Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 92: Tính kế




Lục Thất thầm suy nghĩ rất lâu, gọi người lấy văn phong tứ bảo, đợi sau khi bút mực chuẩn bị xong, thét ra lệnh dừng quân nghỉ nửa tiếng, hắn xuống ngựa đi viết quân lệnh chiến lược, sau đó nhét vào thùng thư, lệnh cho hai thân vệ kết bạn đưa đi Kiến Châu.

Sau khi nghỉ ngơi tiếp tục hành quân, thuận lợi tới được thị trấn Dực Dương, kết quả hai trăm quân Việt ở thị trấn Dực Dương, đã nghe tin mà chạy đi rồi, Lục Thất hạ lệnh vào thành nghỉ ngơi, ngày mai lại tiến quân đoạt lại huyện Thượng Nhiêu nha phủ Tín Châu, các tướng sĩ là húp cháo gấp rút lên đường, đương nhiên nguyện ý nghỉ ngơi.

Gần đến hoàng hôn, cận vệ từ Kiến Châu chạy về giao lệnh.

Ngày thứ hai sau khi ăn sáng xong khởi hành, Lục Thất bỗng nhiên truyền quân lệnh đi Đông Kỳ quân, lệnh Thang chủ soái dẫn đầu binh lính thuộc thượng doanh đi đoạt huyện Duyên Sơn, quân lính hạ doanh của Đông Kỳ quân tạm thời thuộc về quản hạt Nam Kỳ quân, nói rõ là công lao đoạt thành, sau khi Thang chủ soái nhận lệnh cũng không có chống đối, ông ta càng hi vọng dẫn quân rời khỏi Lục Thất.

Thang chủ soái dẫn đầu sáu nghìn quân lực chuyển đi huyện Duyên Sơn, còn có hai nghìn quân hạ doanh lưu lại đại đội, quân hạ doanh chính là mộ binh Nhiêu Châu, mang đi huyện Duyên Sơn là không có tác dụng gì, mà huyện Duyên Sơn chính là nằm ở phía bắc núi Võ Di, trên thực tế chính là vùng đất giao nhau với Kiến Châu.

Sáu nghìn Đông Kỳ quân cũng không vội tiến, mà là hành quân bình thường, Thanh chủ soái cũng không coi việc tiến đoạt huyện Duyên Sơn thành việc khó gì, đại quân vừa đến, hai trăm quân thủ thành còn không phải ngoan ngoãn mở cửa thành đầu hàng, loại chiến công đoạt thành này là dễ dàng, có thể báo lên binh bộ cũng là có thể trở thành chiến công trọng đại.

Mắt thấy thị trấn Duyên Sơn ở ngay phía trước, sáu nghìn quân một đám uể oải đi tới, trừ thân quân của chủ soái có thể ăn no, các quân doanh khác đều là uống cháo gạo, một đường hành quân đến chỗ nào mà còn sức lực, huống hồ cũng biết chính là đến huyện thành trước mặt cũng là ăn không được lương thực.

Đột nhiên, tiếng trống trận ầm ầm vang lên, sáu ngàn quân kinh hãi đều dừng bước nhìn xung quanh, lập tức cả đám sắc mặt đại biến, chỉ thấy hai bên hông xuất hiện đại quân nhiều không đếm được, hàng ngũ xếp ngang liền đến nghìn mét, lại nhìn theo hướng dọc cũng là nhìn không thấu, này rõ ràng là bị năm sáu vạn đại quân bao vây rồi.

Thang chủ soái ở trên ngựa kinh hãi sắc mặt đã trắng bệch rồi, hoài nghi có phải đang nằm mộng rồi hay không, mắt thấy đại quân hai bên từng bước áp sát, cuối cùng cách khoảng hai mươi mét thì dừng lại, có một quan tướng cưỡi ngựa phóng ra.

- Các ngươi nghe đây, lại dám tự ý xâm nhập lãnh địa Tấn quốc ta, lập tức buông vũ khí, đợi xử trí.
Vị quan tướng kia cao giọng hô.

A ! Thang chủ soái kinh ngạc, vội hỏi:
- Huyện Duyên Sơn là lãnh địa của Tấn quốc sao?

- Không phải đi, huyện Duyên Sơn là thuộc Tín Châu quản lí, phía nam núi Võ Di mới là Kiến Châu, cũng chính là Tấn quốc.
Một thân vệ trả lời.

