Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 105: Kỳ thủ




- Truyền lệnh, mời Đô Úy Tả quân và Hữu Vũ Xương quân đến đây.
Lục Thất ra khỏi phòng dặn dò.

Tám vạn Ngạc Châu quân ban đầu là do hữu Đô úy thống soái năm vạn quân của mình, do tả Đô úy thống soái ba vạn binh dũng quân. Tư mã Hành quân của Vũ Xương quân bị Vu tướng quân bí mật bắt lại, Tiết Độ Phó sứ bị Lục Thất bí mật bắt lại, sau đó bị sát hại bí mật.

Hiện giờ trải qua chiến sự trường kỳ, tám vạn Ngạc Châu quân đã hao tổn mất một vạn, nhưng số lượng quân lực bành trướng lại lên đến mười hai vạn. Lục Thất để Ngạc Châu quân hợp nhất rất nhiều hàng binh và tráng sĩ, khiến Tả quân và Hữu quân Vũ Xương đều có sáu vạn đại quân, để Đô úy thống soái sáu vạn đại quân, đúng là không hợp quân chế nhưng đây là thời chiến.

Nửa canh giờ sau, bốn Đô úy của quân lực Ngạc Châu đều đến cả. Sau khi cung kính thi lễ với Lục Thất xong, Lục Thất ngồi nhìn bốn Đô úy thống soái đại quân này. Bốn Đô úy đều là những nhân vật uy võ hơn ba mươi tuổi, cũng vô cùng thiện chiến. Nhưng Lục Thất luôn hiểu được, chừng nào Lâm Nhân Triệu còn thì hắn căn bản không thể thu phục được đội Ngạc Châu quân tinh nhuệ. Hắn để Ngạc Châu quân thu nạp hàng binh và tráng sĩ vốn không có ý tốt gì.

- Mời bốn vị lại đây! Bổn sứ cảm thấy vẫn nên thực hiện chiến lược vây đánh ngoài. Bổn sứ không tin, Sở Vương mất đi nhiều châu vực như vậy mà vẫn có thể ẩn binh không xuất phát.
Lục Thất nhếch mi nói.

- Đại nhân còn muốn tiến công ở đâu nữa ạ?
Hữu Đô úy của Vũ Xương quân hỏi.

- Bổn sứ muốn lấy được Thiệu Châu trước, sau đó sẽ tấn công Đàm Châu.
Lục Thất nói.

Mấy Đô úy đều gật đầu, mấy ngày này tấn công thành chiếm đất khiến bọn họ cũng cảm thấy quen dần rồi. Hữu Đô úy kia hỏi:
- Đại nhân! Lấy huyện thành Tương Hương trước rồi mới tấn công chiếm Thiệu Châu sao?

- Không phải! Huyện Tương Hương do bổn sứ giải quyết, các ngươi cứ dẫn quân lực của mình đến chiếm Thiệu Châu đi!
Lục Thất trả lời.

Bốn Đô úy bất ngờ nhìn nhau. Từ khi xuất quân Sở quốc, Lục Thất chưa từng để bọn họ dẫn quân rời đi, phần lớn đều mệnh lệnh các tướng sĩ Kinh Môn quân độc lập ra ngoài, các vùng đất chiếm lĩnh được cũng để lại cho tướng sĩ Kinh Môn quân trấn thủ, khiến cho hơn chín vạn Kinh Môn quân giờ chỉ còn lại hơn sáu vạn. Nhưng chiến lực của Kinh Môn quân rõ ràng là không bằng Ngạc Châu quân, vì vậy Lục Thất để Ngạc Châu quân trở thành chủ lực chinh chiến cũng là hợp tình hợp lý.

- Sao? Các ngươi có gì khó xử sao?
Lục Thất hỏi với vẻ mặt không hiểu.

- Không ạ! Thuộc hạ xin tuân mệnh!
Các Đô úy đều đáp lại.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Đi đi! Cẩn thận quân Tĩnh Giang của Sở quốc ở phía nam, không được sơ suất mà kẻo chịu thiệt.

- Tuân mệnh!
Các Đô úy cung kính đáp lại. Mấy ngày này bọn họ đối với Lục Thất đã là sự kính trọng.

Nhìn các Đô úy Ngạc Châu quân rời đi, Lục Thất đi đến trước bàn, viết một quân lệnh rồi sai người đưa đến Giang Lăng. Quân lệnh đó là điều năm vạn đại quân thiện chiến đến Đàm Châu hội hợp. Hiện giờ Ngũ Hải đi sứ quân hán đã gặt hái được thành công, quân Hán đã đồng ý liên minh ‘cự tuyệt’ Chu quốc, cũng sẽ giữ hiện trạng không tấn công Kinh Châu.

