Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 107: Phản loạn




Sáng sớm hôm sau, mười bảy vạn đại quân xuất phát đến phía bắc, còn trong đêm qua, trong Nam Xương Phủ đột nhiên xảy ra binh biến. Gần một nửa Trấn Nam quân và ba vạn Kỳ quân binh biến, Chu Lệnh Vân và Lâm Nhân Triệu hoảng sợ chạy khỏi Nam Xương Phủ, quân lực đi theo chưa đầy hai vạn, Lâm Nhân Triệu chỉ đem theo hơn một nghìn huân vệ.

Còn đại quân của Lục Thất sau khi xuất phát vẫn chưa ra khỏi Tín Châu, Ngạc Châu quân ở phía sau đột nhiên có hiện tượng binh lính bỏ chạy. Hữu Đô úy Hữu quân Vũ Xương dẫn sáu vạn Ngạc Châu quân chạy đến Phủ Châu, Tả quân Vũ Xương cũng chạy mất một vạn quân, hữu Đô úy thống quân này vội cấp báo cho Lục Thất biết.

Mặc dù Lục Thất đã có sẵn tâm lý chuẩn bị nhưng nghe thấy vậy vẫn cảm thấy giật mình. Thật không ngờ hữu Đô úy Ngạc Châu quân lại là người của Vũ Văn thị khiến hắn rất bất ngờ. Lâm Nhân Triệu Thống soái Ngạc Châu quân nhiều năm nhưng thật không ngờ để hữu Đô úy làm nội gián. Hiện giờ mười hai vạn Ngạc Châu quân đã chạy mất bảy vạn, cũng khiến Lục Thất bất ngờ, số đó dường như phần lớn là quân tinh nhuệ Ngạc Châu.

Trung quân Lâm Nhân Triệu cũng nghe thấy cấp báo, lập tức không rõ nguyên nhân nên kinh sợ giật mình. Lục Thất cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ, lập tức dẫn quân quay đầu đuổi theo, tất nhiên hắn hiểu bảy vạn quân bỏ chạy đó có rất nhiều người là nghe theo quân lệnh của Đô úy thống soái mà rời đi.

Đuổi đến tận Phủ Châu nhưng bảy vạn quân rời đi kia lại chuyển hướng chạy đến Hồng Châu, vào Hồng Châu rồi vội vàng hành quân đến phía tây Hồng Châu, rõ ràng là định đến nơi cách xa Nam Xương Phủ, vượt qua Hồng Châu chạy đến Ngạc Châu. Sau khi đuổi đến Hồng Châu, Lục Thất đã hiểu bảy vạn quân rời đi là muốn đến Ngạc Châu tấn công mười vạn tướng sĩ Tấn quốc.

Nhưng trong lúc truy đuổi, thám báo của Lâm Nhân Triệu và Chu Lệnh Vân tìm được đại quân của Lục Thất, lệnh cho Lục Thất đi tụ hợp quân. Mục đích Lục Thất ép Vũ Văn thị tạo phản đã đến rồi, hắn lập tức thuận thế nghe lệnh dừng hành quân mà thu quân về. Hắn không lo mười vạn đại quân Tấn quốc ở Ngạc Châu, bởi vì Cố tướng quân nói, một khi Vũ Văn thị tạo phản thì mười vạn tướng sĩ sẽ lui quân về Ngạc Châu, quay về Kinh Châu, sau đó để lại hai vạn quân trấn thủ ở Giang Hạ.

Cố Tướng quân cho rằng, nên ‘dung túng’ cho Vũ Văn thị tạo phản. Vũ Văn thị tạo phản mới có thể làm đảo loạn thế cục tây bộ, mới có thể để Tấn quốc chiếm châu vực Sở quốc một cách hợp tình hợp lý, mới có thể để Đường quốc ỷ lại vào Tấn quốc chứ không phải là sau khi đánh bại Sở. Quân binh tiên phong Đường quốc chỉ hướng đến Tấn quốc là bởi vì hiện giờ khu vực Sở quốc quy thuộc, tồn tại rất nhiều ý kiến tranh luận.

Nửa ngày sau, Lục Thất và Lâm Nhân Triệu tụ hợp, nói là tụ hợp không bằng nói là độc lập riêng rẽ. Lục Thất đưa năm vạn Ngạc Châu quân quy thuộc Lâm Nhân Triệu, không đưa cũng không được. Đô úy thống quân và doanh tướng chắc chắn sẽ nghe theo lệnh của Lâm Nhân Triệu, còn Lục Thất thì Thống soái năm vạn quân, từ chối đến gặp Lâm Nhân Triệu.

Lâm Nhân Triệu nhận lấy quân Vũ Xương, vẻ mặt lạnh như băng, y thật sự muốn tính sổ với Lục Thất nên cố ý để Lục Thất gây sức ép phía Sở quốc. Y cũng biết quân Sở ở Hồng Châu đang chơi ‘không doanh kế’ nhưng lại nhẫn nại đợi quân Sở tấn công ồ ạt Tấn quốc.

