Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 87: Chu lệnh vân




Lục Thất cười nhạt mà rằng:
- Thuộc hạ cũng chỉ có mỗi một cách, người kháng quân lệnh, giết.

- Hả! Chủ soái kinh thành mà ngài cũng dám giết?
Lâm Nhân Triệu chau mày nghi ngờ.

- Có gì mà không dám, nếu như hậu quả của lần binh bại này là trọng tội thì đáng để giết người cầu thắng, nếu là đại nhân chắc ngài cũng sẽ còn làm hơn cả thuộc hạ ấy chứ.
Lục Thất bình thản đáp lại.

Lâm Nhân Triệu nhìn Lục Thất rồi gật đầu đáp lại:
- Tốt lắm!

Lục Thất cười nhạt rồi không đáp. Lâm Nhân Triệu không biết thân phận thực sự của hắn nên mới có ý lợi dụng hắn, nếu như Lục Thất dẫn theo ba vạn quân đi ra bên ngoài thì tự nhiên sẽ tùy cơ hành động. Nếu như có cơ hội thì hắn nhất định giết người, nắm chắc lấy ba vạn quan này, nếu như hoàn cảnh không cho phép thì cũng không cần phải hành động độc ác như vậy.

Lâm Triệu Nhân vừa nói dứt lời thì đã có người chạy vào bẩm báo:
- Giám quân sứ và mấy vị tướng quân đã đến.

Lục Thất vừa nghe thấy tin này thì nét mặt khá cổ quái, giám quân sứ và mấy vị tướng quân khác đều đã đến đây đã nói rõ một chuyện, chính là mấy vị tướng soái chư quân dường như là thiên lôi chỉ đâu đánh đó của giám quân sứ, nếu không thì giám quân sứ sẽ vì duy trì thân phận của mình mà cố ý tới trễ hoặc tới sớm hơn mấy vị tướng soái.

Các tướng soái rất nhanh đồng loạt bước vào đại sảnh, trong số họ, Lục Thất để ý nhất chính là người bước vào đầu tiên, mặc kim giáp, thân hình cao lớn, mắt sắc mày rậm, tướng mạo oai phong đường hoàng, chắc cũng phải trên dưới 40 tuổi gì đó, bước đi hiên ngang, khí chất ngút trời.

- Bái kiến Lưu thủ đại nhân.
Vị tướng soái kia bước vào, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhân Triệu hành lễ.

- Giám quân sứ đại nhân đến rồi!
Lâm Nhân Triệu cũng bình thản đáp lại.

Lục Thất vừa nhìn là biết được quan hệ bất hòa của hai người này, đã thấy người này nhìn về phía mình, hắn bước tới cung kính hành lễ:
- Lục Thiên Phong, tân Trấn phủ sứ Nam Đô bái kiến giám quân sứ đại nhân.

- Ồ, tân Trấn phủ sứ Nam Đô, bản tướng quân chưa từng nghe qua.
Vị tướng quân này lạnh lùng đáp lại, rõ ràng là ông ta có ý khinh thường Lục Thất.

- Chức quan Trấn phủ sứ Nam Đô là chức quan mới của triều đình, giám quân sứ đại nhân không biết cũng là chuyện bình thường, hơn nữa bản quan mới đến ngày hôm qua, nên mới chỉ đến bái kiến Lưu thủ đại nhân.
Lục Thất cũng không nhường nhịn mà thẳng thắn đáp lại.

- Chức vị Trấn phủ sứ là chức quan của trấn quân phủ chính, triều đình cử Lục đại nhân đến Nam Đô chính là có ý để ngài ấy phụ trách quản lý quân đội của Nam Đô, đâu có giống như giám quân sứ đại nhân là phó Lưu thủ Nam Đô.
Lâm Nhân Triệu đỡ lời cho Lục Thất.

Chu đại nhân nghe xong liền chau mày nhăn mặt, lạnh lùng đáp lại:
- Lục đại nhân đây tuổi còn trẻ mà lại được triều đình tín nhiệm, lại còn đảm nhiệm chức Trấn phủ sứ, nhưng cũng không thể nào gánh vác được trọng trách của phó Lưu thủ Nam Đô.

- Lục đại nhân trẻ tuổi, nhưng lại là Ngô Thành phò mã, được Bệ hạ đích thân phong chức, ngoài ra võ công của Lục đại nhân vô cùng cao cường. Tất cả binh sĩ ở tây bộ, người nào người ấy, ai ai cũng đã được nghe rất nhiều về những chiến công hiển hách của Lục đại nhân tại huyện Cú Dung, đại chiến Thường Châu, chuyện ngài ấy ngang nhiên dẫn quân đi cướp lương thực ở phủ Thường Châu cho binh lính, kinh nghiệm lý lịch quân công của ngài ấy đủ để đảm đương Phó Lưu thủ Nam Đô.
Lâm Nhân Triệu phản bác.

