Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 170: Rời đi




Sáng ngày thứ hai, Lục Thất hội hợp cùng Lâm tổng tiêu đầu, cùng ba người Tiểu Phức đi tới bờ sông Tần Hoài, trong ánh mắt lưu luyến không rời của ba nữ nhân đi lên thuyền lớn, Lục Thất đứng ở trên thuyền vẫy tay từ biệt, thuyền nhổ neo nhanh chóng rời khỏi Đại Giang.

Đưa tiễn Lục Thất xong, trên đường ba người Tiểu Phức quay về, mượn cớ đi mua đồ, Tiểu Phức và Lý Tuyết Tâm đào thoát, để lại Điệp Y làm yểm hộ bên ngoài quay trở về phủ Quận chúa. Đêm đến, Điệp Y cũng lặng lẽ rời khỏi phủ Quận chúa, chính mình nhờ bóng đêm che chở, bằng dị năng vượt tường thành rời khỏi Giang Ninh.

Ba ngày sau, bởi vì không thấy ảnh vệ hồi báo, khiến cho sách lược thay mận đổi đào bị bại lộ, một tấu chương Tiểu Phức viết dự phòng được dâng lên Lý Quốc Chủ. Trong tấu viết, bởi vì Quận mã Lục Thiên Phong lo lắng Hấp Châu có chuyện cho nên cho người nhà đến Hấp Châu trấn thủ, mong Quốc Chủ bệ hạ thứ lỗi.

Lý Quốc Chủ nhìn tấu chương sắc mặt lạnh tanh, rít gào đem tấu thư ném ra bên ngoài, quát lệnh lục soát tịch biên phủ Quận chúa, Hạ đại nhân sau khi đáp ứng, lại vội khuyên can Lý Quốc Chủ một phen, nói rõ bây giờ không nên xuống tay với phủ Quận chúa, bằng không một là Hấp Châu sẽ phản loại, hai là sẽ chặt đứt đường buôn bán, hiện giờ Đường quốc cực kì cần thông thương với Tấn quốc.

Lý Quốc Chủ buồn bực nhịn xuống, bình tĩnh cùng phân tích với Hạ đại nhân, nhận ra những người chủ chốt của phủ Quận chúa có thể thoát khỏi Giang Ninh tất nhiên là có sự trợ giúp của Tiêu thị. Đến lúc này Lý Quốc Chủ tuy rằng rất buồn bực nhưng cũng không dám bắt tội phủ Quận chúa, nếu Tiêu thị và Hấp Châu cấu kết tạo phản, vậy hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Một đường trốn chạy, bởi vì sự e dè của Lý Quốc Chủ mà không có gây chấn động ở bên ngoài sáng tới Giang Ninh, đại đa số người ở Giang Ninh đều hồn nhiên không biết đến, tiếp tục trải qua ngày tháng cơm không lo thái bình an ổn. Phủ Quận chúa Ngô thành vẫn buôn bán như trước, đa số người đều không để ý, nhóm nữ chủ nhân của phủ Quận chúa sao lại không lộ diện nữa rồi.

*****

Hai chiếc thuyền chở mấy chục người thuận theo dòng nước đi ra Tây Thủy quan, lần này hộ tống Thái tử đi Chu quốc, nhân số không coi là nhiều, Thái tử dẫn theo hai thái giám, Lục Thất dẫn theo năm Dực vệ, Mạnh Thạch dẫn theo hai tùy tùng, bốn Giáo úy xuất thân từ Kiêu Kỵ vệ mỗi người dẫn theo năm thuộc hạ, hai tướng quân của quân Thiên Ngưu đi một mình, còn có Lâm tổng tiêu đầu dẫn theo chín tiêu sư.

Lục Thất và Thái tử, Mạch Thạch và hai tướng quân của Thiên Ngưu quân ở trên cùng một chiếc thuyền, còn Diêu tướng quân mà ngày trước khi Lục Thất mới tới gặp Thái tử từng luận võ với, nghe nói mẫu thân qua đời, đã sớm rời khỏi Hoàng cung hồi hương không màng thế sự.

Ngồi chung trong khoang thuyền, Lục Thất thấy tâm tình của Thái tử không tốt, Mạnh Thạch vẻ mặt cũng bình tĩnh, hai tướng quân Thiên Ngưu quân cũng vậy, hai thái dám còn lại đứng ở khoang thuyền, hơi gập thắt lưng, Dực vệ của Lục Thất và tùy tùng của Mạnh Thạch đều đứng ở ngoài khoang thuyền.

