Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 47: Nói chuyện trong doanh




Các tướng sĩ ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lục Thất, rồi lại nhìn Lãnh Nhung, Lãnh Nhung cau mày, nói:

- Nghe tướng quân đại nhân nói đi.

Các tướng sĩ vội nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất gật đầu:

- Sau khi các ngươi trở thành lính bảo vệ Vân phủ, sẽ được cấp quân lương và ruộng tốt, các ngươi sẽ hộ tống Vân Khê quân chúa tới Kiến Châu, hiện giờ Kiến Châu xem như là lãnh thổ của Đường quốc, các ngươi chính là tuân theo ý chỉ của quốc chủ, đến Kiến Châu.

Các tướng sĩ nhìn nhau, chợt có người hỏi:

- Lục đại nhân, bọn thuộc hạ đi Kiến Châu, có phải là sẽ không về được?

Lục Thất nhìn người đó, cười nhạt:

- Hẳn là vậy, các ngươi trở thành hộ quân của Vân Khê quận chúa, sau này người nhà của các ngươi sẽ chuyển đến định cư cư ở Kiến Châu, mà ta sẽ là tướng quân của các ngươi.

- Lục đại nhân cũng sẽ đi Kiến Châu?

Người đó kinh ngạc hỏi lại.

- Đúng vậy, hôm nay ta là quan viên Kiến Châu, nếu các ngươi không muốn theo ta đi Kiến Châu, thì có thể không cần đi.

Người kia lưỡng lự một chút, hỏi:

- Nếu là đi theo Lục đại nhân, thì thuộc hạ sẵn sàng.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại nhìn lướt qua một lượt, các tướng sĩ nhìn nhau, rồi đều gật đầu. Trên thực tế, họ có nghe nói các binh lính được Lục Thất dẫn theo trước đây, hiện giờ đều đã phát tài, bởi vậy cho nên tuy nhiều binh lính không muốn rời khỏi huyện Thạch Đại, nhưng vì lời hứa được lương cao và ruộng tốt của Lục đại nhân, cũng đã chấp nhận rời đi.

Lãnh Nhung chợt chắp tay:

- Đại nhân, các tướng sĩ mà thuộc hạ lựa chọn, quá nửa đều là đến từ Tín Châu, bởi vậy cho nên đến Kiến Châu, cũng không đến nỗi miễn cưỡng lắm.

Lục Thất ừ, gật đầu, rồi quay lại căn dặn:

- Diêu Tùng, tướng quân phát lương cho các huynh đệ trước đi.

Diêu Tùng chào theo nghi thức quân đội, lập tức cùng các hộ vệ dỡ các túi bạc trên lưng ngựa xuống, bắt đầu phát quân lương. Từng thỏi bạc lần lượt được phát cho ba nghìn tướng sĩ, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ vui sướng, lại biết sau này sẽ được cấp ruộng tốt ở Kiến Châu, cho nên cũng không buồn lắm khi phải rời quê hương.

Thật ra trước đó, Lãnh Nhung đã theo hướng dẫn của Lục Thất, thực hiện việc động viên các quan tướng, nguyên do là vì chiến sự ở Tây bộ căng thẳng, triều đình đã ra lệnh cho Trì Châu trưng binh đến phía tây tham chiến, mà y không muốn các huynh đệ đến Tây bộ, mới thỉnh cầu Lục đại nhân tiếp nhận các huynh đệ, chỉ cần các tướng quân không mâu thuẫn, sẽ áp chế được các binh sĩ, mà các tướng quân đều là người có võ nghệ cao cường.

Tiếp quản xong ba nghìn Vân phủ vệ, Lục Thất sai hai hộ vệ đến Tấn quốc báo tin, bảo Tân Cầm Nhi công khai tuyên bố việc hòa thân, mặt khác lại chuẩn bị chuyển ba nghìn binh khí tới biên thùy, để trang bị cho binh lính được tuyển mộ của huyện Thạch Đại, mà đội Vân phủ vệ, sẽ nói là hộ quân được Lý quốc chủ đặc biệt tuyển mộ, nhằm làm hộ quân cho Vân Khê quận chúa, nhằm nhấn mạnh sự coi trọng của Lý quốc chủ đối với Tấn quốc và khích lệ lòng quân, lòng dân Tấn quốc.

Sau khi tổ chức xong ba nghìn Vân phủ vệ, Lục Thất ở lại đích thân huấn luyện họ, hắn muốn Vân phủ vệ trở thành một đội quân thép có kỷ luật nghiêm minh, cũng muốn tác phong của họ càng nghiêm cẩn và dũng mãnh, bởi vì đây là một đội quân luôn phải thực hiện các nghi thức.

Mười ngày sau, lúc gần giữa trưa, đội Nam Ưng vệ bảo vệ Vân Khê quận chúa đến ranh giới quân doanh, trước đó Lục Thất cũng đã rời khỏi quân doanh ra nghênh đón. Quý Ngũ thúc đi đầu Nam Ưng vệ, vừa thấy Lục Thất, vội xuống ngựa bước nhanh tới, tiếp đó Ngư Hoa Hiên cũng từ phía sau đội ngũ chạy tới. Binh lính Nam Ưng vệ lần lượt dừng chân, kỵ mã cũng xuống ngựa đứng thẳng.

