Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 139: Ba Lăng quân




Lục Thất về tới phủ nha, mang theo tâm tình có chút mệt mỏi đến hậu trạch dưỡng thần. Lần này đi trấn an Ngư thị, Lục Thất không thể xác định thích khách và Ngư thị có liên quan hay không. Tuy nhiên theo quan hệ bên trong Ngư thị, Lục Thất biết Ngư Hoa Hiên và Hàng Châu Ngư thị rất không thân cận, đôi bên chỉ có quan hệ đường huynh đệ.

Hơn nữa từ trong giọng điệu, hắn nhận ra Ngư Hoa Hải không hề biết xuất thân chân chính của hắn là từ Đường quốc. Nói cách khác, Ngư Hoa Hải không biết Lục Bính chính là Lục Thiên Phong của Đường quốc. Nếu không phải diễn trò, như vậy Ngư Hoa Hiên quả thật đã giữ bí mật tuyệt đối về chuyện của Lục Thất.

Lục Thất vẫn rất tín nhiệm Ngư Hoa Hiên, có điều không thể không có lòng đề phòng, hắn không dám giao cho Ngư Hoa Hiên độc quyền quá nhiều. Tuy nhiên Lục Thất cũng hiểu được, Lục Thiên Phong chính là bí mật của Lục Bính, chỉ cần Ngư Hoa Hải có tâm đi Tô Châu tìm hiểu, liền có thể đoán biết được bí mật.

Chẳng qua Lục Thất lại không biết, bởi vì tình trạng giằng co giữa Ngụy Việt quân và Tô Châu quân, cho nên Tô Châu và Tấn quốc vẫn ở trạng thái hai quốc vực. Chỉ có tướng soái cấp cao mới biết được chân tướng, mà Hàng Châu Ngư thị căn bản không biết Tô Châu là một bộ phận của Tấn quốc, chỉ cho rằng Tô Châu là Trương thị chiếm cứ.

Ngư thị cũng không hay biết Ngư Hoa Hiên trở thành tướng soái Tấn quốc như thế nào, Ngư Hoa Hiên căn bản không hề nói qua với gia tộc. Ngư Hoa Hiên là sau khi chiến bại Võ Thắng quân mới cùng gia tộc liên hệ. Gia chủ Ngư Hoa Hải chỉ biết Ngư Hoa Hiên bị bại trận ở Thường Châu, có thể là đã bị bắt giữ rồi. Cho nên khi Ngư Hoa Hiên đột nhiên từ Mục Châu gửi thư tín liên hệ với gia tộc, Ngư thị vẫn nghĩ là sau khi Ngư Hoa Hiên bại trận, đã đào vong đến Tây bộ.

Bí mật Lục Thất bất ngờ tập kích Tô Châu, không chỉ vẫn giấu giếm được triều đình Đường quốc, mà cả Việt quốc cũng không biết được chân tướng, vẫn cho là Trương thị chiếm cứ Tô Châu, bởi vì chỉ có Trương thị chiếm cứ mới là hợp lý nhất.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thất và Đỗ Dũng đi tới quân doanh ngoài thành. Ba vạn quân lực phân ra đóng ở chín khu, đại doanh trực thuộc Đỗ Dũng có sáu ngàn quân, ở những nơi khác chỉ có ba ngàn tướng sĩ. Chờ khi Lục Thất đến quân doanh, quan tướng từ đội trưởng trở lên từ các quân đều đã tập trung có mặt ở đại doanh của Đỗ Dũng.

Lục Thất đến quân doanh, mặc kim giáp cấp Soái, binh khí do hộ vệ cầm theo, tới cổng doanh thì chủ động xuống ngựa, cùng Đỗ Dũng đi vào trong, Đỗ Dũng đi ở phía sau chậm hơn nửa bước. Vào quân doanh, đập vào mắt là cảnh tượng các tướng sĩ xếp hàng ngũ chỉnh tề, đứng thẳng cung nghênh, một đám vẻ mặt nghiêm túc kiên cường. Đi thẳng tới bãi đất trống trong doanh, Lục Thất trông thấy hàng ngũ của nhóm tướng soái.

Nhóm tướng soái chăm chú nhìn Lục Thất, đại đa số bọn họ đều chưa từng gặp qua Lục Thất. Lục Thất bình thản quét mắt nhìn các tướng sĩ, có rất nhiều gương mặt xa lạ, tuy nhiên trong đó có một số huynh đệ binh dũng quân, và tướng sĩ xuất thân Hưng Hóa quân, hắn còn nhận biết. Bỗng nhiên ánh mắt của hắn dừng ở một người quen, một gã có dáng người khôi ngô, mắt báo, râu quai nón, mặc áo giáp doanh tướng Giáo Úy, không ngờ chính là Lý Bảo có ngoại hiệu là Báo Chùy.

Lý Bảo cũng thấy rõ Lục Thất, vẻ mặt sửng sốt lộ liễu, lúc trước gã được thông báo rằng Tấn Vương sẽ đến tuần sát quân đội, nhưng không ngờ người đến lại là Lục Thiên Phong. Trước kia gã vẫn cho là Lục Thiên Phong đầu hàng Tấn quốc, chẳng ngờ Tấn Vương chính là Lục Thiên Phong.