Nhưng y thật không ngờ Lục Thất đột nhiên lại dẫn đại quân rời khỏi Sở quốc đến chu du lấy lại những phần đất đã mất. Trong lúc y cảm thấy Sở quốc có lẽ không tấn công được Tấn quốc thì đột nhiên nhận được thám báo Ngạc Châu đến bẩm báo, nói phía Ngạc Châu có mười vạn quân Sở từ Kinh Châu vượt sông đến. Lâm Nhân Triệu nghe xong thì vô cùng kinh hãi, tất nhiên y vẫn không biết trận đại chiến ở Hành Châu. Phản ứng đầu tiên của y là Kinh Châu đã bị Sở quốc đánh lén chiếm đóng rồi, trong lúc đang đoán việc quân Sở vào Ngạc Châu thì Nam Xương Phủ lại xảy ra binh biến.

Binh biến ở Nam Xương Phủ khiến Lâm Nhân Triệu vô cùng tuyệt vọng bất lực, quân lực phản loạn quá lớn. Nếu không phải y sớm đã biết tai họa ngầm của binh biến, vì vậy dùng huân vệ tiếp quản cổng nam thành thì chỉ e y đã không chạy ra khỏi Nam Xương Phủ được rồi.

Nhưng đả kích lớn nhất đối với Lâm Nhân Triệu là quân lực Ngạc Châu phản loạn rời đi. Hữu Đô úy quân Vũ Xương quân Lưu Hồng Hiên vẫn luôn là người y coi trọng và tín nhiệm nhất thì không ngờ gã ta lại là là nội gián. Còn Chu Lệnh Vân cũng là người ủy khuất, vẫn luôn coi giữ Trấn Nam quân nhưng không nghĩ sẽ có một nửa quân lực bị Vũ Văn thị xúi giục tạo phản, quả thực là khiến y phát điên.

Một lúc sau, Chu Lệnh Vân dẫn hơn một vạn Trấn Nam quân đến tụ hợp. Sau khi gã biết tình hình thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đặc biệt là sau khi biết Lục Thất từ chối đến gặp Lâm Nhân Triệu, tâm trạng của gã vừa mừng vừa lo. Lúc này, Lâm Nhân Triệu và Lục Thiên Phong nội chiến thì không phải là chuyện tốt lành với hắn lắm.

Kết quả là Chu Lệnh Vân đã trở thành người trung gian, mời Lục Thiên Phong và Lâm Nhân Triệu rời khỏi quân cùng nhau thương lượng ở bên ngoài nên làm thế nào? Hiện giờ Vũ Văn thị tạo phản, quân lực Giang Châu thêm cả quân lực phản loạn đầu hàng, chỉ e đã có hai mươi vạn đại quân rồi. Quân lực của bọn họ tụ hợp lại, cũng chỉ nhiều hơn mười một vạn, hơn nữa phần nhiều là đám ô hợp.

Mọi người ngồi lại với nhau, Lâm Nhân Triệu lạnh lùng nhìn Lục Thất, hỏi:
- Lục Thiên Phong! Có phải ngươi đã đầu hàng Tấn quốc rồi không?

Lục Thất cũng lạnh lùng nhìn Lâm Nhân Triệu, đáp:
- Nếu tôi đầu hàng Tấn quốc thì sớm đã đem tặng mười bảy vạn đại quân cho Tấn quốc rồi, còn ngược lại là đại nhân vẫn luôn ‘trêu đùa’ tôi, để tôi gây sức ép bên Sở quốc. Nếu như đại nhân sớm lệnh cho tôi dẫn quân tụ hợp tấn công đại doanh quân Sở ở Hồng Châu thì đâu có hậu quả như ngày hôm nay!

Lâm Nhân Triệu nhau mày, hỏi:
- Trước đây ngươi dẫn ba vạn sáu nghìn quân, rõ ràng là đã thay đổi rất nhiều tướng sĩ, còn hơn ba nghìn quân thì ngươi giải thích thế nào? Đừng nói là người của Ninh Quốc quân?

- Chính là người của Ninh Quốc quân, chỉ có điều tôi không muốn giải thích.
Lục Thất lạnh lùng nói.

Lâm Nhân Triệu ngẩn ra, suy nghĩ một chút, chợt nhìn Lục Thất nói:
- Là Quan Xung đã nói dối?

Chu Lệnh Vân ở bên cạnh nghe xong sắc mặt biến đổi, nhếch mi nói:
- Quan Xung nói dối? Lẽ nào một vạn Ninh Quốc quân đến tây bộ căn bản không bị tập kích.

Lục Thất lạnh lùng nói:
- Tôi không hiểu hai vị đại nhân đang nói gì? Hiện giờ tôi bằng lòng đến đây là muốn biết nên đối phó thế nào với việc Vũ Văn thị tạo phản?

