Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 73: Vương quyền




Quân đánh lén sau khi nghe tiếng hô của Lục Thất, rối loạn trong hàng ngũ tạm thời ổn định. Những người đang tiến về phía trước hay chần chừ không tiến lập tức đều dừng lại, bởi vì đối diện với kẻ thù dĩ nhiên phải dừng lại.

- Dương Hồng Vũ, bổn vương tự hỏi ta đã đối xử vô cùng tử tế với các tướng sĩ, nhất là với loạn quân trước đó, bổn vương đều đã hết sức ban cho trọng trách và phú quý. Hiện giờ Việt quốc đã cúi đầu xưng thần, Tấn quốc của bổn vương đại thế đã thành, có được mười ba châu quốc vực, có ba trăm hai mươi ngàn đại quân, bổn vương thật sự nghĩ mãi mà không rõ, ngươi phản bội bổn vương sẽ được cái gì, có phải hay không đã sớm phản bội đầu hàng con trai của Mân Vương cho nên hiện giờ ngươi đã trót cưỡi lên lưng cọp khó mà xuống được?
Lục Thất đề thương uy nghi đứng ở trước trận, lớn tiếng gọi tên chất vấn.

- Hữu doanh nghe lệnh, tiến công.
Lục Thất tiếng nói vừa dứt, đổi lại phía địch lại hạ lệnh tiến công.

Quân địch nghe lệnh mà động, Lục Thất lập tức lớn tiếng nói:
- Bổn vương Lục Bính ra lệnh, bãi miễn chức tướng của Dương Hồng Vũ, hôm nay hễ là người nào quy hàng, bất kể lai lịch ra sao đều sẽ vô tội như nhau, theo công trận cơ bản mà cấp ruộng đất.

Tiếng nói vừa dứt, hàng ngũ quân địch lập tức xuất hiện hỗn loạn không đồng nhất, Lục Thất nâng thương chỉ ra, quát:
- Người nào nguyện quy hàng, lập tức rời khỏi Dương Hồng Vũ.

Thanh âm vừa dứt, đáp lại về phía quân địch xuất hiện mười mấy người chạy đi, đã có người chạy lập tức kéo theo càng có nhiều người hơn nữa cũng chạy, cũng có rất nhiều âm thanh lớn tiếng quát bảo ngưng lại, cuối cùng, bên phía quân địch rốt cục chỉ còn lại có mười ba quân tướng. Quân địch hơn hai ngàn giờ giống như là đang tránh né ôn thần, bỏ rơi chủ tướng của bọn họ tụ tập ở phía ngoài 20m mà nhìn.

Lục Thất quay đầu lại căn dặn một câu, sau đó đi nhanh tới, một mình đề thương đi về phía mười ba tên quân địch nọ. Lục Thất vừa đi đến, đột nhiên trong số mười ba tên địch lại có mười tên rời khỏi, chỉ còn lại có ba tên quan tướng đứng ở đó, bọn họ cắn răng căm hận nhìn chằm chằm Lục Thất đang đi tới.

- Trả lời câu hỏi của bổn vương, bổn vương tha cho các ngươi rời đi.
Lục Thất dừng chân lạnh nhạt nói.

Ba gã địch quân ngẩn ra, gã quan tướng trung niên đứng ở giữa lạnh nhạt nói:
- Họ Lục kia, ngươi là một người hèn hạ nhất trong số những người mà ta từng thấy.

Lục Thất lạnh lẽo nhìn gã quan tướng kia, lạnh nhạt nói:
- Dương Hồng Vũ, ta là Tấn vương, phú quý của ngươi là bổn vương cho đấy, hôm nay bổn vương sẽ thu hồi lại, dĩ nhiên ngươi đã thành một đống phân chó rồi. Ngươi rất ngu xuẩn, biết rõ là rất khó có thể lén giết bổn vương nhưng lại không thể không ôm hy vọng đánh lén, bởi vì một trăm ngàn đại quân của bổn vương vừa đến thì con đường sống duy nhất của ngươi chính là lưu vong ở nước khác, tướng sĩ tình nguyện đi theo ngươi sống lưu vong thế mà lại chỉ có hai người như vậy.

Gã quan tướng trung niên Dương Hồng Vũ nghiến răng nhìn chằm chằm Lục Thất. Lục Thất lạnh lùng hỏi:
- Tả Đô úy đâu?

- Chết rồi.
Dương Hồng Vũ ngang nhiên lạnh nhạt trả lời.

- Thật sự có đứa con của Mân Vương sao?
Lục Thất lại hỏi.

- Có, đứa con của Mân Vương trở về đã lâu rồi.
Dương Hồng Vũ lạnh nhạt đáp.

- Ngươi có lẽ còn có một gã đồng mưu, phải không?
Lục Thất thản nhiên hỏi.