Kỳ thực không chỉ có Lý Bảo bất ngờ, rất nhiều người đều sửng sốt. Người không biết Lục Thất thì kinh ngạc Tấn Vương trẻ tuổi, người nhận ra Lục Thiên Phong thì giật mình khi biết Lục Thiên Phong chính là Tấn Vương.

Đối mặt với nguy cơ bí mật bị tiết lộ, Lục Thất vẫn đến gặp mặt thuộc hạ của Đỗ Dũng, nguyên nhân chính là vì thu nạp quân tâm. Đỗ Dũng không có đủ kinh nghiệm và lý lịch khiến cho người kính phục, không có cơ sở mà đến thống soái đại quân sẽ rất khó trong một thời gian ngắn chiếm được lòng kính phục của quân tâm. Nhóm tướng soái không phục, sẽ tạo thành mối họa ly tâm, một khi gặp phải sự dụ hoặc của nhân tố bên ngoài, liền dễ dàng phản bội.

- Ta chính là Lục Bính, là người đứng đầu Tấn quốc. Ở đây có rất nhiều huynh đệ biết được lai lịch của ta, người nào biết, mời giữ kín miệng, tuyệt đối không được nói ra.
Lục Thất đối mặt với nhóm tướng soái, bình thản nói.

Rất nhiều người biết Lục Thiên Phong đều im lặng gật đầu, Lý Bảo cũng gật đầu. Người không biết thì nghe hồ đồ, phỏng đoán lai lịch của Tấn Vương hẳn là có cái gì kiêng kị đây, không giải thích được, cũng mù quáng gật đầu.

- Bổn vương tuần phủ Tấn quốc, Hàng Châu là nơi vô cùng trọng yếu, bổn vương rất lưu tâm đến vấn đề Hàng Châu có thể ổn định và hòa bình lâu dài. Cho nên bổn vương quyết định, ba vạn quân nơi này đổi tên là Ba Lăng vệ quân, Đỗ Dũng là Thống Soái, được phong làm Ba Lăng hầu.
Lục Thất bình thản tuyên bố.

Nhóm tướng soái ngạc nhiên, nhưng rất nhanh dưới sự dẫn dắt của Chủ soái, đều chào theo nghi thức quân đội, hô:
- Tuân chỉ lệnh của Chủ thượng.

Lục Thất gật đầu, còn nói thêm:
- Bổn vương giao cho Ba Lăng hầu quyền trị quân, toàn quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan tướng từ Doanh tướng trở xuống, có quyền hoán đổi tướng sĩ thuộc các quân đoàn.

Nhóm tướng soái lập tức giật mình nhìn về phía Đỗ Dũng. Đỗ Dũng hướng về Lục Thất chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Thần tạ ơn Chủ thượng tín nhiệm.

Lục Thất gật đầu, nhìn nhóm tướng soái, lại nói:
- Trước kia Ba Lăng hầu đã lập rất nhiều công lao cho bổn vương, bản thân y cũng là một võ tướng thiện võ, chờ khi diễn võ bắt đầu, các ngươi có thể khiêu chiến Ba Lăng hầu và bổn vương.

Nhóm tướng soái nhìn nhau. Lục Thất lại nhướng mày nói:
- Nếu như không có người nào khiêu chiến với bổn vương, vậy bổn vương nguyện cùng Lý Bảo giáo úy tỉ thỉ một phen.

Lý Bảo ở trong đám người ngẩn ra, tiếp đó giơ tay lên, lớn tiếng nói:
- Tốt, mỗ nguyện cùng ngươi... cùng Chủ thượng khoa tay múa chân một chút.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, tiếp đó quay đầu nói:
- Ba Lăng hầu, bổn vương đã nói xong.

- Vâng!
Đỗ Dũng cung kính đáp lại, sau đó xoay người đối mặt với nhóm tướng soái, lớn tiếng nói:
- Sau khi trở về, không được có bất cứ nghị luận về việc của Chủ thượng. Mặt khác, lần diễn võ này là nhằm tổ chức cơ cấu trong Ba Lăng quân, chỉ cần là tướng sĩ có bản lĩnh, đều có thể giành được sự đề bạt quan chức của bổn quân, trở thành ‘võ quan bị thân’. Phân tán!

Nhóm tướng soái chào theo nghi thức quân đội cung kính đáp ứng, rồi đều tản ra trở về điều quân. Đỗ Dũng chờ nhóm tướng soái đi rồi, mới hành quân lễ với Lục Thất, Lục Thất gật đầu, tự mình đi đến trướng soái. Đỗ Dũng ở lại bên ngoài chủ trì an bài diễn võ, lần diễn võ này đối với Đỗ Dũng là khảo nghiệm trọng đại.