Bất luận Hán quốc có giữ chữ tín hay không thì Lục Thất vẫn điều quân lực chi viện của Tấn quốc đến. Mấy ngày này, Lục Thất đã gửi mười vạn hàng binh và tráng sĩ đến Kinh Châu, mặc dù sẽ tạo nên sự bất ổn trong thống trị Kinh Châu nhưng sẽ hình thành sức uy hiếp đối với bên ngoài. Theo tình hình thông thường, Hán quốc và Chu quốc chỉ có thể từ số lượng để cân bằng quân lực cơ bản.

Ngạc Châu quân vừa đi, Lục Thất liền hạ lệnh gần bảy vạn Kinh Môn quân tấn công huyện thành Tương Hương. Huyện thành Tương Hương chỉ có năm trăm quân coi giữ, đại quân của Lục Thất vừa tấn công thì quan binh Sở quốc trên tường thành rất nhanh đã bị dọa vứt bỏ phòng ngự mà chạy trốn, chạy vào trong thành cởi áo giáp ra, trở thành dân thường để trốn tránh.

Lục Thất vào huyện thành Tương Hương, trước khi tấn công thành hắn đã cử thám báo đến điều tra quân lực Sở quốc ở Hồng Châu, hắn nghi ngờ quân Sở ở Hồng Châu đã chơi ‘không doanh kế’. Hiện giờ bất luận là Sở quân ở Hồng Châu có dùng kế này hay không thì Lục Thất vẫn huy động quân đến đánh phía đông nam, qua huyện Lễ Lăng của Đàm Châu tiến vào Viên Châu từng là biên giới của Đường quốc. Qua Viên Châu tiến vào Cát Châu sẽ tập hợp cùng với quân lực Cán Châu đánh quân Sở ở Cát Châu.

Thật ra sau khi tỉnh ngộ, Lục Thất đã cảm thấy mình thật nực cười. Lâm Nhân Triệu hoàn toàn có thể cho hắn đến Hồng Châu hợp quân, cùng đánh bại quân Sở ở đó, nhưng đều do hắn tấn công Sở quốc. Còn y thì sao, trong tiềm thức luôn chống cự quay về phủ Nam Xương, chắc hẳn cũng thấy lợi dụng được quân lực chinh chiến Ngạc Châu rồi. Vì vậy Lục Thất đã sa vào kế của Lâm Nhân Triệu ‘trung thành’ gây sức ép với Sở quốc.

Mục đích của Lâm Nhân Triệu là ngồi nhìn Sở quốc tấn công Tấn quốc. Một khi Tấn quốc đại bại sụp đổ thì Lâm Nhân Triệu có thể lấy đi những gì Lục Thất có được ở Sở quốc và Kinh Châu bất cứ lúc nào. Tấn quốc không còn thì Lục Thất cũng mất đi quyền xưng vương.

Lục Thất ở huyện thành Tương Hương, viết cho triều đình Đường quốc một bản tấu, trong đó có nói đến việc phụng quân lệnh của Lâm Nhân Triệu, hiện giờ đã dẫn binh đến Trường Sa Phủ, chiến bại Sở quốc đã trong tầm tay. Trong thư hắn không ngừng tán dương Lâm Nhân Triệu biết cách trị quân, tám vạn Ngạc Châu quân dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa kỷ luật nghiêm minh. Chiến lực này còn mạnh hơn cả mười vạn Hưng Hóa quân, hắn thân làm hậu bối, thật sự cảm thấy kính phục.

Lục Thất nói vậy chẳng khác nào muốn hại Lâm Nhân Triệu. Nếu như triều đình Đường quốc xem xong bản tấu của hắn, chắc chắn là không mấy hài lòng mà ngược lại còn tỏ ra lo lắng. Lo lắng Lâm Nhân Triệu chiến bại Sở quốc, vậy thì tây bộ và Sở quốc sẽ đều nằm trong tay Lâm Nhân Triệu rồi.

Hai ngày sau, Lục Thất dẫn mười hai vạn đại quân rời khỏi huyện Tương Hương, tập kích bất ngờ huyện Lễ Lăng. Vừa đến huyện Lễ Lăng thì quan lại và quan binh Sở quốc đã chạy hết, Lục Thất liền hạ lệnh cho quân vào thành nghỉ ngơi.

Vừa mới vào thành thì thám báo đi Hồng Châu quay về, bẩm báo nhìn xa phía sau có đại doanh quân Sở, quy mô mười doanh trại mười vạn đại quân, binh cũng rất nhiều. Mặc dù không nhìn rõ doanh trại ở giữa nhưng doanh trại của mười vạn đại quân dường như có rất ít người ra vào. Tuy nhiên bây giờ là mùa đông nên người ra ngoài ít cũng là chuyện bình thường.

Ngày hôm sau, mười hai vạn đại quân ở huyện Lễ Lăng đột nhiên rời khỏi Đàm Châu thẳng đến Viên Châu. Đại quân của Lục Thất vừa mới vào Viên Châu thì Trường Sa Phủ cũng có năm vạn đại quân truy kích đến. Lục Thất nhận được thám báo cũng không để ý gì mà tiếp tục tiến đến Cát Châu.