- Được, ngươi đi thương lượng với bọn chúng, nói là hiểu lầm, chúng ta sẽ lui quân rời đi.
Thang chủ soái dặn dò, thân vệ kia đáp ứng, chạy đi đàm phán với vị quan tướng kia.

Một lát sau trở về, hoảng hốt kể:
- Tướng quân, vị quan tướng kia nói, trước kia huyện Duyên Sơn ở Tấn quốc đã trình lên hỏi quốc chủ Đường quốc, đã là lãnh địa của Tấn quốc, là quốc chủ thừa nhận đấy, hiện giờ bọn họ để chúng ta hạ vũ khí đầu hàng, sau đó do quốc sứ cùng triều đình Đường quốc thương lượng, nếu như không đầu hàng, sáu vạn đại quân chúng ta chỉ có thể tiến công.

Thang chủ soái nghe mà kinh sợ không ngừng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, buột miệng mắng:
- Lục Thiên Phong, đây là gian kế của Lục Thiên Phong, hắn ta là cố ý muốn hại bổn soái.

Tướng sĩ xung quanh nhìn nhau, đều không dám nói gì, vị thân vệ kia vội nói:
- Tướng quân, chúng ta làm gì bây giờ? Phá vòng vây sao?

- Phá vòng vây?
Thang chủ soái quay đầu nhìn bốn phía.

- Chỉ sợ rất khó đột phá vòng vây được, các tướng sĩ đều chạy không nổi được.
Hành quân tư mã ở bên cạnh, đột nhiên nhẹ giọng nói.

Thang chủ soái hận đến vung quyền, cắn răng căm hận nói:
- Lục Thiên Phong, ông sẽ khiến cho ngươi nhà tan cửa nát.

Sáu ngàn quân dưới quân lệnh của Thang chủ soái, đầu hàng Tấn quân, đều chiếu theo yên cầu của Tấn quân hạ vũ khí xuống, cởi áo giáp, sau đó tiến lên rời khỏi nơi để áo giáp vũ khí, lại lần lượt trói tựa vào nhau áp giải đi thị trấn Duyên Sơn, chính là Thang chủ soái cũng không có được ưu đãi.

Tiến vào thành không lâu, quan tướng của sáu nghìn quân xuất thân từ Hưng Hóa quân, bao gồm đội trưởng đội phó, đều bị dẫn tới khu thành đông, thị trấn Duyên Sơn cũng là bị tàn phá nặng nề, chỉ có hơn một nghìn cư dân.

Đến khu thành đông, liền nhìn thấy một tướng soái mặc kim giáp, đứng một mình ở trên bức tường đổ nát cao một thước, trên cao uy vũ nhìn xuống, có một tướng sĩ tù binh sau khi nhìn thấy tướng soái mặc giáp vàng, lại cảm thấy rất quen mắt, rất nhanh có người nhận ra.

- A, đây không phải là Yến Khôi Sơn đã rời đi sao?
Có người hô nhỏ nói.

- Yến Khôi Sơn, là ai vậy ?
Có người không quen hỏi.

- Chính là người du thuyết Trương Kích rời đi, không phải có hơn một vạn quân lực bỏ đi sao? Ta đã thấy người này đi du thuyết đấy.
Có người biết nói.

- Các vị, ta là Yến Khôi Sơn, có phải có huynh đệ nhận ra ta không.
Yến Khôi Sơn có chút tư thế của đại vương sơn tặc, lớn tiếng hô

- Có, Yến Khôi Sơn, ngươi làm cái gì vậy?
Có một quan tướng hỏi.

- Làm gì? Đương nhiên là đang khuyên hàng các ngươi. Yến Khôi Sơn ta xuất thân Hưng Hóa quân, dù sao cũng không thể để các huynh đệ chịu tội đúng không? Các huynh đệ đều làm tướng sĩ của Tấn quốc đi, Yến Khôi Sơn ta có thể bảo đảm, các ngươi có thể ăn no, có thể có thưởng công điền, có thể có quân hưởng đủ ngạch.
Yến Khôi Sơn lớn tiếng nói.

- Yến Khôi Sơn, ta không muốn phản bội Đường quốc, chúng ta phải quay về.
Có một quan tướng lập tức phản bác.