Gặp hai bề tôi giỏi, sau một lúc đàm đạo, Lục Thất đã biết chỉ có Quý Ngũ thúc và Lỗ Hải dẫn quân tới, bọn Đàm Viêm còn ở lại Giang Ninh, trở thành lực lượng chờ được sử dụng. Quý Ngũ thúc cũng hiểu tâm tư của Lục Thất, không dám tự ý tin tưởng bọn Đàm Viêm, mà bởi vì không biết rõ bối cảnh của bọn họ, Lục Thất cũng không dám tin tưởng.

Quý Ngũ thúc nói, y chỉ đưa các chủ mẫu tới chỗ chủ mẫu Tiểu Vân, không dám đi Tô Châu, mà tình hình Thường Châu cũng không có gì thay đổi, tuy nhiên khi y trở lại Giang Ninh, Thuận Hộ có rất nhiều thủy sản, Lục Thất nghe vậy rất hài lòng, sau khi trao đổi một lát với Ngư Hoa Hiên, hắn đi gặp Vân Khê quận chúa.

- Hạ quan bái kiến Quận chúa.

Lục Thất tới bên phải xe kiệu, làm lễ bái kiến.

- Ngô Thành tỷ phu (anh rể) khách khí rồi, không cần đa lễ.

Bên trong xe vang lên một giọng nữ dịu dàng và ấm áp.

Lục Thất ngẩn người, có ấn tượng rất tốt đối với Vân Khê quận chúa, hắn mỉm cười:

- Đã gần trưa rồi, mời Quận chúa đến quân doanh nghỉ ngơi, sau giờ Ngọ lại đi.

- Được, vất vả cho tỷ phu quá.

Vân Khê quận chúa dịu dàng đáp.

Lục Thất cười, ra lệnh cho đội quân khởi hành, trùng trùng điệp điệp đi tới quân doanh biên giới, Nam Ưng vệ đóng quân ở một bên quân doanh biên giới, Lục Thất lập tức cùng Quý Ngũ thúc và Ngư Hoa Hiên bàn công việc.

Sau khi ngồi xuống, Lục Thất nói về biến cố ở Hưng Hóa quân, Ngư Hoa Hiên mới giật mình, chợt hiểu vì sao Lý quốc chủ coi trọng Tấn quốc như vậy, y cũng kể lại tóm tắt những lời đối đáp khi gặp Lý quốc chủ.

Rồi Ngư Hoa Hiên lo lắng nói:

- Chúa thượng, hiện giờ mấy nghìn người chúng ta tới Tín Châu, chỉ sợ sẽ bị Sở quân tập kích, hay là sai Kiến Châu xuất quân tiếp ứng?

Lục Thất cười, bình thản đáp:

- Ngày mai quân Kiến Châu sẽ đến tiếp ứng.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, lại hỏi:

- Sau khi chúa thượng về nước, có dự định gì không?

- Dự định là dựa vào tình hình mà xác định, nếu như Sở quốc chấp nhận không xâm phạm lẫn nhau, vậy thì phải dốc sức lo việc nội chính, cũng chờ thời đột kích Việt quốc, nếu như đình chiến, thì tấn công Lĩnh Nam đạo, đoạt Triều Châu và Mai Châu.

Ngư Hoa Hiên gật đầu:

- Lĩnh Nam đạo vốn là Nam Việt quốc, đã bị Sở quốc tiêu diệt tám năm trước, khi đó Nam Việt quốc đã xưng thần và cầu viện Việt quốc, nhưng hoàng đế Việt quốc không xuất binh trợ giúp.

Lục Thất gật đầu, Ngư Hoa Hiên lại nói:

- Việc Nam Việt quốc bị Sở quốc tiêu diệt, có liên quan rất lớn đến Giang Âm quân, thực lực của Nam Việt quốc dựa vào lợi nhuận buôn bán trên biển, nhưng sau một cuộc đại chiến trên biển với Giang Âm quân, thủy quân Nam Việt quốc bị tiêu diệt hoàn toàn, do đó thực lực cả nước bị suy yếu.

Lục Thất kinh ngạc gật đầu, Ngư Hoa Hiên lại nói:

- Tuy nhiên cuộc đại chiến đó, thủy quân Giang Âm cũng bị thiệt hại một nửa lực lượng, hải chiến không giống như những trận chiến trên bộ, đội thuyền rất dễ bị hủy diệt bằng hỏa công thủy quân Giang Âm sở trường về sử dụng dầu hỏa để tấn công, khi đó Nam Việt quốc muốn tiêu diệt thủy quân Giang Âm, nhằm giành quyền bá chủ trên biển, nhưng rốt cuộc đã tự rước họa diệt vong.

