Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 137: Tai họa ngầm




Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta không có ý định lập đô ở Hàng Châu, không cần phải đi xem. Hơn nữa, có thể ta sẽ để cho Việt Vương quay trở lại nơi đó.

Đỗ Dũng ngây ra, lập tức nói:
- Thần cho rằng để Việt Vương trở lại không ổn. Xưa có Câu Tiễn (vua nước Việt thời Xuân Thu) phục quốc diệt Ngô, nếu Việt Vương trở lại Hàng Châu sẽ dễ dàng khiến cho một số Việt thần không an phận.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Tộc của Việt Vương ta không nên giết chóc, nhưng muốn an trí cũng là một vấn đề khó khăn.

Đỗ Dũng gật đầu, bỗng nghe Lục Thất lại hỏi:
- Theo ngươi, vì sao Câu Tiễn có thể vùng lên diệt Ngô?

Đỗ Dũng ngẩn ra, nhìn Lục Thất, tiếp đó nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới lên tiếng:
- Thần cho rằng, là vì Ngô quốc cho Câu Tiễn cơ hội cường quốc.

- Nói chính xác hơn, là cho Câu Tiễn cơ hội cường quân. Cho nên lúc này Việt Vương muốn trở mình là rất khó, trừ phi Tấn quốc sụp đổ, bằng không Việt Vương sẽ không có cơ hội giành được sự ủng hộ của nhiều quân lực.
Lục Thất bình thản nói.

Đỗ Dũng nhìn Lục Thất, nói:
- Ý của Chủ thượng là muốn cho Việt Vương trở lại Hàng Châu?

- Là muốn cho Việt Vương về thành Việt Vương, an phận làm một Vương gia phú quý. Nếu Việt Vương không trở lại, Ngư thị sẽ độc đại một phương.
Lục Thất ôn hòa nói.

Đỗ Dũng ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Chủ thượng muốn dùng Việt Vương để kềm chế Ngư thị ư?

Lục Thất gật đầu, nói:
- Trong công cuộc quy phục Hàng Châu, Ngư thị có công huân lớn nhất, nhưng nhìn lại, Ngư thị cũng đã trở thành gia tộc có thế lực nhất Hàng Châu, rất nhiều Việt thần xem Ngư thị như thiên lôi sai đâu đánh đó. Qua một thời gian, một khi Tấn quốc xuất hiện chiến sự đối ngoại lớn hoặc phản loạn, chúng ta liền điều động quân lực Hàng Châu rời khỏi.

Đỗ Dũng gật đầu, nói:
- Thần đã hiểu.

Lục Thất thản nhiên mỉm cười, ôn hòa nói:
- Đối với Việt Vương, ta sẽ lấy đức phục người, cho bộ tộc của Việt Vương được trở về Hàng Châu tiếp tục cuộc sống phú quý. Ta sẽ ban cho Việt Vương vạn mẫu ruộng đất ở các châu vực khác, mỗi tháng ngàn lượng bạc, cho phép quy cách tổ mộ của Việt Vương không thay đổi, cho phép bộ tộc Việt Vương được quyền kinh doanh buôn bán.

Đỗ Dũng gật đầu. Lục Thất nhìn hắn, bình thản nói:
- Chuyện của Việt Vương chớ có nói ra ngoài, chờ ta gặp Nhạn Thê quận chúa rồi mới thực thi.

Đỗ Dũng chần chờ một chút, nói:
- Chủ thượng, thần cho rằng, vẫn nên thực thi càng sớm càng tốt. Hiện giờ Ngư thị ở Hàng Châu đúng là đang hình thành xu thế một nhà độc đại, Chủ thượng hẳn là muốn đi Tô Châu, như vậy sẽ kéo dài quá lâu.

Lục Thất nghe vậy như có điều suy nghĩ, một lát sau, gật đầu nói:
- Đợi xem cuộc diễn võ của ngươi rồi, ta sẽ trước tiên đi tới Mục Châu để giải quyết cho xong chuyện của Việt Vương.

Đỗ Dũng gật đầu. Lục Thất cười nhẹ nhìn y nói:
- Trước kia ở huyện Thạch Đại trong một lần cùng nhau uống rượu, ta có nghe ngươi nói nguyên quán của ngươi là huyện Ba Lăng Nhạc Châu.

Đỗ Dũng ngẩn ra, gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ, gia phụ là người Ba Lăng, trong chiến loạn bị bắt làm tù binh, sau đó bị Đường quân thu nạp đưa vào biên chế đi Trì Châu, về sau an cư ở huyện Thạch Đại Trì Châu. Sau khi gia phụ bị vết thương cũ tái phát qua đời, liền chôn cất ở tại huyện Thạch Đại.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi là người Ba Lăng, vậy ta phong ngươi làm Ba Lăng hầu, ngày sau ta sẽ cho ngươi đi đoạt lấy Nhạc Châu.