Một thời sau, trống trận nổ vang, ba vạn đại quân lấy quân doanh Thống soái làm trung tâm, phụng mệnh tự động xếp thành hàng ngũ. Tất cả các tướng sĩ đều có thể tự mình báo danh diễn võ, Chủ soái các quân tụ lại một chỗ đảm nhiệm vai trò quan chủ khảo. Đỗ Dũng có nói qua, chỉ cần có bản lãnh quân võ thật sự, đều có khả năng lấy được ‘võ quan bị thân’.

‘Võ quan bị thân’ là như thế nào? Đó cũng coi như là võ tán quan giai, được nhận quân hưởng thuộc quan giai, nhưng quân chức hữu hạn. Cho nên dù đạt được quan thân, cũng chưa chắc có được quân chức thực quyền, cố danh là ‘bị thân’.

Lục Thất ủy quyền Đỗ Dũng đề bạt võ quan bị thân, chính là để Đỗ Dũng mau chóng lung lạc quân tâm. Trong quân hàng binh có rất nhiều nhân tài quân võ, chọn lựa ra một số cấp cho quan thân, bọn họ tất sẽ rất trung thành với Đỗ Dũng. Hơn nữa, có sự tồn tại của ‘võ quan bị thân’ trong quân sẽ tạo thành sự giám thị đối với các võ quan đang tại nhiệm, nếu các võ quan tại nhiệm gây rối vi phạm lệnh cấm, liền gặp phải hậu quả bị thay thế.

Võ tán quan Trí Quả Giáo Úy trước kia của Lục Thất tương đương với võ quan bị thân, tuy nhiên tán quan của Đường quốc chỉ là một loại danh nghĩa, không lấy được lương bổng thuộc quan giai và địa vị tương đối. Việc mà hiện nay Lục Thất phải làm, chính là cho tán quan của Tấn quốc có thể nhận được quan hưởng cơ bản, chẳng qua có một điểm khiếm khuyết chính là tài lực chi ra sẽ rất khổng lồ.

Trận khiêu chiến đầu tiên diễn ra là giữa Lục Thất và Lý Bảo, hai người tiến hành đấu bộ chiến. Tay phải Lý Bảo nắm thiết chùy gắn liền với một đoạn dây xích, thiết chùy dài chín tấc, là một kiện trọng binh khí hiếm gặp. Mắt báo nhìn chằm chằm Lục Thất ở ngoài mười thước, đấu chí vô cùng hiên ngang.

- Mỗ bắt đầu đây.
Lý Bảo dẫn đầu lên tiếng, vừa dứt lời liền vung chùy đánh về phía Lục Thất.

Lục Thất nhấc lên đại thiết thương, vừa thấy Lý Bảo mạnh mẽ đánh tới, hắn cũng không dám khinh địch, nâng đại thương lên đâm tới đỡ đòn. Chùy trong tay Lý Bảo mãnh liệt va chạm ngay chính diện với thiết thương đâm tới, một tiếng keng vang dội, đại thương của Lục Thất lập tức kịch liệt chấn động tách ra.

Lý Bảo đập một búa vào đại thương xong, tiếp tục giậm chân lấy đà thân thể nhào tới trước, tay trái vung chùy đánh tới Lục Thất. Lục Thất thầm gật đầu, động tác của Lý Bảo liền mạch lưu loát, chùy nắm trong tay thoáng nhẹ tựa giấy mỏng. Hắn có tâm tranh uy, tay giật đại thương ngáng ở trước người, ngăn chặn đường tấn công của chùy.

Keng! Một tiếng kim thiết va chạm điếc tai vang lên. Thiết chùy của Lý Bảo không ngờ bị đẩy trở về, Lý Bảo gồng tay giữ chặt thiết chùy, kinh ngạc nói:
- Hảo khí lực!

- Vậy sao? Ngươi cũng tiếp ta một chút.
Lục Thất cao giọng đáp lại, đại thương vung mạnh, cán thương trở thành đại bổng đánh tới Lý Bảo.

Thiết chùy của Lý Bảo không hề yếu thế vung lên, lại một tiếng keng chấn động, đại thương của Lục Thất bắn trở về. Lục Thất trụ vững, quát lớn:
- Đến.

Một tiếng đó vừa phát ra, lưng hơi khom, chẫn giẫm tại chỗ, đại thương hung mãnh đâm tới Lý Bảo. Lý Bão vung búa nện vào thương, nhưng lại đánh vào khoảng không, gã phản ứng cực nhanh, lập tức bước một bước về phía trái, suýt soát né qua một thương phóng tới thu về bằng tốc độ cực nhanh của Lục Thất, tiếp đó đạp mạnh lấn tới, thiết chùy trong tay phải chuyển sang tay trái mạnh mẽ đánh về phía Lục Thất.

Lục Thất lui về sau một bước, đại thương như Ô Long (rồng đen) vẫy đuôi vọt tới thiết chùy, một tiếng vang khẽ cất lên, đại thương bỗng nhiên đâm nhanh tới. Lý Bảo lách người tay phải rung lên, dây xích chùy liền hướng về phía đại thương đang đâm tới quấn lấy. Đại thương của Lục Thất mãnh liệt rút về, mũi thương hạ thấp lao nhanh tới hạ thân Lý Bảo.