Dương Hồng Vũ ngẩn ra, hỏi ngược lại:
- Làm sao ngươi biết?

- Hắn không nên để cho các thuộc hạ lâm trận mà làm phản, sở dĩ hắn ở ngoài thành là muốn tìm cơ hội giải quyết Tả Kiếm Huy, chẳng qua, bổn vương tới không đúng lúc, làm rối loạn kế hoạch của các ngươi.
Lục Thất lạnh giọng đáp.

Dương Hồng Vũ giật mình nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn y lại hỏi:
- Ngươi và Phùng Diên Kỳ, người nào phản bội đầu hàng con trai của Mân Vương trước?

- Là ta, ta vốn là người Mân, Phùng Diên Kỳ cũng coi như là người Mân, là ta lợi dụng trong một lần mở tiệc chiêu đãi bức bách dụ hắn chịu sự chi phối. Tên kia căn bản chính là một tên nhút nhát gian xảo, ta cũng không rõ vì sao ngươi lại trọng dụng hắn để cho hắn đến Phúc Châu này trấn thủ.
Dương Hồng Vũ lạnh giọng châm biếm trả lời.

- Rất đơn giản, hắn có công hiến kế, hơn nữa quan tướng trấn thủ Phúc Châu ta chỉ dám dùng người có xuất thân từ Phúc Châu vì mong muốn mau chóng cai quản an ổn, ngay cả hiện giờ, bổn vương vẫn sẽ dùng quan tướng xuất thân từ Phúc Châu để trấn thủ Phúc Châu…

Lục Thất nói chưa xong, đột nhiên viên tướng bên trái Dương Hồng Vũ vung tay tung ra một vật đánh úp về phía Lục Thất. Lục Thất chau mày đại thương điểm một cái vào vật kia, mà gã quan tướng kia sau khi lén ném ra cũng đánh mạnh về phía Lục Thất, tay liên tiếp ném ra sáu mũi phi đao.

Bịch! Đại thương của Lục Thất sau khi đâm trúng vật cong kia, không ngờ nó lại bắn ra làn khói màu đen. Sáu mũi phi đao thừa lúc xuyên qua làn khói đánh úp về phía Lục Thất, nhưng trong lúc phi đao vừa đột kích, gã quan tướng kia lại tung ra một vật bay về phía thân dưới của Lục Thất.

Lục Thất lui ra phía sau một bước, thương lớn nhanh chóng đẩy sáu mũi phi đao ra, cũng tránh được ám toán đánh về phía dưới thân. Tiếng leng keng vang lên, sáu mũi phi đao chuẩn xác bị đánh bay, vật đánh úp về phía dưới thân cũng rơi xuống, nhưng vật này sau khi hạ xuống lại giống như lò xo bật lên tiếp tục truy kích Lục Thất. Lục Thất nhìn thấy rõ vật kia không ngờ lại là một con rắn lục nhỏ.

Lục Thất bình tĩnh lùi lại phía sau một bước, ngón tay trái cầm thương nới lỏng ra dò xét, mũi thương hướng về phía đầu của con rắn nhỏ, không ngờ con rắn nhỏ kia lại phun ra một tia chất lỏng màu xanh nhoáng một cái đã dính vào trên tay của Lục Thất. Lục Thất làm ra vẻ không hề phát hiện tiếp tục đâm xuống, đâm chính xác ngay đầu con rắn, lập tức đem con rắn lục nhỏ hất bay ra ngoài, con rắn nhỏ rơi xuống đất vặn vẹo giãy dụa, cái đầu rắn dĩ nhiên đã nát bét.

Gã quan tướng đánh tới nọ tay cầm hai thanh kiếm ngắn, lấn đến gần Lục Thất vung thanh kiếm ngắn hung hăng đâm mạnh, đại thương của Lục Thất nhanh chóng đón đánh, mũi thương thẳng về phía cổ họng của gã quan tướng kia, thanh kiếm ngắn trên tay gã quan tướng kia đột nhiên phóng vào Lục Thất. Thân thể Lục Thất linh hoạt giống như một con báo, nhoáng một cái đã chuyển bước qua bên trái gã quan tướng, đại thương trong tay giống như quái xà chuyển mình, cán thương vung mạnh đuổi theo phía sau lưng gã quan tướng.

Gã quan tướng quá sợ hãi, gã hoa cả mắt, kẻ thù đã tiến về phía bên trái, tu vi bộ pháp võ đạo kia rõ ràng là cực kỳ cao minh, binh! Phía sau lưng gã quan tướng bị Lục Thất đánh một cái, bị đánh gã lảo đảo nhào tới trước năm bước, há miệng phun ra một bụm máu.