Lục Thất gật đầu, Ngư Hoa Hiên lại nói:

- Việt quốc cũng giống Đường quốc, chỉ muốn cầu an, năm đó khi thủy quân Giang Âm bị thiệt hại nghiêm trọng, nếu Việt quốc phái Trung Ngô quân và thủy quân ngăn chặn thủy quân Giang Âm ở hải khẩu, thì sẽ phải trả một cái giá đắt, nhưng có thể hoàn toàn tiêu diệt thủy quân Giang Âm, một khi thủy quân Giang Âm bị tiêu diệt, đại quân trên đất liền của họ sẽ khó có thể tiếp tục tồn tại, bởi vì sự hùng mạnh của lục quân Giang Âm dựa vào nguồn lợi buôn bán trên biển.

Lục Thất gật đầu, hỏi:

- Ngư tướng quân, theo ngươi thì việc Sở quốc đột kích Đường quốc, có sự ủng hộ ngấm ngầm của Chu quốc không?

Ngư Hoa Hiên ngẩn ra:

- Điều này cũng khó nói, giữa các quốc gia đều có sự phân tranh về lợi ích, tuy nhiên thần nghiêng về khả năng Chu quốc không liên quan, việc Sở quốc tấn công Đường quốc, có thể là vì Sở quốc vừa thôn tính xong Nam Việt quốc, thực lực và sự tự tin tăng lên rất nhiều, từ đó tham vọng cũng bành trướng theo.

Lục Thất gật đầu, Ngư Hoa Hiên lại nói:

- Sở quốc có thể sách động được Chiêu Võ quân, cho thấy việc tấn công Đường quốc, đã được họ chuẩn bị rất lâu từ trước, tuy nhiên Sở quốc hơi nóng vội, lẽ ra nên chờ quân lực ở Tây bộ được điều chuyển đến phía đông, sẽ thừa cơ đoạt khu vực phía tây, hôm nay quân chủ lực của Hưng Hóa quân vẫn còn, coi như bị Đường quốc đoạt mất thời cơ chiến đấu, nhưng không bao lâu nữa, sẽ phản công Sở quân.

Lục Thất gật đầu:

- Có lẽ Sở quốc không biết tình hình ở phía đông Đường quốc, bởi vậy cho nên khi thấy Hưng Hóa quân tấn công Việt quốc, thì cho rằng thời cơ phát động tấn công đã tới.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, lại nói:

- Tốt nhất là chúa thượng không nên khinh thường Sở quân, nếu như chúa thượng tấn công Lĩnh Nam đạo, thì chiến tuyến sẽ quá dài, rất dễ bị Sở quân tập kích vào giữa, sẽ rơi vào thế bị động.

- Ý ngươi là, tấn công Lĩnh Nam đạo là không thích hợp.

Lục Thất hỏi lại.

- Thần nghĩ hiện giờ không thích hợp, nếu lãnh thổ quốc gia trở nên quá dài, việc phòng ngự sẽ trở nên khó khăn. Thần nghĩ thay vì tiến công Lĩnh Nam đạo, chi bằng tiến công Công Châu của Sở quốc, hoặc là đoạt lấy Phủ Châu và Tín Châu.

Ngư Hoa Hiên đáp.

- Đột kích Cống Châu thì có thể, nhưng Phủ Châu và Tín Châu thì không thể chiếm lấy. Thật ra ta đột kích Sở quốc, chính là muốn dùng đạo nghĩa trói buộc Đường quốc, trước hết ta biểu lộ thành ý của một nước phụ thuộc, mục đích trước hết là kết giao với Đường quốc, thứ hai là mượn tính chính thống của Đường quốc để áp chế những kẻ dị tâm trong nội bộ Tấn quốc.

Lục Thất nói ra ý định của mình.

Ngư Hoa Hiên hơi khựng lại, rồi gật đầu nói:

- Chúa thượng nói rất có lý, dù sao Đường quốc cũng tồn tại vài thập niên, uy tín và tính chính thống đã ăn sâu vào lòng người, mà Tuyền Châu và Chương Châu của Tấn quốc, tuy rằng tự trị nhiều năm, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thần dân của Đường quốc, còn có hơn hai mươi vạn dân mới chuyển tới của Phủ Châu, cũng là dân của Đường quốc, nếu muốn thuận nước dong thuyền, mượn tính chính thống của Đường quốc, sẽ có thể khiến trong lòng của dân chúng, không chống đối lại Đường quốc.

- Chỉ có thể giảm thiểu mâu thuẫn mà thôi, tác dụng lớn nhất là cáo mượn oai hùng, Tấn quốc là nước phụ thuộc của Đường quốc, nếu là phản lại Tấn quốc, có nghĩa là cũng phản lại Đường quốc.

Lục Thất cười nhẹ, nói thẳng ý đồ cáo mượn oai hùm.

Ngư Hoa Hiên cười lúng túng, Tấn vương Lục Thiên Phong nói như thế, y là bề tôi, không thể nói gì, nhưng y cũng hiểu, đó là Lục Thất nói thật lòng, hổ cấp đất cho cáo, trong khu đất đó muôn thú phải nghe lệnh cáo, nếu không nghe, nghĩa là muốn chống lại hổ.