- Thần tạ Chủ thượng ban ân.
Đỗ Dũng quỳ một chân trên đất, hành quân lễ cung kính tạ ơn.

Lục Thất đỡ y dậy, khẽ cười nói:
- Về sau, ba vạn quân dưới trướng ngươi không còn mang danh là Hàng Châu quân nữa, mà sẽ là Ba Lăng quân.

- Ba Lăng quân?
Đỗ Dũng sửng sốt nói, lấy phong hầu của hắn làm quân hào, mơ hồ có ý nghĩa tư quân.

- Đúng, là Ba Lăng quân.
Lục Thất mỉm cười khẳng định.

Đỗ Dũng trung nghĩa, cho nên hắn muốn cho Đỗ Dũng toàn quyền chấp chưởng ba vạn quân. Đây là đòi hỏi trong việc thống trị Tấn quốc, cần có sự tồn tại của một số quân đoàn tinh nhuệ bền chắc như thép, nói theo thuật ngữ chính là ‘quân lực chính quy’. Ngày sau ba vạn quân của Đỗ Dũng chẳng những sẽ được cung cấp đầy đủ quân nhu, ngay cả quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm quan tướng thuộc trung hạ tầng cũng sẽ lấy đề nghị của Đỗ Dũng làm chính. Quân đoàn độc quyền như vậy, sẽ có thể nhanh chóng hình thành lực ngưng tụ, nhưng nếu dùng người không đúng, cũng sẽ tạo thành mối họa ngầm cát cứ đuôi to khó vẫy.

Cùng Đỗ Dũng nghiên cứu thảo luận trao đổi về đạo trị quân một hồi, Lục Thất liền qua đêm ở hậu trạch phủ nha. Ở hậu trạch viết thư tín cho Nhạn Thê quận chúa, nhớ tới chữ viết xinh đẹp và sự quan tâm hàm súc của Nhạn Thê quận chúa, trái tim Lục Thất dâng lên sự dịu dàng. Nếu không phải đang nóng ruột muốn đi gặp các ái nữ ở Tô Châu và hài nhi, hắn sẽ không đi qua biên cảnh mà không đi thăm. Bây giờ sự thống trị ở Hàng Châu lại nổi lên một tai họa ngầm, hắn phải lấy quốc sự làm trọng thôi.

Nhấc bút thật lâu sau, Lục Thất cuối cùng lắc đầu không viết. Hắn đi ra khỏi cư các, ở trong vườn hậu trạch tản bộ, suy ngẫm về quốc sự và gia sự. Tai họa ngầm của Hàng Châu Ngư thị kỳ thực là do Tân Cầm Nhi nói cho hắn biết, mà Tân Cầm Nhi là nghe ý kiến của Vương Trọng Lương.

Vương Trọng Lương không có đề nghị việc cho Việt Vương trở về, nhưng y vạch ra vấn đề Hàng Châu Ngư thị đang phát triển lớn mạnh, không thể không đề phòng. Vương Trọng Lương nói rằng, bởi vì Ngư Hoa Hiên là Đại soái Phủ quân, sẽ đưa đến cho Hàng Châu Ngư thị uy quyền vô hình rất lớn, khiến cho Ngư thị ở Hàng Châu có thể thu được thế lực quy thuận càng ngày càng nhiều. Cho nên Vương Trọng Lương đề nghị, phải nghĩ biện pháp kềm chế sự phát triển lớn mạnh của Hàng Châu Ngư thị.

Ngư Hoa Hiên biết điều chỉ đặt trọng tâm vào công tác phòng thủ, khiến cho Lục Thất rất hài lòng. Tuy nhiên đề nghị của Vương Trọng Lương cũng đã chỉ ra một tai họa ngầm nhất định phải nhìn thẳng vào. Ngư thị có công huân lớn, Lục Thất không có khả năng làm ra hành vi qua cầu rút ván, không nên dùng thủ đoạn công khai áp chế sự phát triển của Ngư thị. Cho nên mới nghĩ đến cách thả hổ về thành, để cho Việt Vương bị mất quân lực, đi kềm chế Ngư thị thu nạp quá nhiều thế lực cựu Việt.

Lục Thất không sợ Việt Vương sẽ tạo phản, đã không còn quân lực, Việt Vương chỉ là một lão hổ không có nanh vuốt, là một biểu tượng mà thôi. Hơn nữa, nếu Tấn quốc nổi lên đại loạn, Việt Vương cũng chỉ có thể kêu gọi bộ hạ cũ hưởng ứng, trừ phi Lục Thất ngoan tuyệt đồ sát. Dưới sự so sánh, Ngư thị phát triển lớn mạnh vẫn đáng sợ hơn Việt Vương.

