Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 53: Ý đồ thực sự




Yến Khôi Sơn nghe xong gật đầu, nói:
- Thuộc hạ cũng tự biết, hiện giờ đã thống soái ba mươi nghìn quân, đầu óc cũng có chút không thể đảm đương được.

Ngư Hoa Hiên cười, nói:
- Biết được khuyết điểm của mình là chuyện tốt. Thừa nhận khuyết điểm của mình là thông minh. Ngươi vận khí tốt, trở thành đại soái, cho nên ngươi có thể từng bước thích ứng với chức trách của đại soái. Ta dạy ngươi một cách, tìm ra một số tướng tài võ lược ở tầng lớp thấp nhất trong quân, giữ lại bên mình làm tham quân Ngu hầu là Lục sự. Ngươi là đại soái, chỉ cần thu nạp võ lược của người khác mà dẫn quân chinh chiến. Sau khi trải qua chiến sự, ngươi chính là danh tướng thực sự rồi.

Yến Khôi Sơn và Trương Kích gật đầu, gần như cùng làm quân lễ, nói:
- Tạ đại nhân chỉ giáo.

Lục Thất cũng gật đầu, nói:
- Mỗi người các ngươi có thể có 10 Ngu hầu tham quân.

- Vâng, thuộc hạ ghi nhớ.
Hai vị quân soái lần lượt đáp lời.

Ngư Hoa Hiên liền cười, nói:
- Chủ thượng đồng ý Việt quốc cầu hòa, một là tránh rơi vào chiến sự giằng co. Bên ngoài chiến trường đánh giết lẫn nhau, đa số cả hai đều bị thương tổn, tập kích thì lại khác, đặc điểm của chiến lược là tập kích bất ngờ, cho nên đột kích mới có thể đạt được chiến quả dùng ít thắng nhiều. Chiến lược đột kích của Chủ thượng là cố gắng chiếm lấy ưu thế, chính là chiến thuật lấy lớn ép bé. Chiến quả là tổn thất rất thấp, vài người đánh một, bên nhiều đương nhiên không dễ bị tử chiến, bên ít do vì quân lực quá yếu, cho nên lòng quân cực kỳ hoang mang, khiến cho đầu hàng nhiều vô cùng.

Yến Khôi Sơn và Trương Kích gật đầu, Ngư Hoa Hiên nói tiếp:
- Đồng ý cầu hòa với Việt quốc, thu hoạch lớn nhất sẽ là lòng người quy trị. Chúng ta là chiếm cứ vùng biên giới Việt quốc, nhưng lòng người của vùng đất bị chiếm cứ lại thù hận với chủ chúng ta. Hậu quả chính là tạo phản, liên tục đánh lén tướng sỹ của chúng ta, còn tướng sỹ của chúng ta bị giết, đương nhiên sẽ nổi giận mà truy sát. Truy sát sẽ liên lụy tới rất nhiều người. Kết quả chính là giết chóc và báo thù kinh hoàng. Cho nên Việt quốc xưng thần với Tấn quốc sẽ có thể chiếm được lòng dân nơi đó, giảm được sự oán hận đối với chúng ta. Bởi vì vua của Việt quốc đã đầu hàng Tấn quốc.

Yến Khôi Sơn và Trương Kích bừng tỉnh gật đầu, Ngư Hoa Hiên nói tiếp:
- Về phương diện quân sự, đồng ý cầu hòa Việt quốc sẽ hóa giải được thế đứng của Chu quốc ở Việt quốc. Quân đóng của Chu quốc tất sẽ phải rời khỏi Việt quốc, lực ** Chu vừa rời đi, Việt quốc sẽ càng suy yếu, cũng có thể thực sự phục thuộc vào Tấn quốc.

Yến Khôi Sơn và Trương Kích nghiêm trọng gật đầu, Lục Thất mỉm cười nói:
- Hiện tại chúng ta chỉ là suy đoán chiến lược. Diễn biến của chiến sự rất nhiều, Việt quốc có sự uy hiếp của Chu quốc cũng chưa chắc đã đồng ý điều kiện xưng thần.

- Chủ thượng, nếu tập kích Vụ Châu thành công, Việt quốc tất sẽ đồng ý xưng thần. Thần hiểu triều đình Việt quốc. Triều đình Việt quốc chỉ chú ý tới nguy cơ trước mắt, chỉ cần có hy vọng ngưng chiến, họ sẽ cố gắng cầu an, không có dũng khí thề sống chết chiến đấu. Hơn nữa, sau trận chiến Vụ Châu, quân tập kích sẽ trở về Tô Châu, tiếp tục ở tiền tuyến Côn Sơn làm thế công, cũng sẽ khiến cho triều đình Việt quốc khiếp sợ mà đồng ý điều kiện xưng thần.
Ngư Hoa Hiên lại có lòng tin nói.