Lâm Nhân Triệu nhau mày im lặng, Lục Thất nhìn về phía Chu Lệnh Vân. Chu Lệnh Vân bình thản nói:
- Nếu như Vũ Văn thị có thể tạo phản thì chắc hẳn là hắn đã có chuẩn bị rồi. Bổn tướng quân thấy, chúng ta nên lui về Trì Châu trước, trước hết giữ vững Trì Châu, sau đó xin chi viện của triều đình.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Cũng chỉ có thể đến Trì Châu thôi! Hiện giờ binh lực của chúng ta mới có mười một vạn, ở đây cũng không có quân nhu tiếp tế. Nếu như chuyển chiến đi Kinh Châu thì chỉ e cửa ải Sở quốc kia sẽ không dễ qua.

- Không đi Kinh Châu được! Trước đó ta đã nhận được tin báo là có mười vạn quân Sở vượt sông từ Giang Hạ đến Ngạc Châu, có thể Kinh Châu đã bị quân Sở đột kích chiếm lấy rồi.
Lâm Nhân Triệu nói.

- Sao? Kinh Châu bị quân Sở chiếm rồi sao?
Lục Thất kinh ngạc thất thanh hô lên.

- Chắc là đúng!
Lâm Nhân Triệu thản nhiên đáp lại.

Lục Thất gật đầu, kinh ngạc nói:
- Nếu như quân Sở đã chiếm được Kinh Châu vậy Vu tướng quân và ba vị chủ soái Kỳ quân đều gặp nguy hiểm rồi.

Lâm Nhân Triệu ngẩn ra, hỏi:
- Chủ soái Kỳ quân cũng ở Kinh Châu sao?

Lục Thất cười khổ gật đầu, nói:
- Chủ soái tất nhiên luôn ở trong quân rồi, nếu không có quân binh rời đi thì không tốt, hiện giờ thật sự là không xong rồi.

Lâm Nhân Triệu liếc nhìn Lục Thất một cái, lạnh lùng nói:
- Nếu đã là quan tướng thì khó tránh được cái chết. Hiện giờ ba chủ soái Nam Xương Phủ cũng không biết sống chết ra sao, chỉ có thể là sáu vị chủ soái cùng nhau bẩm báo lên triều đình.

Lục Thất quay đầu nhìn về phía Chu Lệnh Vân. Chu Lệnh Vân gật dầu nói:
- Đại nhân nói có lý, hiện giờ không nên nhiều chuyện, chỉ có thể đổ lên đầu Vũ Văn thị thôi.

Lục Thất im lặng gật đầu. Hắn hiểu mặc dù Lâm Nhân Triệu vẫn đang nghi ngờ hắn đã đầu hàng Tấn quốc nhưng hiện giờ y nắm năm vạn quân, vì vậy chỉ có thể nhượng bộ giúp y. Tâm lý của Chu Lệnh Vân cũng vậy, trước mắt không muốn để xảy ra nội chiến.

- Được! Chúng ta sẽ dời quân đến Trì Châu!
Chu Lệnh Vân nói.

Ba thống soái quân cũng coi như đã đạt được sự nhất trí, mười một vạn đại quân xuất phát chạy đến Hấp Châu, từ Hấp Châu tiến vào trấn giữ Trì Châu, không có chi viện quân nhu nên binh lực cũng yếu ớt hơn hẳn, chỉ có thể đến Trì Châu là bước thuận lợi nhất.

Ở Nhiêu Châu, Lục Thất sớm đã thông báo trước cho Vương Trọng Lương và Đỗ Dũng để bọn họ chuẩn bị đường chạy. Có thể lui đến Trì Châu, cũng có thể lui đến Hấp Châu, sau đó từ Hấp Châu tiến vào Mục Châu hoặc Cù Châu của Tấn quốc. Nhưng điều kiện đến Tấn quốc là không được đi cùng Mạnh Thạch và Vi Hạo.

Sau đó Lục Thất mới biết Vương Trọng Lương đã dẫn theo người nhà chạy đến Mục Châu, vẫn luôn theo quyết định của Lục Thất, trở thành khai quốc công thần của Tấn quốc, đảm nhiệm Tả Thừa tướng của Chính Sự đường kiêm Hộ Bộ Thượng Thư và Thứ sử Xử Châu.

Còn Đỗ Dũng và Vương Đạo lại hộ vệ Mạnh Thạch bỏ chạy đến Trì Châu. Sau khi gặp Lục Thất ở Trì Châu, Vương Đạo mới lặng lẽ đến Tấn quốc, nhậm chức hữu Đô úy Xử Châu, sau đó lại dời đến nhậm chức Trấn phủ sứ phủ quân vùng Nam Việt. Sau mấy năm, y tích công được phong làm Hải Dương Hầu.

Đỗ Dũng thì vẫn luôn hộ vệ Mạnh Thạch, cùng Mạnh Thạch quay về Giang Ninh. Mặc dù Đỗ Dũng không đến Tấn quốc làm quan nhưng luôn có quân chức Trung Lang Tướng cấm quân ở Tấn quốc, nhiều năm sau trở thành Đại tướng quân, cuối cùng được Lục Thất phong làm Quận Vương Ba Lăng.