Chu đại nhân nghe xong lạnh nhạt nói:
- Ồ, bản tướng quân tại sao lại chưa từng nghe qua nhỉ?

- Hả, Chu đại nhân chưa từng nghe qua, vậy ngài hãy quay đầu lại hỏi binh sĩ của mình, bảo bọn họ trả lời xemmcó một vị tướng quân nào không biết đến đại danh của Lục Thiên Phong không.
Lâm Nhân Triệu lạnh lùng hỏi lại.

Chu đại nhân sa sầm mặt, nhưng ông ta lại không quay đầu lại, ông ta đương nghiên là biết chủ soái và Hành quân tư mã đằng sau lưng không thể không biết Lục Thiên Phong. Thanh danh của Lục Thiên Phong ở Tây bộ dĩ nhiên là rất nhiều người biết, mà biết nhiều nhất chính là giúp nạn thiên tại ở Nhiêu Châu.

Giúp nạn thiên tai tại Nhiêu Châu đã khiến cho tiếng tăm của Lục Thiên Phong càng ngày càng bay xa, cũng khiến cho trận chiến của hắn ở huyện Cú Dung trở thành một trận chiến trứ danh, hơn nữa chuyện Lục Thiên Phong to gan giết chết huyện úy huyện Cú Dung, và cả chuyện hắn khiến cho thứ sử Thường Châu tức chết lại càng mang tiếng tăm của hắn bay xa.

Vị Chu đại nhân này vốn dĩ đã không coi trọng Lục Thất, thêm vào đó là chuyện Lục Thất chỉ đến bái kiến Lâm Nhân Triệu càng khiến cho lão ta tức điên, lão ta rất để ý đến con người kiệt xuất này, trong lòng ông ta bắt đầu lo sợ, lo sợ Lục Thất sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Lâm Nhân Triệu, hơn nữa, Lâm Nhân Triệu chỉ triệu kiến ba vị chủ soái kỳ quân, Chu đại nhân đã ngầm hiểu ra thứ mà Lâm Nhân Triệu thực sự mong muốn là gì.

Nhìn thấy sự kinh ngạc của đối thủ, Lâm Nhân Triệu cười lạnh. Những vị tướng quân tiến đến cũng không có quan hệ thân cận với Chu Lệnh Vân, chỉ là họ cũng có ý nghiêng về Chu Lệnh Vân, mà Lục Thiên Phong thì lại khác, bản thân là huân quý kinh thành, có thanh danh quân công trong người, quan trọng nhất Lục Thiên Phong là độc nhân vật, trong tình huống trước mắt nếu không có gì ảnh hưởng đến lợi ích thiết thực thì mấy người này sẽ không ngốc nghếch đến mức vì lấy lòng Chu Lệnh Vân mà đắc tội với Lục Thiên Phong.

Lâm Nhân Triệu thầm cười lạnh, đột nhiên có người lên tiếng:
- Đại nhân, thuộc hạ chưa từng nghe thấy cái tên Lục Thiên Phong.

Lời nói của người này giống như tiếng sấm giữa trời quang, khiến cho tất cả mọi người ở trong đại sảnh kinh ngạc. Không biết là kẻ nào mà lại lỗ mãng đến như vậy, dám tham gia vào cuộc nội đấu của mấy vị đại quan. Mọi người quay đầu lại nhìn, đó là một người cao to, khôi ngô, mắt báo, râu quai nón, mình mặc áo giáp doanh tướng Giáo Úy.

Lục Thất vừa nhìn thấy người này liền bị kích động, người này lại dám nói là chưa từng gặp hắn. Năm đó khi hăn còn trong Hưng Hóa quân, đã từng nghe Tống Lão Thanh nói qua một số người ngang ngược trong quân doanh. Người này bề ngoài và sự lỗ mãng hẳn chính là mãnh tướng hiệu xưng là Báo Chùy. Báo Chùy đã từng tỷ thí với Từ Minh, nhưng Từ Minh vẫn là một người biết điều.

- Lục Thiên Phong ta chỉ là tiểu đệ, Lý đại ca không biết ta thì cũng phải là chuyện lạ.
Lục Thất sau khi đã lấy lại được bình tĩnh thì khẽ cười đáp lại.

Vị tướng quân kia sửng sốt nhìn hắn, kinh ngạc hỏi lại:
- Ngài biết ta họ Lý?

- Ta không dám nói là ta không biết huynh, nếu không thì não của ta sẽ nở hoa.
Lục Thất cười cười đáp lại, vị quan tướng này tên là Lý Bảo, dùng một cây Liên tử chùy, rất thích đánh vào đầu kẻ địch.