Lục Thất mỉm cười, bỗng Tân Cầm Nhi bước vào, mọi người đều nhìn thấy. Tân Cầm Nhi hành lễ với Lục Thất, nghiêm mặt nói:
- Chủ thượng, thần thiếp đã hỏi qua 10 tên lính hàng ở đây rồi, có 2 người nói Yến Khôi Hải rất tốt, 8 người nói Yến Khôi Hải là người kẻ trên bắt nạt kẻ dưới. Hơn nữa còn thường xuyên dọa nạt nam nữ, cướp bóc của thuộc hạ, ở Kiến Châu đã nổi danh binh bá.

Yến Khôi Sơn liền biến sắc mặt, kinh hoàng nói:
- Trung phủ sứ đại nhân, người mà ngài hỏi, liệu có phải.

Trương Kích bỗng giơ tay chỉ vào y, Yến Khôi Sơn liền câm miệng. Lục Thất cũng bất ngờ nhìn Tân Cầm Nhi. Tân Cầm Nhi lại bình tĩnh nói:
- Thần thiếp đã sai người đi tìm hiểu rồi, đặc biệt là ở trấn Yến Bắc, có thể hỏi được danh tiếng của Yến Thị.

Yến Khôi Sơn nhíu mày, Trương Kích liền nói:
- Danh tiếng của Yến Khôi Hải ở đây thì không tốt, thuộc hạ cũng đã nghe nói.

Yến Khôi Sơn ngẩn người nhìn y, nói:
- Lão Trương, lão nghe nói không tốt, sao lão không cho ta biết?

Trương Kích liền cười, nói:
- Chỉ là nghe nói không tốt, ta và ngươi ở Kiến Châu không lâu, sự vụ lại nhiều. Yến Khôi Hải xem như cũng không tốt đi, ta cũng không nên nói lời ác ý với hắn ta.

Yến Khôi Sơn nhíu mày, liền nói:
- Tên khốn kiếp này đã làm mất niềm vui cả ta.

Lục Thất nhíu mày, Yến Khôi Sơn thấy thế liền nói:
- Chủ thượng không cần khó xử, thuộc hạ sẽ đi bắt y lại.

Lục Thất ngẩn người ra, nói:
- Không cần y cũng được.

Yến Khôi Sơn lắc đầu, nói:
- Tên khốn kiếp này biết Chủ thượng là Lục Thiên Phong. Dù thần không nói, nhưng trong quân đã tới gặp chủ soái của Chủ thượng, có lẽ sẽ bị y hỏi tới.

Lục Thất giật mình, Trương Kích liền nói:
- Chuyện này do Trung phủ sứ đại nhân xử lý đi, ngươi không cần can thiệp.

Yến Khôi Sơn nghe xong, gật đầu, hành lễ với Tân Cầm Nhi nói:
- Làm phiền Trung phủ sứ đại nhân. Nếu Yến Khôi Hải quả thực là có tiếng xấu ở Kiến Châu, xin chặt đầu hắn. Đại nhân không cần lo lắng tới ta. Quan hệ giữa ta và Yến Khôi Hải không thân, là trở về mới gần gũi với nhau.

Tân Cầm Nhi gật đầu, quay người bước ra ngoài. Lục Thất cười nhăn nhó, Yến Khôi Sơn thấy vậy liền hành lễ nói:
- Chủ thượng, chuyện của Yến Khôi Hải, thuộc hạ không có khúc mắc đó, sau này có lẽ người tiến cử, thuộc hạ vẫn có thể tiến cử, sau khi thẩm tra không đạt, có thể không dùng.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một hồi, nói:
- Phúc Châu quả thực cần tăng quân gấp. Chủ soái của quân Bình Hải, ngươi quay về xem xem, hỏi tướng sỹ xuất thân quân Hưng Hóa xem có ai muốn đi đảm nhiệm?

Yến Khôi Sơn suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Bây giờ thông thạo đều là chủ soái, tướng sỹ quen rất nhiều, nhưng có thể một mình làm soái tài một phương lại rất khó.

Lục Thất gật đầu, Yến Khôi Sơn bỗng lên tiếng:
- Chủ thượng, Ngưu tướng quân có thể tiến cử người thích hợp.

Lục Thất quay sang nhìn Ngư Hoa Hiên, mỉm cười nói:
- Ngưu tướng quân, Yến tướng quân đề cử ngươi, nói đi.

Ngư Hoa Hiên khổ sở, suy nghĩ một hồi, nói:
- Được rồi, thần nói, hiện tại soanh tướng Tả Kiếm Huy trong quân Xử Châu là người Phúc Châu, là người công chính, võ lược cũng được.