Yến Khôi Sơn lập tức nhìn vị quan tướng kia, nhướng mi lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn trở về, có khả năng sao? Ngươi nói không muốn làm tướng sĩ Tấn quốc, vậy được thôi, lão tử trước tiên bắt ngươi vào đại lao, qua mấy ngày lại bán đến hải ngoại làm nô lệ, con bà nó, lão tử nhẹ nhàng thì không chịu, ngươi cũng không cho lão tử mặt mũi à.

Cái kia quan tướng lập tức ngậm miệng im lặng, Yến Khôi Sơn quay đầu liếc một vòng, lớn tiếng nói:
- Con bà nó, đều là một lũ đầu dài, các ngươi là tù binh, không đầu hàng còn muốn trông cậy vào có chỗ tốt nào, họ Thang kia đấy, lão tử đã giết rồi, nếu các ngươi không muốn nửa đời còn lại đi hải ngoại làm nông nô, lập tức nhận mệnh quy hàng Tấn quốc đi, lão tử nói không đủ rõ ràng không? Không muốn thì lên tiếng đi.

Các quan tướng tù binh nhìn nhau, nhưng không có người dám can đảm lên tiếng chống lại, Yến Khôi Sơn vừa lòng gật đầu, lớn tiếng nói:
- Được, ta mở tiệc đón gió tẩy trần cho các huynh đệ, đi.

Yến Khôi Sơn nói xong xuống tường, vẫy tay ngang nhiên đi, các quan tướng tù binh chỉ có thể trầm lặng đi theo, xung quanh có mấy trăm cung thủ đang nhìn chằm chằm bọn họ, sau khi bọn họ đi ra được trăm thước, đột nhiên cả đám tinh thần chấn động lớn, bước chân không tự chủ được nhanh hơn, vì bọn họ ngửi thấy được mùi thịt, bọn họ đã rất lâu rồi không được ăn thịt.

Rất nhanh nhìn thấy rất nhiều bàn đồ ăn, thịt heo, cá lớn, đựng trong chậu gỗ, còn có cơm và bánh bao, vò rượu bày trên mặt đất, tai nghe thấy Yến Khôi Sơn hô:
- Các huynh đệ, trước ăn lót dạ đã, lại nói sau.

Các tướng sĩ tù binh vừa nghe vội chen chúc về phía trước, một đám giống như sói đói giơ tay chộp tới, vội vàng nhét vào miệng ăn, đói, là thật sự quá đói.

- Các huynh đệ, yên tâm mà ăn, các huynh đệ khác ăn không tốt như vậy, nhưng cũng có thịt có cá, cơm đảm bảo đủ, ha ha, Tấn quốc chúng ta chính là không thiếu cá lớn, càng không thiếu muối, lương thực hơi căng thẳng một chút, tuy nhiên có thể ăn một chút thổ sản vùng núi và hải sản bổ sung vào, nhưng ta rất thích ăn thịt, ha ha, ăn thôi.
Yến Khôi Sơn lớn tiếng nói chuyện, rất nhiều tướng sĩ vừa ăn vừa gật đầu

- Tốt lắm, tốt lắm, uống rượu, đừng ăn nữa.
Yến Khôi Sơn lấy vò rượu ở tay mở ra, bắt đầu tự mình rót rượu cho các tướng sĩ, quan tướng được rót rượu đều cung kính nói cảm ơn.

- Yến…Yến tướng quân, ngài là chức quan gì?
Có người hỏi.

- Ta à, ta là quân soái của Tấn An quân, Tấn An quân biên chế có ba vạn, tuy nhiên ta còn là phòng ngự sứ của Kiến Châu, cho nên còn có chủ soái đoàn quân ba vạn thuộc về ta chỉ huy, hôm nay chính là ta dẫn sáu vạn quân bắt các huynh đệ làm tù binh, các huynh đệ nhưng không nên mang thù nha.
Yến Khôi Sơn lớn tiếng trả lời.

Các quan tướng kinh sợ nhìn nhau một trận, Yến Khôi Sơn đại soái của sáu vạn quân này vốn chỉ là một quan tướng bình thường.

- Yến tướng quân yên tâm, chúng tôi sẽ không mang thù đâu, chúng tôi dù mang thù, cũng là thù Lục Thiên Phong thôi.
Một quan tướng trả lời.

Yến Khôi Sơn quay đầu nhìn, cười nói;
- Huynh đệ, ngươi thù Lục Thiên Phong, còn không bằng thù ta.

- Người tới, đem thư giao cho mọi người xem thử.
Yến Khôi Sơn phân phó.