Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 166: Gặp gỡ




Hai ngày sau, Lục Thất cùng huynh trưởng ngồi xe rời khỏi Giang Ninh, chạy vội ra quân doanh cách thành mười dặm, Lục Thiên Hoa hôm qua nhận được thánh chỉ nhậm chức, đồng thời còn có khẩu dụ của Lý Quốc Chủ, lệnh cho y mang theo mười nghìn quân Lục Thất mang đến quay về Hấp Châu.

- Ca, sau khi mang quân không cần đi vội vàng quá.
Lục Thất sau khi xe rời khỏi thành rất xa mới nói ra chính sự.

- Tiểu Thất, mười nghìn quân này có thể sẽ nổi loạn không?
Lục Thiên Hoa lo lắng hỏi, căn bản không nghe ra được ý tứ trong lời nói.

Lục Thất không thể cười huynh trưởng, mỉm cười trán an nói:
- Ca yên tâm đi, bọn họ đều rất tôn kính ca.

Lục Thiên Hoa cười khổ, y chỉ từng làm binh lính cấp thấp nhất, khi đó thấy quan binh đều sợ hãi, bị đầu lĩnh đá đánh quát mắng là chuyện bình thường, căn bản không dám phản kháng, bây giờ y đi cùng với một vạn đại quân, trong lòng không kìm được có chút khủng hoảng.

Lục Thất biết rằng huynh trưởng cần một quá trình để làm quen, hắn nghiêm nét mặt nói:
- Ca, ngày mai có thể đệ sẽ cứu mẫu thân khỏi Giang Ninh, cho nên huynh hành quân không thể nhanh, bất cứ lúc nào cũng phải đợi tiếp ứng mẫu thân.

- Cái gì? Đệ muốn cứu mẫu thân khỏi Giang Ninh? Vậy cũng có thể sao?
Lục Thiên Hoa giật mình nói.

- Có thể, đệ sẽ làm được.
Lục Thất tự tin nói.

- Đệ cứu mẫu thân như nào? Cũng đừng biến lợn lành thành lợn què đấy.
Lục Thiên Hoa nghi ngờ lo lắng nói.

- Sẽ dùng kế thay mận đổi đào, đợi mẫu thân thoát ra rồi, sẽ có một số nữ nhân mặc quần áo của thân nhân chúng ta ở lại phủ Quận chúa, cho đến khi lộ ra mới thôi.
Lục Thất bình thản nói.

Lục Thiên Hoa có chút lo lắng gật đầu, Lục Thất lại mỉm cười nói:
- Chị dâu và cháu cũng ở phủ Quận chúa, lại có thể cùng nhau bỏ chạy, sau này đều có thể an tâm sống ở Hấp Châu.

Lục Thiên Hoa im lặng gật đầu, Lục Thất mỉm cười nói:
- Ca, giữ vững tinh thần, sẽ không có chuyện gì đâu.

Lục Thiên Hoa phấn chấn lại hỏi:
- Tiểu Thất, sau này đệ sẽ thế nào? Hấp Châu có thể mãi bất bại sao?

- Ca, huynh yên tâm đi, tới Hấp Châu huynh sẽ biết.
Lục Thất mỉm cười nói, hắn không muốn để huynh trưởng một lúc biết quá nhiều sự thật.

Tới quân doanh, Lục Thất giới thiệu Lục Thiên Hoa với tất cả quan tướng chủ yếu, sau đó cho người dẫn theo Lục Thiên Hoa rời khỏi, hắn một mình dặn dò các tướng quân một chút, Lục Thất ngay lúc này đổi chủ ý, không để cho huynh trưởng có được quyền thống soái quân chân chính. Huynh trưởng sợ hãi Lý Quốc Chủ từ trong khung, một khi nhận được thánh chỉ của Lý Quốc Chủ, tám phần sẽ làm chuyện ngu xuẩn, hơn nữa cũng không thể thống lĩnh được quân đội, Lục Thất trực tiếp dặn quan tướng làm chủ mọi việc.

*****

Ngày hôm sau Lục Thất quay về phủ Quận chúa, cả gia đình dậy sớm đi Báo Ân tự bái Phật, ngày mai Lục Thất sẽ hộ tống Thái tử đi, hôm nay thân nhân đi bái Phật cầu an cũng là điều hợp tình hợp lý.

Tới Báo Ân tự, bắt đầu vào điện bái Phật, nửa giờ sau, bỗng nhiên thấy vệ quân hoàng cung đến, Tiêu phi nương nương cũng đến lễ Phật, lệnh cho các khách hành hương trong chùa tạm tránh đi một chút, nhóm người phủ Quận chúa tất nhiên cũng tránh đến một tăng phòng.

