Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 40: Hủy quân




Lục Thất vừa đến Nhiêu Châu, lập tức triệu kiến Vương Trọng Lương, Vương Trọng Lương hiện đang bề bộn chiêu mộ binh lính, gặp được Lục Thất vô cùng vui mừng, sau khi trò chuyện với nhau, Lục Thất mới biết được một trăm ngàn đại quân Sở đột kích Trấn Nam quân.

Bốn vạn Trấn Nam quân trú đóng ở vùng phụ cận đầm Tượng Nha bất ngờ bị mười vạn đại quân Sở đột kích, khiến cho Trấn Nam quân đại bại, tuy nhiên Tiết độ sứ của Trấn Nam quân không phải là một vị tướng lĩnh bình thường, nhìn thấy tình hình liền nhanh chóng hạ lệnh lui quân, dẫn theo ba vạn quân chạy tới Nam Đô trấn thủ, danh tướng trấn thủ tại Nam Đô chính là Lâm Nhân Triệu, đối mặt với trận tập kích của một trăm ngàn quân Sở, nhưng vẫn trấn thủ được thành đô, hiện quân Sở vẫn chưa thể công thành chỉ có thể bao vây thành.

Sau khi quân Sở bao vây Nam Đô, nhiều lần muốn chia quân đột kích những địa phương khác, nhưng một khi chia quân, Nam Đô liền xuất quân phản công, khiến cho mười vạn đại quân Sở không thể rời khỏi Hồng Châu, vì vậy, quân Sở vẫn chưa tiến tới Nhiêu Châu, tuy nhiên thứ sử Mạnh Thạch hạ lệnh chiêu mộ binh lính, chuẩn bị đến trợ giúp cho Nam Đô.

Sau khi trò chuyện cùng nhau, Lục Thất viết một bức mật thư, phái người đưa đến Tiêu phủ, một là báo tình hình Tây bộ có biến, hai là cầu Tiêu phủ tiến cử quan lại đến Tấn quốc, quan lại được tiến cử có thể trước đến Tô Châu, sau đó theo đường thủy tới Tấn quốc, vì hiện giờ không thể đi đường bộ.

Đồng thời, Lục Thất cũng soạn một bức công văn, nói rõ vì Chiêu Võ quân đột nhiên làm phản, khiến Phủ châu rơi vào tay Sở quốc, hắn vừa lúc ở vùng ngoại sông trị, chợt thấy Chiêu Võ đại quân đột nhiên xuất hiện, nhưng lại cho rằng tiết độ phó sứ của Chiêu Võ quân vì thân tộc xuất quân báo thù, cho nên kịp thời tháo chạy, sau đó mới biết được là Chiêu Võ quân đầu hàng Sở quốc, hiện giờ hắn chỉ có thể lưu lại Nhiêu Châu, chờ lệnh của triều đình.

Lục Thất vốn định đến bái kiến Vương Văn Hòa đại nhân, nhưng Vương Trọng Lương nói cho hắn biết, Vương đại nhân ngày thứ hai sau khi hồi âm cho hắn, liền rời khỏi Nhiêu Châu đến Giang Ninh, Lục Thất nghe xong cảm thấy Vương văn Hòa hẳn là đã đoán được Sở quốc công Đường, cho nên lịp thời trốn tới Giang Ninh, người ở tại Giang Ninh, vậy binh biến tại Tây Bộ sẽ không bị triều đình đổ lên đầu Vương Văn Hòa, Vương Văn Hòa có khả năng chính là không muốn lãnh binh.

Lục Thất đến gặp Mạnh Thạch, vừa nhìn thấy Mạnh Thạch liền sửng sốt, hiện giờ Mạnh Thạch như trở thành một người khác, làn da đã trở nên đen nhám, tóc tai tán loạn, hai má hóp lại, ánh mắt có tia máu, cả người dường như già thêm mười năm.

Mạnh Thạch gặp Lục Thất cũng chỉ qua loa nói đôi ba câu, liền bận rộn rời khỏi, thân là thứ sử, ông ta đích thân ra trận, đến các quận huyện trưng binh, không có thời gian tiếp đón Lục Thất, hơn nữa, dường như ông ta đối với Lục Thất có phần xa cách, cũng không nhờ Lục Thất trợ giúp.

Lục Thất lại đến gặp Vi Hạo, Vi Hạo trông khỏe mạnh hơn Mạnh Thạch, dung mạo không thay đổi nhiều, Lục Thất cũng nghe Vương Trọng Lương nói qua, Vi Hạo vẫn luôn trấn thủ nha phủ không rời, chỉ xử lý những công văn, không như Mạnh Thạch tự thân chú ý dân sinh, rất ít ở tại nha phủ.

Vi Hạo nhìn thấy Lục Thất vẫn tao nhã cười nói, hai người ngồi trong nội đường, trò chuyện một chút về tin tức hiện nay, cũng thảo luận về những kiến giải được đưa ra, Vi Hạo đối với việc hoàng đế Đường triều xưng thần với Chu quốc không có nhiều phản ứng, đối với việc Lục Thất đắc thế ở Thường châu cũng không tỏ ra vui mừng kinh ngạc, Lục Thất luôn cảnh giác đối với Vi Hạo, tự nhiên sẽ không nói nhiều.