- Trung Ngọc, Thiên Phong, lần này ta liên lụy đến các ngươi rồi.
Thái tử áy náy mở miệng.

- Điện hạ nói lời này không đúng, thần có thể đi theo Điện hạ là vinh hạnh của thần.
Mạnh Thạch nghiêm nghị đáp lại.

Thái tử cười khổ, Lục Thất cũng mỉm cười không nói, Mạnh Thạch nhìn xong chau mày, không kìm được hỏi;
- Lục tướng quân, rất vui vẻ sao?

Lục Thất nhìn Mạnh Thạch bình thản nói:
- Trời cao mặc chim bay, ta có thể bình an rời khỏi Giang Ninh đương nhiên là một chuyện may mắn.

Người trên khoang thuyền đều ngẩn ra, sau đó Thái tử gật đầu nói:
- Thiên Phong nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý.

Lục Thất nhìn Thái tử, mỉm cười nói:
- Điện hạ nói như vậy, chẳng lẽ không hợp tình hợp lý sao?

Thái tử ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất lại bình thản nói;
- Tình cảnh của Thái tử Điện hạ ở Giang Ninh không khác gì là bị giam lỏng, bây giờ có thể thoát khỏi lồng giam không phải là một chuyện rất may mắn hay sao.

Thái tử nghe xong lại suy nghĩ một chút, qua vài giây lắc đầu nói:
- Chỉ là Chu quốc, cũng không phải là một nơi đến tốt lành gì.

- Chu quốc có phải là nơi đến tốt đẹp hay không, vậy phải xem ý nghĩ của Điện hạ, nếu Thái tử điện hạ vẫn luôn cho rằng mình là Thái tử Đường quốc, vậy tự nhiên sẽ sợ hãi cho rằng Chu quốc là một chỗ không tốt.
Lục Thất bình thản nói.

Thái tử ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Lời này của Thiên Phong là có ý gì?

- Thần từng nghe Điện hạ nói, thà làm phú gia công tử cũng không nguyện đi Chu quốc, nếu Điện hạ thật sự là phú gia công tử, vậy ở Chu quốc hay Đường quốc thì có gì khác?
Lục Thất bình thản giải thích.

Thái tử nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Trên thực tế, dù sao ta cũng là Thái tử Đường quốc.

- Thần cảm thấy, nếu Điện hạ có thể buông xuống thân phận Thái tử Đường quốc, muốn làm một quý tộc Chu quốc, vậy cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm hay buồn bực gì nữa. Điện hạ tới Chu quốc, nhiều lắm chỉ bị cấm không được rời khỏi kinh thành Chu quốc, nếu như tình hình như vậy, thần cảm thấy, Điện hạ ở Chu quốc so với ở Đường quốc tốt hơn. Điện hạ có thể có được nhiều tự do hơn, có thể tùy ý đi du ngoạn kinh thành Chu quốc, tĩnh tâm đọc sách, nếu như thích, cũng có thể cưới thêm vài vị thê thiếp ở Chu quốc.
Lục Thất mỉm cười nói.

Người trong khoang thuyền quái dị nhìn Lục Thất, Mạnh Thạch không nhịn được nói:
- Lục tướng quân, sao ngài có thể để cho Thái tử điện hạ sống trong mơ màng được.

- Mạnh đại nhân, Điện hạ không sống mơ màng thì phải làm sao, cả ngày sợ hãi ưu sầu sao? Muốn đi dò hỏi quân tình Chu quốc sao? Âm thầm mua chuộc quan lại Chu quốc sao? Hay là tức giận cầm kiếm đi ám sát Hoàng đế Chu quốc?
Lục Thất lãnh đạm hỏi ngược lại.

Thái tử nghe xong mặt biến sắc, Mạnh Thạch bị kìm hãm không nói gì, Lục Thất bình thản nói:
- Điện hạ là con tin, thân đang ở Chu quốc, thì chính là hy sinh vì Đường quốc, nếu không làm được chuyện nguy hiểm, vậy yên lặng làm bổn phận một con tin không nên gây thêm chuyện cho Đường quốc.

Mạnh Thạch im lặng, Thái tử nhìn Lục Thất, muốn nói lại thôi, Lục Thất ôn hòa nói:
- Nếu Điện hạ có thể an tâm sống ở Chu quốc, vậy về vấn đề tài lực không cần lo lắng, thần sẽ mua một vài cửa hàng ở Chu quốc, có thể để Mạnh đại nhân quản lí việc kinh doanh.

Mọi người ngạc nhiên, còn muốn kinh doanh ở Chu quốc, đây là muốn định cư ở Chu quốc sao?