Tiêu phi giá lâm là do Tiểu Phức sắp xếp, vừa có thể yểm hộ thân nhân của phủ Quận chúa bỏ chạy, lại có thể cho Lục Thất gặp được con gái.

Tới tăng phòng rồi, hòa thượng nội ứng mở ra mật đạo, từ trong mật đạo có rất nhiều nữ nhân đi ra, Tiểu Phức bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu với Lục mẫu, dịu dàng nói:
- Con dâu chúc mẫu thân lên đường bình an.

- Con? Tiểu Phức, con không đi sao?
Lục mẫu kinh ngạc nâng Tiểu Phức dậy hỏi.

- Nương, ngày mai Thất Lang rời khỏi, con dâu nên đi đưa tiễn.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

Lục mẫu sợ hãi, Lục Thất nghe xong tâm vô cùng ấm áp, mũi có chút chua xót, hắn biết Tiểu Phức nói là sự thật, ngày mai hắn đi, nếu Tiểu Phức không tự mình đi đưa tiễn, chỉ sợ lập tức lộ ngay, khi đó hậu quả rất khó nói.

- Nương, người không cần lo lắng cho con, con có sự trợ giúp của Tiêu thị, một người dễ dàng bỏ chạy được, người mau đi nhanh đi.
Tiểu Phức dịu dàng thúc giục.

Lục mẫu từ ái nhìn Tiểu Phức gật đầu một cái, xoay người xua tay để mọi người đi vào mật đạo, nhưng Lý Tuyết Tâm, Tú Y và Điệp Y lại đi tới phía sau Tiểu Phức.

- Các ngươi không cần ở lại.
Tiểu Phức quay đầu lại nghiêm mặt nói, ba người đồng loạt lắc đầu.

- Tú Y, mang Bảo Nhi đi đi.
Lục Thất ôn hòa nói.

Tú Y chần chừ nhìn con, đó là đứa con của La trưởng sử, là một đứa bé sáu bảy tuổi, đôi mắt hoảng sợ trông mong nhìn mẫu thân, nhưng cắn môi không nói tiếng nào, Tiểu Phức giơ tay đấy Tú Y qua, sau đó quay người.

- Tuyết Tâm, Điệp Y các ngươi cũng đi đi, nhiều người khó bỏ chạy.
Tiểu Phức dịu dàng nói.

- Nô tì cũng đi tiễn lão gia mới hợp tình hợp lý.
Lý Tuyết Tâm dịu dàng đáp lại.

- Nô tì cũng có thể tự mình bỏ chạy mà.
Điệp Y cười cười ôn nhu nói.

Tiểu Phức bất đắc dĩ quay đầu lại, thúc giục người khác mau đi, đợi mọi người đều đi vào mật đạo rồi, hòa thượng vội đóng kĩ che dấu một chút, số nữ nhân đã chuẩn bị tốt ở tăng phòng, mà Lục Thất lại bị hòa thượng dẫn đến một tăng phòng khác.

Vừa vào tăng phòng, Lục Thất liền ngẩn ra, trong tăng phòng có một mỹ nhân mặc váy trắng, trên cánh tay mỹ nhân ôm một đứa bé, mà điều khiến Lục Thất sợ hãi không phải là đứa bé mà là ánh mắt đầu tiên của mỹ nữ mặc váy trắng khiến cho hắn có một cảm giác quen thuộc, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại cảm thấy xa lạ.

- Đến đây bế Hương Nhi một cái.
Mỹ nhân ngẩng đầu nhìn Lục Thất, giống như nói, nhưng môi son của nàng không hề biến hóa.

Lục Thất lại giống như bị điện giật, mở lớn mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân, giọng nói của mỹ nhân đã kích thích sự quyến luyến ẩn sâu bên trong nội tâm hắn, nàng?

- Sư tỷ?
Lục Thất khó có thể tin thất thanh gọi.

- Chàng chỉ nhớ rõ sư tỷ của chàng sao?
Giọng nói u oán vang lên, môi son của mỹ nhân cũng không động, thoáng như có một nữ nhân đang ẩn mình nói chuyện.

Lục Thất ngẩn ra, chợt bước nhanh đi tới gần mỹ nhân cẩn thận nhìn chăm chú, dung nhan xinh đẹp của mỹ nhân cười nhạt ngước nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau chỉ chốc lát.