A! Người này kinh ngạc, há miệng, chăm chăm nhìn Lục Thất, rồi đột nhiên gã xua tay và nói:
- Ta biết ngài rồi, coi như lúc nãy ta chưa nói gì.

Lục Thất khẽ cười, hắn hiểu tại sao Lý Bảo lại nói như vậy, bởi vì không phục, nhất định là ngày trước đã có người nói rằng Lục Thiên Phong rất thiện chiến cho nên mới dám lỗ mãng như vậy, nhưng Lục Thất đúng là có quen Lý Bảo, điều này đã khiến cho địch ý của Lý Bảo giảm đi. Con người Lý Bảo đơn thuần, nếu như đã nói là quen biết y thì đương nhiên không phải là kẻ thù mà người một nhà rồi.

Một trận phong ba đang nổi lên nhưng lại chỉ vì mấy câu nói của Lục Thất mà lặng xuống, rất nhiều người tinh ý đã nhận ra, Lục Thất xuất thân từ Hưng Hóa quân nhưng trong Hưng Hóa quân cũng chia bè kéo cánh, rất nhiều quan tướng trong Hưng Hóa quân luôn thù hằn Lục Thất. Đó chính là một kiểu thái độ, một biểu hiện của sự không phục, không cam lòng thấy một tên lính quèn lại trở nên vinh quang hơn mình.

- Được rồi, bổn tướng quân mời các vị đến đây là vì tân Trấn phủ sứ của triều đình, bổn tướng quân vì hưởng ứng sự tín nhiệm của triều đình, vì chuyện ứng phó linh hoạt với chiến sự của chúng ta với Sở quốc, hôm nay lệnh cho ba kỳ quân Đông –Tây –Nam của Nam Đô quy thuộc dưới trướng của Trấn phủ sứ.
Trận phong ba đã lặng xuống, Lâm Nhân Triệu nhân cơ hội này nhanh nhẹn tuyên bố quân lệnh.

Tướng soái nghe xong, liền quay sang ngơ ngác nhìn nhau, không ai hưởng ứng cho quân lệnh này. Thấy vậy Lâm Nhân Triệu liền chau mày, uy nghiêm hạ lệnh:
- Mệnh lệnh của bổn tướng quân, các chư vị đã nghe rõ cả chưa?

- Đại nhân, thuộc hạ phụng chỉ quy thuộc tiết chế Nam Đô Lưu thủ, mệnh lệnh của đại nhân, dường như đã vượt qua quyền hạn của mình.
Một vị tướng soái cả gan bước lên phản bác.

Lục thất nhìn vị tướng quân 30 tuổi này, tướng mạo cũng khôi ngô tuần tú, Lâm Nhân Triệu trầm giọng nói tiếp:
- Bệ hạ đã tín nhiệm trao cho bổn tướng toàn quyền chỉ huy chiến trận tây bộ, hiện tại, chuyện này chính là nhu cầu cấp bách của chiến sự, ta mới điều động các vị đến đây, mong các vị hãy quy thuộc dưới trướng Trấn phủ sứ.

- Đại nhân làm vậy là không được, quyền tiết chế thì có nhưng không có quyền điều động kỳ quân quy thuộc.
Chu Lệnh Vân đột nhiên lên tiếng.

- Lời của Chu đại nhân mới là không đúng, hiện tại đang là thời chiến, điều động binh lực chính là quân quyền tiết chế. Quân đội trong thời chiến có thể dựa vào tình hình thực tế của chiến sự mà tái tổ hợp. Quân lệnh của Lưu thủ đại nhân chính là quân lực được hình thành trong thời chiến nhưng không phải là hình thành nên một chế độ quân đội mới. Mặt khác, chức vị Trấn phủ sứ của bổn quan và chức vị giám quân sứ của Chu đại nhân đều là những chức vị được tạo nên vào thời chiến, chức quyền chính là phò trợ cho Lưu thủ đại nhân dễ dàng hành sự. Nếu không Chu đại nhân vốn là Tiết độ sứ Trấn Nam quân, triều đình cần gì hạ lệnh cho Chu đại nhân kiêm luôn chức Giám quân sứ Nam Đô, ý nghĩa của chuyện này chính là muốn Chu đại nhân lấy đại cục làm trọng, làm tốt vai trò phò tá Lưu thủ đại nhân của mình.
Lục Thất đứng ra hùng hồn nói.

Chu Lệnh Vân liền sa sầm mặt mày, chằm chằm nhìn Lục Thất, lần phản bác này của Lục Thất đã thể hiện rõ thái độ đối lập với ông ta.