Ngư thị là tai họa ngầm mới xuất hiện, tai họa ngầm cũ là Trương thị. Có một lần Tiểu Vân đi qua lấy thư giao cho Tân Cầm Nhi đã nói rằng, bởi vì Thường Châu binh biến và Tấn quốc nắm giữ quá nhiều nguồn tài nguyên ở hải ngạn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới thu hoạch của Trương thị. Trương thị trước đây chủ yếu là cùng Đường quốc thông thương, lợi ích lớn nhất chính là muối, nhưng hiện giờ Thường Châu và Đường quốc giằng co, khiến cho Trương thị không thể nào thông thương với Đường quốc, cho nên Trương thị vô cùng bất mãn. Tiểu Vân đề nghị Tấn quốc có thể tạo điều kiện cho Trương thị thông thương, nhường cho Trương thị thu hoạch nhiều hơn chút ích lợi hải thương, để tránh bức bách Trương thị trở mặt.

Lục Thất hôm nay phải đối mặt với lựa chọn, là nhân nhượng Trương thị, hay là làm một mẻ, khỏe suốt đời, giải quyết cho xong chuyện cát cứ của Trương thị. Nếu không trấn an hoặc giải quyết dứt khoát cho xong Trương thị, Trương thị rất có thể sẽ đầu hàng Chu quốc, đó chính là tai họa cho Tấn quốc. Vì nguyên do Tấn quốc quật khởi, đã xâm hại nghiêm trọng tới lợi ích căn bản của Trương thị.

Chỉ có thể là chọn phương thức trấn an thôi, nếu bây giờ cùng Trương thị nội chiến, sẽ cho Chu quốc và Đường quốc thừa dịp lợi dụng. Nếu Vương Văn Hòa được Trương thị làm nội ứng, Thường Châu lập tức gặp nguy. Còn nếu Chu quốc được Trương thị làm nội ứng, toàn bộ Tấn quốc sẽ gặp phải hậu quả sụp đổ. Lục Thất có thể dùng đại quân tập kích tiêu diệt Giang Âm lục quân, nhưng Giang Âm thủy quân hùng mạnh, rất khó bị tập kích tiêu diệt, nếu như Giang Âm thủy quân chạy thoát được, sẽ trở thành ác mộng của Tấn quốc.

Về gia sự, Lục Thất bắt đầu tính toán một hai năm sau sẽ cứu thân nhân thoát khỏi Giang Ninh, phương pháp đào thoát chính là dùng địa đạo. Lục Thất đã phân phó cả rồi, ở trong Báo Ân tự đào một địa đạo thông ra ngoài, thân nhân khi đi lễ Phật, sẽ dọc theo địa đạo chạy ra bên ngoài Báo Ân tự, sau đó sẽ do Tiêu thị ẩn giấu. Một khi thân nhân trốn chạy thành công, hắn lập tức phát động chiến sự diệt Đường. Quân lực của Tấn quốc phải một hai năm sau mới đủ ổn định và trở nên hùng mạnh rất nhiều.

Tuy nhiên lời nói của Trần Bình khiến cho Lục Thất không quá lạc quan như vậy. Hắn tính toán giúp cho thân nhân đào thoát sớm hơn dự định, nếu đào thoát thành công, hắn sẽ không lại đi Giang Ninh. Nếu bỏ chạy thất bại, Lý quốc chủ cũng sẽ cố kị Lục Thất tại ngoại lãnh binh.

- Hử?
Lục Thất đang tản bộ, bỗng cảm thấy có điều khác thường, hắn cảnh giác nhìn về bờ tường phía tây tòa nhà, tiếp đó cúi người ngồi xổm xuống. Ánh mắt của hắn thoáng hiện lãnh ý, bởi vì hắn nghe được một tiếng kêu rất nhỏ.

Bên ngoài bờ tường tòa nhà có hộ vệ của Lục Thất thủ vệ. Lục Thất không để Đỗ Dũng điều quân phòng hộ, một là không muốn làm rầm rộ, hai là Lục Thất không tin tưởng thuộc quân của Đỗ Dũng. Thành phần cấu thành quân lực Tấn quốc quá mức phức tạp, chẳng may có tướng sĩ mang dị tâm, bất ngờ máu nóng trỗi dậy muốn ám sát hắn, sẽ gây nên hậu quả có ảnh hưởng xấu, dễ dàng dẫn phát càng nhiều tướng sĩ có dị tâm. Người trước ngã xuống người sau kế tục, quân nhân rất dễ bị kích động dâng trào nhiệt huyết.

Lục Thất lạnh lẽo quan sát trong chốc lát, mới thấy trên đầu tường nhô lên một cái mũ giáp. Hắn thấy rõ đó là một người đàn ông, lại thấy người đội mũ giáp kia quét mắt một vòng, đột nhiên nhảy vọt vào trong tòa nhà, lặng yên không tiếng động chạm đất, sau đó cất bước đi về hướng cư các của Lục Thất. Lục Thất thấy rõ, người nọ đã hoán đổi giáp y của hộ vệ hắn.