Thái tử sau khi ngạc nhiên, bất ngờ nói:
- Mua cửa hàng ở Chu quốc chỉ sợ bị tịch thu mất.

Lục Thất bình thản nói:
- Sẽ không bị làm sao, nhạc phụ của thần bây giờ ở Chu quốc, được Hoàng đế Chu quốc phong là Lũng Tây quận công, nếu điều thần nghĩ là đúng, thì Điện hạ tới Chu quốc rồi cũng sẽ được Hoàng đế Chu quốc phong huân, khi đó địa vị chính là quý tộc hợp pháp của Chu quốc, Chu quốc cũng sẽ không vì một vài cửa hàng mà không mặt mũi đi tịch thu gia tài của Điện hạ.

Thái tử ồ một tiếng, Mạnh Thạch không vui nói:
- Điện hạ nếu như có tài sản ở Chu quốc, chẳng phải là có ý phản bội hay sao.

Lục Thất cười nhạt nói:
- Ta đã nói rồi, nếu Điện hạ muốn sống cuộc sống tự tại ở Chu quốc thì phải buông tha địa vị Thái tử Đường quốc, tự coi mình là công tử phú gia.

- Ngươi, ngươi đây là hành động đại nghịch.
Mạnh Thạch tức giận nói.

Lục Thất nhìn Mạnh Thạch, lạnh nhạt nói:
- Lục Thiên Phong ta ở trong mắt Quốc Chủ bệ hạ đã là một nghịch thần, nhưng ta có thể đi tới hoàn cảnh của nghịch thần ngày hôm nay cũng là do Quốc Chủ bệ hạ bức ép, ta muốn sống, ta muốn Lục thị có thể tồn tại, cho nên, Lục Thiên Phong ta chỉ có thể nắm giữ binh quyền tự trọng.

Mạnh Thạch nhíu mày không nói, Thái tử vẻ mặt bất an, Lục Thất nhìn Thái tử, lại ôn hòa nói:
- Thái tử điện hạ đối với ta rất tốt, Lục Thiên Phong nhớ kĩ, cho nên nguyện ý dốc hết sức để Thái tử điện hạ có thể sống tốt một chút.

Thái tử chần chừ một chút, thấp giọng nói:
- Thiên Phong, cảm ơn ngươi.

Lục Thất ôn hòa nói:
- Không cần cảm tạ, đây là sự báo đáp của thần.

Thái tử mỉm cười gật đầu với Lục Thất, Lục Thất cũng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Mạnh Thạch, bình thản nói:
- Mạnh đại nhân, nếu ngàisuy nghĩ vì Thái tử điện hạ, cũng đừng có cái ý tưởng lo lắng cho đất nước gì cả, Thái tử điện hạ đã không làm được người đứng đầu Đường quốc trong tương lai rồi, người đứng đầu Đường quốc trong tương lai chỉ có thể là Anh Vương.

Mạnh Thạch ngẩn ra, lạnh nhạt nói:
- Đúng là nói bậy.

- Sự thật chính là sự thật, Quốc Chủ bệ hạ đối với Thái tử điện hạ rõ ràng cũng không có bồi dưỡng cái gì, còn đối với Anh Vương thì giao cho rất nhiều cơ hội để trưởng thành, nếu ngài nhất định kiên trì phó tá Thái tử giành ngôi vị, trừ phi được Chu quốc ủng hộ, nếu không cũng đừng vọng tưởng điều gì.
Lục Thất thản nhiên đáp lại.

Thái tử nghe xong vẻ mặt chua xót, ôn hòa nói:
- Trung Ngọc, Thiên Phong nói rất đúng, ta không muốn đi tranh giành điều gì cả.

Mạnh Thạch không nói gì, Thái tử nói không muốn đi tranh giành, y còn có thể kiên trì cái gì, nếu cứ cố kiên trì đến cùng, có vẻ như y muốn cố tranh quyền đoạt thế, trong lòng của y, cảm thấy rất mệt mỏi.

- Trung Ngọc, nếu ngươi không cam lòng làm người bình thường thì có thể quay về.
Thái tử lại chân thành nói một câu.

Mạnh Thạch cười khổ thi lễ nói:
- Thần sẽ không rời khỏi Điện hạ, nguyện cùng Điện hạ đồng cam cộng khổ.

- Trung Ngọc, cảm ơn ngươi.
Thái tử vui vẻ nhỏ giọng nói.

Lục Thất cười nhạt, chợt quay đầu hô:
- Đàm Viên, mang rượu lên đây.

- Vâng.
Bên ngoài khoang thuyền có người lên tiếng.