành động hữu hảo tự nhiên của họ, sẽ ảnh hưởng đến biến số tâm lý của rất nhiều đại thần Chu quốc, Đại Chu dựng nước gần ba mươi năm, lúc nào cũng ở trong trạng thái huy hoàng nội thái bình, ngoại cường thế, rất nhiều Chu thần rất là trung thành với Chu quốc, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bao nhiêu người muốn thay triều đổi triều đại, tâm lý của rất nhiều Chu thần, đều ở trong trạng thái dao động, ví dụ Thẩm Dật Luân, vừa cảm ơn tri ngộ của Triệu Khuông Dẫn, lại vừa cảm ơn Chu hoàng đế tín nhiệm trọng dụng.
Ba hoàng tử ngồi xuống vị trí trên cùng bên trái, cùng một hàng với Lục Thất, một lúc sau, có thái giám hô lớn:
- Đại Chu hoàng đế bệ hạ giá đáo.
Lời vừa dứt, chuông khánh ngân lên, người trong điện đều trang nghiêm đứng dậy, mắt thấy Chu hoàng đế đã tiến vào Tụ Anh Điện, trái phải hai bên đều có một vị nữ nhân dung mạo xinh đẹp, đi chậm hơn nửa bước, họ có lẽ là hoàng hậu và quý phi, một người là mẫu thân thái tử, một người là mẫu thân Tào Vương.
Phía sau Chu hoàng đế, chính là thái tử Đại Chu, Lục Thất đặc biệt quan sát một chút, lập tức phát hiện dung nhan thái tử Chu quốc, rõ ràng tiều tụy hơn so với thời điểm trước kia, hình như là bị bệnh, nhìn bộ dạng, bước đi cũng có chút ngả nghiêng, phía sau có một vị thái giám gần như theo sát, Lục Thất nhìn kĩ, không ngờ lại là Vương Kế Ân.
Lục Thất nhìn mà không có phản ứng tạp niệm, hắn đương nhiên không biết hoàng đế sẽ để thái tử lãnh quân tiến thủ Thái Nguyên, nếu biết thái tử lãnh quân, hắn sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn, bởi vì xác suất thất bại khẳng định sẽ lớn, nhất soái vô năng, sẽ liên lụy vạn quân, cho dù có người phù tá thái tử lãnh quân, một khi gặp phải chiến sự, thái tử Chu quốc lâm trận chậy mất, hậu quả sẽ là lòng quân đê mê.
Chu hoàng đế bước chân vững vàng, thái độ dửng dưng đi về phía long án, đợi hoàng hậu và quý phi cùng ngồi vào long án, thái tử Chu quốc mới ngồi xuống bị trí đầu tiên bên trái.
- Tham kiến hoàng đế bệ hạ, ngô hàng vạn tuế.
Tất cả đại thần đều hướng về phía long án bái kiến.
- Các khanh bình thân, ngồi.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Tạ bệ hạ.
Chúng thần đáp lời, rối rít ngồi xuống.
- Khai tiệc.
Có thái giám hô lớn, tiếp đó thái giám và cung tỳ mang theo hộp đựng thức ăn lần lượt tiến vào, mỗi người phụ trách bày biện một bàn.
Lục Thất nhìn mà không khỏi cảm khái, bốn rau một canh, hình thức đơn giản, không có đồ ăn trang trí, số lượng cũng nhiều, có thể coi như sắc hương vị đều đủ, chứng minh Chu hoàng đế rất tiết kiệm.
- Các khanh, Đại Chu có thể quốc thái dân an, mở mang bờ cõi, đều là nhờ các khanh vất vả tận tâm, trẫm kính các khanh, mong chúng khanh phúc quý thiên hữu.
Chu hoàng đế nâng chén nói, trong tay hắn, là một chén dạ quang đựng đầy rượu nho.
- Tạ bệ hạ, chúng thần cũng chúc bệ hạ phúc thọ thiên hữu, Đại Chu vĩnh xương.
Mấy trăm Chu thần nâng chén, máy móc đáp lời Chu hoàng đế, đồng thanh hô vang, lời hô mang theo một loại khí thế mạnh mẽ sôi sục.
- Tốt, các khanh tùy ý.
Chu hoàng đế mỉm cười nói, sau đó hồi chén uống một ngụm, hoàng đế đặt chén xuống rồi, mấy trăm đại thần mới bắt đầu uống rượu dùng bữa.