Đối với tình hình ở Nhiêu Châu, Vi Hạo nói rõ sở dĩ y ít rời khỏi nha phủ, một là lo lắng bị ám sát, hai là không nghĩ đến việc gây dựng thanh danh, chỉ là yên lặng ủng hộ Mạnh Thạch và Vương Trọng Lương, y tuy trưởng quản quân quyền nhưng không có kềm chế Mạnh Thạch và Vương Trọng Lương.

Hai tiếng sau, Lục Thất rời khỏi nha phủ, đến gặp Ôn Vũ chuyện trò đôi ba câu, Ôn Vũ là phủ vệ Đại Lý tự, hộ tống Vi Hạo đến Nhiêu Châu, đảm nhiệm tả đô úy Nhiêu Châu, trợ giúp cho Vi Hạo, Lục Thất và Ôn Vũ có một khoảng cách vô hình, vì vậy, chỉ trò chuyện đôi ba câu liền kết thúc.

Về tới khách điếm, Lục Thất lệnh cho một trăm Nam Ưng vệ chỉ để lại mười người, những người còn lại rời khỏi Nhiêu Châu đến Thạch Đại huyện bảo vệ Tân Vận Nhi, Diêu Tùng liền an bài cho chín mươi Nam ưng vệ rời khỏi.

Khi đại đa số Nam ưng vệ rời khỏi, Diêu Tùng mới khó hiểu hỏi:
- Đại nhân, vì sao người để bọn họ rời khỏi, đại nhân hẳn là cần người để sai dùng mới đúng chứ.

Lục Thất cười nói:
- Ta hiện là huyện lệnh, cũng không phải quyền to chức trọng gì, hiện giờ Sở quốc đột kích, nếu để lại nhiều hộ vệ bên cạnh, ngươi thử nghĩ xem, có thể bị điều đi tham chiến hay không.

Diêu Tùng giật mình, gật đầu, Lục Thất lại lạnh nhạt nói:
- Cho dù là tham chiến, ta cũng nguyện ý đi một mình, có thể tiến thoái dễ dàng, nếu có một trăm ưng vệ bên cạnh, ta đây sẽ bị kiềm chế, trấn thủ Nam Đô sẽ để ta hạ lệnh thuyên chuyển quan tướng Nam ưng vệ.

Diêu Tùng gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Về sau mười người các ngươi, đừng tự xưng là Nam ưng vệ, mà chỉ là hộ vệ của huyện lệnh.

- Vâng.
Diêu Tùng đứng đầu mười tên hộ vệ, hành lễ theo nghi thức quân đội.

Ba ngày sau, mười vạn Hưng Hóa quân tràn vào Nhiêu Châu, tuy nhiên chỉ trú đống tại huyện Dư Can, mà người truyền tin của Chu Chính Phong dĩ nhiên đã đến Giang Ninh trước, Chu Chính Phong dưới sự đề nghị của Tống Lão Thanh, dâng tấu muốn giải thích và gặng hỏi, nếu Hưng Hóa quân đến Hồng Châu, vậy vị đại nhân nào chỉ huy y.

Hỏi gặng chỉ là thêm cho văn vẻ, chủ yếu là muốn được giải thích, nói rõ Hưng Hóa quân đang lâm vào tình trạng thiếu lương thực trầm trọng, đã có những dấu hiệu suy sụp, để phòng ngừa Hưng Hóa quân thoái chí nản lòng quy thuận thế gia Tây bộ, không thể không đến Cù Châu Việt quốc cướp lương thực, không nghĩ vừa đánh bại Võ Thắng Quân liền nhận được cấp báo Chiêu Võ quân làm phản, vì thám báo cho biết quân Sở có mười lăm vạn binh lính, không dám một mình tập kích, chỉ có thể đến Nhiêu Châu chờ lệnh của triều đình.

Chu Chính Phong dâng sớ muộn hơn Lục Thất một ngày, mà cấp báo Sở công Đường đã đến Giang Ninh trước, triều đình Giang Ninh khiếp sợ, tất cả tấu sớ của các quan lại ở Tây bộ đều được dâng cho quốc chủ xem xét, tấu sớ của Lục Thất là một trong những sớ được dâng lên.



Trong tấu sớ của Lục Thất còn một câu bi thương, nói vì không biết Chiêu Võ quân làm phản, cho nên không kịp chạy trốn, kết quả bị mấy ngàn binh lính Chiêu Võ quân đuổi giết, hao tổn hơn trăm tên hộ quân, mà quan viên huyện Lâm Xuyên đều bị vây khốn, không biết là đã đầu hàng hay bị bắt làm tù binh.

Tấu sớ của Lục Thất nằm trong tấu sớ của Tây bộ, là không có phân lượng nhất, chỉ nhìn sơ qua liền bị bỏ qua một bên, có trọng lượng nhất chính là tấu sớ báo nguy và quân tình của tướng trấn thủ Nam Đô, cùng với thư thỉnh tội của tiết độ sứ Nam Đô.