- Nàng là Tiểu Điệp?
Lục Thất giống như nói mê nhỏ giọng nói.

Mỹ nhân cúi đầu, giọng nói nhu hòa vang lên:
- Ngốc tử, chàng không phải muốn gặp vị hôn thê sao?

- Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, nàng là sư tỷ sao?
Lục Thất giống như mất hồn nói.

- Bế Hương Nhi một cái đi.
Lâm Tiểu Điệp ngẩng đầu ôn nhu nói.

Ồ, Lục Thất vội vàng đáp ứng giơ tay ra, cẩn thận ôm con gái, ôn nhu khẽ lay, con gái khuôn mặt trắng nõn, cười ngọt ngào nhìn Lục Thất, chợt tay nhỏ bé đong đưa phủi đi.

- Hương Nhi rất đáng yêu, mặc dù là do Tiêu tam tiểu thư sinh ra nhưng lại giống như do chính thiếp sinh ra.
Lâm Tiểu Điệp ôn nhu nói.

Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta chuẩn bị cho con gái một lễ vật lại không thích hợp rồi.

- Lễ vật gì?
Lâm Tiểu Điệp dịu dàng hỏi.

- Là một cái ngọc bội hình phượng, khắc tên, không phải Hương Nhi.
Lục Thất ôn hòa nói.

- Chàng là phụ thân, đương nhiên có thể đặt tên, thiếp nhìn một chút.
Lâm Tiểu Điệp dịu dàng nói.

- Ở trong ngực ta.
Lục Thất ôn nhu nói, Lâm Tiểu Điệp duỗi tay ra, linh hoạt lấy ra một khối ngọc màu tím nhạt.

- A Á, tên này rất hay.
Lâm Tiểu Điệp xem rồi nói, giọng điệu cũng có ý tứ xét duyệt.

Lục Thất có chút cười ngây ngô nghe, nhưng lại rất nhanh nghi vấn nói:
- Tiểu Điệp sao nàng lại ở đây?

- Chuyện của thiếp về sau sẽ nói cho chàng biết.
Lâm Tiểu Điệp dịu dàng , Lục Thất cười không nói gì.

- Mọi người của phủ Quận chúa đi rồi?
Lâm Tiểu Điệp ôn nhu hỏi.

- Chưa, Tiểu Phức và hai cung nhân không chịu rời đi, bởi vì ngày mai ta sẽ rời khỏi, cần Tiểu Phức đi đưa tiễn.
Lục Thất ôn hòa nói, có chút bất an nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Điệp.

Lâm Tiểu Điệp gật đầu dịu dàng nói:
- Quận chúa Ngô Thành là người trọng tình nghĩa, cũng là một nữ nhân thông minh.

- Nàng cũng là một nữ nhân thông minh.
Lục Thất dịu dàng nói.

Lâm Tiểu Điệp nhìn hắn một cái, cười nhạt nói:
- Sự thông minh của thiếp so với trí tuệ của Quận chúa Ngô thành khác biệt rất lớn đấy, thiếp với nàng là hai loại người khác nhau.

Lục Thất cười yếu ớt ngậm miệng, yên tĩnh một lúc, Lâm Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Thiếp vốn định đến lạy mẫu thân một lạy, nhưng lúc này không nên, sau này thiếp sẽ đi.

- Mẫu thân rất nhớ thương nàng.
Lục Thất ôn nhu nói.

Lâm Tiểu Điệp cười thanh nhã ôn hòa nói:
- Mẫu thân chỉ có áy náy với thiếp thôi, không phải là yêu thích, mẫu thân thích chỉ có thể là dạng con dâu như Lý Thiền Nhi.

- Tiểu Điệp, nàng nghĩ nhiều rồi.
Lục Thất khuyên nhủ.

Lâm Tiểu Điệp cười dịu dàng nói:
- Chàng bế Hương Nhi đi, thiếp đi gọi Bạch Linh Nhi lại đây, chàng hẳn rất muốn gặp nàng ấy.

Trong lòng Lục Thất chấn động, sắc mặt nháy mắt đông cứng, thật ra hôm nay hắn đến, thật sự là ôm hi vọng có thể gặp được Bạch Linh Nhi, nhưng thời khắc này, hắn bỗng nhiên bị vây trong sự hoảng hốt và thất thố.

- Đợi ở đây nhé, Linh Nhi cũng rất muốn gặp chàng đấy, chỉ là lòng của nàng ấy đã tuyệt vọng nhiều năm.
Lâm Tiểu Điệp dịu dàng nói, váy trắng tung bay nhẹ nhàng đi ra ngoài.