Lục Thất suy nghĩ một lát, Tả Kiếm Huy hắn cũng có ấn tượng, là một dực lâm vệ Mau Sơn, hắn nói:
- Tả Kiếm Huy bổn vương đã gặp rồi, sẽ điều Tả Kiếm Huy đưa quân doanh theo chủ soái quân Bình Hải.

Chủ soái quân Bình Hải đã định rồi, Ngư Hoa Hiên lại nói:
- Chủ thượng có nên đi Xử Châu tuần tra không?

Lục Thất gật đầu, nói:
- Bổn vương muốn đi toàn bộ các châu một vòng, tăng cường sự thống trị của Tấn quốc một chút.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, nói:
- Chủ thượng nên đi một vòng, nhưng thần lo là Yến tướng quân dẫn quân rời đi, quân Sở của Phủ Châu có lẽ sẽ tập kích Kiến Châu. Thần cho rằng Chủ thượng có thể đi Xử Châu tuần tra, sau đó lại quay về phủ Tấn An trấn thủ. Có Chủ thượng trấn thủ, có thể ổn định lòng người, cũng có thể quyết định đưa ra quyết sách tương ứng.

Lục Thất nghe xong liền gật đầu, hắn hiểu ý của Ngư Hoa Hiên. Nếu quân Sở Phủ Châu tập kích thực sự, vậy thì sách lược tốt nhất chính là lùi một chút. Mà lui rời khỏi phủ Tấn An, đối với Trương Kích mà nói, là một hậu quả quyết sách không thể đảm đương được. Trương Kích chỉ có thể chôn chân ở phủ Tấn An.

- Được rồi, bổn vương đi qua Xử Châu, sẽ nhanh chóng quay về.
Lục Thất đồng ý với ý kiến của Ngư Hoa Hiên.

Tiếp đó, Trương Kích và Yến Khôi Sơn rời khỏi đó, ra nha huyện, Yến Khôi Sơn oán hận nói:
- Lão Trương, chuyện của Yến Khôi Hải ngươi nên sớm cho ta biết.

Trương Kích nghe xong cười chua xót:
- Ta đây là vì ngươi mà giảng hòa. Chuyện của Yến Khôi Hải ta căn bản không biết. Ngươi và ta đã tới Kiến Châu rồi, đều mỗi người bận quân vụ riêng của mình. Người bên cạnh ta đều là thân vệ đáng tin cậy, cũng chính là ngươi, dám dùng tốt hàng ở bên cạnh.

Yến Khôi Sơn giật mình, nhíu mày nói:
- Ngươi là giải hòa, vậy là oan uổng cho Khôi Hải rồi.

- Oan cái đầu ngươi, Trung phủ sứ đã khiến người thân của ngươi oan uổng sao?
Trương Kích tức giận bác bỏ.

Yến Khôi Sơn nghe xong liền gật đầu tán thành, Trương Kích lại nghiêm mặt nói:
- Lão Yến, lần này dẫn quân đi, ngươi đừng phạm vào tội dung túng thuộc hạ cướp bóc nữa, nhất định phải nghiến răng chấp hành sự giao phó của Chủ thượng.

Yến Khôi Sơn ngẩn người ra, gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ta không thể dung túng cho thuộc hạ được. Ta sẽ dùng từ tục tĩu để báo trước, nếu vị huynh đệ đó không xem ra gì, ta cũng không nói gì tới tình cảm nữa.

Trương Kích gật đầu, nói:
- Chủ thượng muốn Đài Châu không xảy ra họa binh, đó là vì sau này có thể dễ dàng đạt được toàn bộ biên cương Việt quốc.

Yến Khôi Sơn gật đầu, bỗng cười nói:
- Ta hiểu rồi, Lục huynh đệ vì sao có thể thành sự, hắn quả thực là nhân vật có trí tuệ.

- Ngươi nha, cố gắng cẩn thận lời nói, Lục huynh đệ có thể không gọi nữa.
Trương Kích khuyên nhủ.

Yến Khôi Sơn cười, nói:
- Ta không hồ đồ, ở chỗ riêng tư gọi Lục huynh đệ, không thể có chuyện được.

Trương Kích cũng cười, bỗng cảm khái nói:
- Tất cả bây giờ quả thực như một giấc mộng Hoàng Lương.

- Cái gì mà giấc mộng Hoàng Lương, là giấc mơ thành sự thật. Yến Khôi Sơn ta mong muốn nhất chính là cuộc đời này có thể trở thành đại tướng quân. Hiện giờ chúng ta chính là đại tướng quân rồi.
Yến Khôi Sơn ngạo nghễ đáp lại.

Trương Kích mỉm cười gật đầu, nói:
- Đi thôi, đại quáng quân của chúng ta vinh quang, cố gắng mới có thể giữ được.