Lục Thất đương nhiên cũng bắt đầu ăn uống, một lúc sau, Tào Vương và Kỷ Vương bắt đầu thay hoàng đế kính rượu, Tào Vương ở bên trái, Kỷ Vương sang bên phải, lần lượt kính rượu các vị đại thần ngồi hàng thứ nhất, bữa tiệc hôm nay, một số quan lục thất phẩm của Khai Phong phủ cũng có thể tham gia, cho nên số lượng rất nhiều.
Lục Thất đang ăn uống, thấy Tào Vương đã đi đến bàn bên cạnh, hắn không thể ăn nữa, Tào Vương mỉm cười kính rượu vị lão thần kia, Lục Thất nghe tiếng mới biết, đó là một vị lão thần thượng thư đã từ quan, Tào Vương rất nhanh đến trước bàn Lục Thất, Lục Thất vội vàng đứng dậy.
- Thiên Phong, bổn vương kính ngươi, một là chúc ngươi niên niên hữu phúc (năm nào cũng có phúc), hai là cảm ơn sự chiếu cố của ngươi ở Tây bộ.
Tào Vương mỉm cười nâng chén nói.
- Điện hạ quá lời rồi, thần vì điện hạ làm việc là chuyện đương nhiên, thần chúc điện hạ niên niên thuận đạt (năm nào cũng được như ý muốn).
Lục Thất nâng chén cung kính đáp lời, hai người đẩy chén chạm nhẹ, tự mình uống một ngụm, Tào Vương mỉm cười vòng sang bàn tiếp theo.
Yến tiệc ở Tụ Anh Điện cũng không kéo dài, sau khi Tào Vương và Kỷ Vương kính rượu, yến tiệc liền tan, Lục Thất bị giữ lại, hoạn quan dẫn đến hậu uyển noãn các nghỉ ngơi, trên đường nói cho hắn biết chờ tham gia bữa tiệc gia đình.
Lục Thất tới hậu uyển noãn các, trong các đã ngồi sẵn Triệu Phổ và một vị lão thần ngũ tuần, vị lão thần đó cũng quan phục bó sát, hình như là nhất phẩm, trên đầu buộc đại châu lương quan, tóc hoa râm, mặt như cổ nguyệt, ánh mắt nhìn Lục Thất, thần túc hàm uy (vừa có thần vừa có uy).
- Thiên Phong bái kiến Triệu đại nhân.
Lục Thất chấp lễ với Triệu Phổ.
- Lục đại tướng quân khách khí rồi.
Triệu Phổ mỉm cười đáp lời, lại giơ tay giới thiệu nói:
- Lục đại nhân, vị này là Trương Vĩnh Đức thái úy đại nhân, Vĩnh Đức quận vương.
Lục Thất thoáng giật mình nhìn vị lão thần ngũ tuần, sau đó cung kính lạy nói:
- Hậu bối Lục Thiên Phong bái kiến Thái úy đại nhân.
- Ồ, ngươi chính là Lục Thiên Phong, quả nhiên tuổi trẻ tài cao.
Trương Vĩnh Đức cười nhạt đáp.
- Hậu bối tạ thái úy khen ngợi, hậu bối đối với thái úy đại nhân, vẫn là ngưỡng mộ muốn gặp.
Lục Thất tôn kính đáp lời.
Trương Vĩnh Đức thoáng giật mình, cười nhạt nói:
- Ngươi cũng biết nói chuyện đấy chứ, nhưng nghe không thật chút nào.
- Hậu bối là đang nói thật, trên đường hậu bối đến Đại Chu, nghe Lâm bá phụ đối với thái úy đại nhân cực kì tôn sùng, cho nên hậu bối rất muốn gặp thái úy đại nhân.
Lục Thất ung dung đáp lời.
- Ngươi nói Lâm Chi Hòa?
Trương Vĩnh Đức bình thản nói.
- Là Lâm Chi Hòa, Lâm bá phụ là bá phụ của phát thê (vợ cả) hậu bối, đang ở Giang Ninh làm tổng tiêu đầu.
Lục Thất trả lời.
Trương Vĩnh Đức nghe xong, bình tĩnh nói:
- Ngươi là Đại Chu lễ bộ thượng thư, không cần đứng, ngồi đi.
Lục Thất mỉm cười, xoay người đi lấy một chiếc ghế, tìm vị trí thấp hơn Triệu Phổ một chút, đặt ghế ngồi xuống.