- Ba người các ngươi, cút.
Lục Thất đề thương đứng yên ở phía sau, lạnh lùng uy nghiêm lạnh nhạt nói câu phóng thích.

Gã quan tướng bị trào máu quay nhanh ngược trở lại nhìn về phía Lục Thất, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Lục Thất. Lục Thất thản nhiên nhìn gã, lạnh nhạt nói:
- Cút đi, rắn độc vô dụng thôi.

Ánh mắt nhìn chằm chằm của gã quan tướng biến thành khó có thể tin được, gã nhìn tay trái của Lục Thất, tay trái của Lục Thất rõ ràng lộ ra nước màu xanh, nhưng làn da trên tay không hề biến đổi, nếu như hữu dụng, lúc này cánh tay của Lục Thất, thậm chí là cả cơ thể đều đã nhanh chóng biến thành màu đen, trở nên co giật, cuối cùng nọc rắn ngấm vào tim mà chết.

Gã quan tướng bước nhanh đi về hướng Dương Hồng Vũ, ba gã quan tướng phía địch được Lục Thất phóng thích hoảng sợ chạy vội rời đi, bọn họ cho rằng, Lục Thất để cho bọn họ rời đi là vì thanh danh của Tấn vương mới không thể không nói ra sự thật.

Lãnh Nhung chạy vội tới gần Lục Thất, lo lắng nhìn tay trái của Lục Thất. Lục Thất bình thản nói:
- Không hề gì, ta trời sinh không sợ độc vật, ngươi đi tiếp nhận những binh sĩ quy hàng, cố gắng trấn an bọn họ, ta đi tẩy rửa độc rắn một chút để tránh gây thương tổn cho các ngươi.

Lãnh Nhung yên tâm cung kính vâng lệnh cùng với các Hành kỳ sự của Lục Thất rời đi. Sau đó, Lãnh Nhung dẫn mười tên quan tướng tới gặp Lục Thất, báo cho Lục Thất biết nguyên nhân biến loạn ở Phúc Châu.

Hoá ra không lâu sau khi đại quân Tô Châu rời khỏi Phúc Châu, đứa con trai thứ ba của Mân Vương đã ra biển đi mua bán ở nước khác trở về, sau khi phát hiện nước của mình đã không còn, đành phải lệnh cho thuỷ quân lén lút đổ bộ đóng quân ở phía bắc đảo Lưu Cầu, sau đó cho mật sứ lẻn vào Phúc Châu tìm hiểu, rồi mật sứ lại xúi giục Hữu đô úy trấn thủ Phúc Châu Dương Hồng Vũ.

Sở dĩ Dương Hồng Vũ nghe theo lời xúi giục là vì trong lòng cũng có ý làm phản, muốn trở thành chủ mới của Mân quốc. Quan hệ giữa con trai thứ ba của Mân quốc và Dương Hồng Vũ chính là quan hệ hợp tác dựa trên thống nhất về lợi ích. Dương Hồng Vũ từng bước một dùng phương pháp lợi dụng uy thế ép buộc và dụ dỗ về mặt lợi ích để cho các thuộc hạ đi theo, nhưng tin thắng lớn của chiến sự tây chinh của quân Tô Châu xuất hiện vang dội lại có thể bức bách Việt quốc cúi đầu xưng thần, còn tiến chiếm Cán Châu, đã có được ba trăm ngàn đại quân.

Dương Hồng Vũ lâm vào tiến thoái lưỡng nan, y đã lộ liễu tiến hành cát cứ Phúc Châu, có quá nhiều người đã biết y phản bội đầu hàng vương tử Mân quốc, thế nên đã chặt đứt đường lui của y. Vì vậy dù biết rõ tình hình Tấn quốc đã trở nên mạnh mẽ, sau khi nhận được vương lệnh thay nhau khai hoang Hải Châu, cho rằng là lúc được lòng người, là thời cơ để làm phản cho nên đã phát động ra cuộc phản loạn.

Sau khi phản loạn xảy ra, quả thật đã chiếm được hưởng ứng của rất nhiều người ở thành Phúc Châu. Dương Hồng Vũ tăng cường quân bị đạt đến năm nghìn, cùng với ba nghìn thuỷ quân của con trai Mân Vương chiếm cứ thành Phúc Châu, chỉ có điều trong số hai ngàn quan binh trấn thủ thành Phúc Châu có rất nhiều quan tướng xuất thân là Trung Ngô quân, tướng cầm đầu là Tả Đô úy, đương nhiên không muốn phản bội Tấn quốc, cho nên Dương Hồng Vũ chỉ có thể đem các tướng sĩ không quy thuận trước tiên rời khỏi thành Phúc Châu, Tả Đô úy không chịu đi bị Dương Hồng Vũ lén sát hại rồi.