Nói là thủ thỉnh tội, còn không bằng nói là công thư biện hộ, tiết độ sứ Nam Đô nói, đối mặt với cuộc tập kích bất ngờ của mười vạn quân Sở, không thể không quyết đoán hạ lệnh lui binh đến trấn giữ nha phủ Hồng Châu, bốn vạn quân chỉ hao tổn băm nghìn tướng sĩ.

Quốc chủ Giang Nam hiện nay vốn bị chuyện của Chu quốc đả kích không nhẹ, còn chưa qua kinh hãi, Tây bộ không ngờ lại gặp phải đột kích, hòa bình mười mấy năm giữa Chu quốc và Đường quốc nay lại động binh đao, việc này làm cho ý định dời đô đến Tây bộ của quốc chủ bệ hạ, vì gặp phải kinh hãi mà hoảng sợ, điều làm cho y càng hoảng sợ phẫn hận chính là, Chiêu Võ quân bất ngờ làm phản, y phẫn nộ hạ lệnh tróc nã thân nhân chủ soái Chiêu Võ quân ở Giang Ninh, cuối cùng mới biết được, thân nhân chủ soái của Chiêu Võ quân không biết từ lúc nào đã rời khỏi Giang Ninh rồi.

Quốc chủ chỉ có thể tiếc hận chậm chân, lúc này phải giữ vững tinh thần đối phó với chiến sự trước mắt, trong lúc thảo luận, nhận được tấu sớ của Chu Chính Phong, quốc chủ vừa xem liền vô cùng vui mừng, có mười vạn Hưng Hóa quân bất ngờ không hao tổn, còn được Chu Chính Phong dẫn đến đóng quân tại Nhiêu Châu, đây chính là tin tức tốt nhất hôm nay.

Đối với việc Chu Chính Phong tự ý đột kích Cù Châu, xem xong tấu sớ quốc chủ cũng không có ý khiển trách, trên thực tế, tình cảnh thiếu lương thực của Hưng Hóa quân là do quốc chủ Giang Nam cố ý tạo nên, nguyên nhân là muốn phân tách lực lượng của Hưng Hóa quân.

Quốc chủ là muốn phân năm vạn Hưng Hóa quân đến huyện Kim Đàn, cho nên chậm hồi ứng tấu sớ thỉnh cầu chi viện quân lương, chính là bỏ đói Hưng Hóa quân, đến một mức độ nhất định, y lại hạ lệnh phân tách và điều động binh lính, chỉ là nhanh chóng có biến hóa, Sở quốc đột kích, Chiêu Võ quân làm phản, khiến cho kế hoạch bỏ đói không thể tiếp tục thực hiện nữa.

Tin tức của mười vạn đại quân lập tức khiến cho quốc chủ tâm tình ổn định hơn, triệu tập trọng thần thảo luận về tấu sớ của Chu Chính Phong, vì các vị trọng thần mỗi người một ý, có người đề nghị tiếp tục cho Chu Chính Phong dẫn binh đánh Sở, có người đề nghị để tướng trấn thủ Nam Đô chủ trì đại cục, lại có người đè nghị để cho Vương Văn Hòa đại nhân quay trở về Tây bộ chủ trì chiến cuộc.

Cuối cùng, hữu tướng chủ trương duy trì ý kiến để tướng trấn thủ Nam Đô chủ trì chiến cuộc Tây bộ, cho rằng Chu Chính Phong thiếu kinh nghiệm trong đại chiến, nhưng có thể kịp thời lui quân, dĩ nhiên đáng quý, có thể giữ chức tiết độ sư tiếp tục thống lĩnh bốn vạn binh lính, sáu vạn Hưng Hóa quân tiên phong hẳn là để tướng trấn thủ Nam Đô điều hành.

Giang Nam quốc chủ tiếp nhận đề nghị của hữu tướng, hạ chỉ tứ phong Chu Chính Phong làm Đan Dương hầu, cai quản hai ngàn hộ huyện Đan Dương, ban thưởng một ngàn hậu vệ, thống lĩnh bốn vạn Hưng Hóa quân xây dựng chế độ Đông Ngô tiết độ quân, Chu Chính Phong làm tiết độ sứ của Đông Ngô Quân, đóng quân ở Tây bộ, về trấn thủ ở Nam Đô.

Sáu vạn Hưng Hóa quân còn lại trở thành Lục kỳ hộ quân Nam Đô, thuộc chỉ huy của tướng trấn thủ Nam Đô, chế độ của Hưng Hóa quân liền hủy bỏ.

Tướng trấn thủ Nam Đô Lâm Nhân Triệu điều hành tất cả quân đội ở Tây bộ, chủ trì quân sự ở Tây bộ. Các huyện trưng binh theo hộ, trưng thu quân lương. Trưng thu lương thực tích trưc của Ngô Thành quận chúa phủ ở Thường Châu trợ giúp cho chiến sự ở Tây bộ.