Ngày hôm sau, đại quân của Lục Thất tiến vào Cát Châu, nhưng tám vạn quân Sở ở đó đã nhận được khoái mã đưa tin, hốt hoảng lui về phía Hành Châu rồi. Còn Cán Châu cũng nhận được khoái mã đưa tin của Lục Thất, điều động mười lăm vạn đại quân ra khỏi Cán Châu, tiến công đến thẳng Hành Châu.

Ngày hôm sau nữa, đại quân của Lục Thất cách đại quân Cán Châu hai mươi dặm, tương đương với hợp quân tiến đánh hành Châu. Trong huyện Hành Dương của Hành Châu đã xảy ra một trận quyết chiến với mười lăm vạn đại quân của Sở quốc, trước một ngày của trận quyết chiến, một quân lệnh đã đến với Ngạc Châu quân ở Thiệu Châu.

Lục Thất mệnh lệnh cho mười hai vạn Ngạc Châu quân lập tức rời khỏi Thiệu Châu, tiến công Vĩnh Châu ở phía nam của Thiệu Châu. Sau khi tiếp nhận lệnh thì Ngạc Châu quân liền thi hành theo lệnh, xuất phát đến tấn công Vĩnh Châu.

Ngạc Châu quân căn bản không biết ý nghĩa thật sự của việc đột kích Vĩnh Châu. Ý nghĩa đó là hình thành thế tấn công kép, để đại quân Sở quốc lui về Hành Châu rơi vào trận giả hai mặt giáp địch, còn Ngạc Châu quân tấn công Vĩnh Châu cũng là làm kinh sợ và ngăn chặn khả năng quân Tĩnh Giang chi viện cho Hành Châu. Trên thực tế, Ngạc Châu quân căn bản không biết ở Hành Châu đã xảy ra một trận đại quyết chiến.

Ánh mắt Lục Thất lạnh lùng nhìn chiến trường đẫm máu đó. Lần này hắn đã trở thành Thống soái hai mươi vạn đại quân thực thụ, không cần phải làm tiên phong xung phong mạo hiểm nữa.

Ở Hành Châu quả nhiên là có bảy vạn đại quân quân Sở ẩn nấp, Sở quốc thật sự đang bày ra thế trận để tiêu diệt Tấn quốc. Một khi “quân cờ” được đặt đúng chỗ thì có thể tập hợp ba mươi vạn đại quân đồng loạt tiến công Tấn quốc. Chỉ có điều Sở quốc toàn làm những việc thừa, dùng sách lược “sói đội lốt cừu” để đánh Tấn quốc nhưng không ngờ lại làm Lục Thất tỉnh ngộ, khiến Lục Thất ‘nhảy ra’ khỏi trận chiến mà Lâm Nhân Triệu bày ra, giúp cho Lục Thất nhảy ra khỏi ván cờ và từ quân cờ biến thành kỳ thủ.

Mấy chục vạn đại quân bị chém giết như thầm hòa vào sự xơ xác tiêu điều trong tiết trời mùa đông giá rét. Hai bên như thủy triều va chạm vào nhau, liều mạng tiến về trước, phía trước đổ xuống, phía sau không muốn tiến về trước cũng không được, đều bị đẩy xông về trước. Nhìn thấy địch mà ta không tấn công thì hãy đợi bị binh khí của địch đâm vào người thôi.

Trận đại quyết chiến diễn ra trong ba canh giờ, mười lăm vạn đại quân có thể nói là quân lực tinh nhuệ của Sở quốc cũng không chịu nổi. Đại quân của Tấn quốc về vũ trang thì không bằng được quân Sở nhưng ý chí chiến đấu thì cao hơn nhiều, dường như gấp đôi quân lực, rõ ràng là chiếm ưu thế về thanh thế và lòng quân. Hơn nữa quân Sở ứng chiến bị động, lòng quân và khí thế cũng suy yếu trước rồi.

Thống soái quân Sở trong trận ác chiến hạ lệnh quân lui về Đàm Châu. Sở dĩ y quyết đoán lui quân như vậy là bởi vì nhận được thám báo phía sau có mười hai vạn đại quân tiến đánh Vĩnh Châu rồi. Quân lực trong trận chiến này chênh lệch quá lớn, cứ coi như là quân tinh nhuệ, mười lăm vạn đấu với bốn mươi vạn, hơn nữa còn có mười hai vạn quân lực ở phía sau đến, đó còn không phải là đám quân lực ô hợp hay sao?

Binh bại như núi đổ, trong trận chiến đột nhiên hạ lệnh lui quân, khiến cho ý chí chiến đấu của quân Sở cũng sụp đổ theo. Có người nghe lệnh hốt hoảng lui quân, cũng có người không lui được vứt bỏ khí giới và đầu hàng. Khí thế đại quân Lục Thất lớn mạnh như nước lũ, một tốp người chạy lên trước bắt tù binh, chiến công tù binh nhiều hơn nửa lần đầu người.