Kiêu Phong

Quyển 3 - Chương 116: Truy phong




- Lão gia, chàng tức giận sao?
Uyển Ngọc bất an hỏi.

Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta không tức giận. Ta không cảm thấy Công Chúa Lệnh làm sai, mà là ta lỗ mãng hại tới Tiểu Mai, trong lòng áy náy.

Uyển Ngọc ngẩn ra, nhẹ giọng nói:
- Lão gia không tức giận là tốt rồi.

Lục Thất ôm chặt nàng hơn, hạ giọng nói:
- Có quy củ thì mới không loạn. Tựa như ta ở trong quân, nếu dung túng tướng sĩ làm trái quân quy, lòng quân sẽ trở nên buông tuồng, hậu quả chính là quân ngũ dễ dàng tan tác, vì đã mất đi lực ngưng tụ chỉnh thể.

Uyển Ngọc gật đầu, nàng tuy nghe không hiểu, nhưng tuyệt đối không dám đối nghịch với Công chúa. Lục Thất cười, nói:
- Giữa trưa, chúng ta đến tửu lâu Túy Vân dùng cơm đi.

- Tửu lâu Túy Vân không nên đi thì hơn, sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán. Hiện giờ tửu lâu Túy Vân có rất nhiều thực khách.
Uyển Ngọc lập tức nhẹ nhàng phản đối, không ngờ lại lấy việc duy trì thu nhập kinh doanh của phủ Công chúa làm đầu.

Lục Thất buồn cười, đành phải nói:
- Vậy nàng cho người bên tửu lâu đưa đồ ăn đến đây đi.

- Lão gia, chúng ta đến di tâm trà các, dùng chút đồ ăn nhẹ nhé.
Uyển Ngọc dịu dàng đề nghị.

- Được, đi thôi.
Lục Thất cười nói. Kỳ thực, hắn ăn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là để hiển danh, muốn cho toàn bộ người kinh thành đều biết Lục Thiên Phong hắn đang ở kinh thành, hơn nữa còn đảm nhiệm chức quan văn.

*****

Hoàng cung, bên trong Thính Vũ Hiên. Đường Hoàng vừa nhấc bút hoàn thành một bức hoa sen đồ, vẻ mặt hài lòng đưa bút, xoay người ngồi xuống ghế dựa vân đồ, tiếp đó nhận lấy chén trà thưởng thức một ngụm.

- Trong kinh có chuyện gì không?
Đường Hoàng hỏi.

- Không có gì đặc biệt ạ. Ồ, chính là Lục Thiên Phong đã trở lại, cũng được năm ngày rồi, hơn nữa ngày ngày tiến cung đến Thái Thường Tự ứng mão (giờ mão đến điểm danh). Chức vụ Thái Thường Tả Thừa của hắn ngày hôm nay là được Bệ hạ gia ân.
Hạ đại nhân cung kính trả lời.

- Lục Thiên Phong trở về đây như thế nào?
Đường Hoàng hỏi.

- Ngồi xe trở về đấy ạ, chỉ dẫn theo sáu gã cận vệ. Nam Ưng Vệ hắn thống lĩnh vẫn như trước trú đóng ở Mao Sơn chưa hề rời khỏi. Phải nói, Lục Thiên Phong trở lại kinh thành rất là khiêm tốn.
Hạ đại nhân hồi đáp.

Đường Hoàng gật đầu, ôn hòa nói:
- Biết thu liễm là chuyện tốt. Xem bản bố cáo mà hắn viết ở huyện Tấn Lăng kia, trẫm thấy mà ghê lòng, thật quá bá đạo.

Hạ đại nhân vẻ mặt cung kính chưa đáp lại, đề tài về Lục Thiên Phong, khi nói phải biết dừng lại đúng lúc. Kỳ thực trong lòng ông ta có hảo cảm với Lục Thiên Phong, đối với chuyện Lục Thất gây ra ở huyện Tấn Lăng cũng lý giải được. Họa cạn lương xảy ra trước mắt, nếu còn không biết linh hoạt làm việc bá đạo, đơn giản là chờ chết.

- Lục Thiên Phong ở Thái Thường Tự làm gì?
Đường Hoàng lại hỏi.

- Ngày đầu tiên là đến ứng mão, sau đó thì ngày ngày ở Thái Y Thự quấn lấy các thái y nói chuyện, tựa hồ rất có hứng thú với thuật dưỡng sinh.
Hạ đại nhân hồi đáp.

Đường Hoàng gật gật đầu. Hạ đại nhân lại nhẹ giọng nói:
- Nếu không ổn, nô tì sẽ đi thông báo cho hắn đừng vào cung nữa.

- Hắn không sinh sự thì cứ tùy hắn đi.
Đường Hoàng nói.

Hạ đại nhân cung kính đáp dạ. Đường Hoàng lại nói:
- Tấu chương mấy ngày qua, mang tới đây đi.

Hạ đại nhân cung kính đáp ứng, lập tức đi phân phó, một lát sau có thái giám mang tới một khay chất đầy tấu chương. Hạ đại nhân kiểm tra kỹ giấy niêm phong, rồi mới bắt đầu gỡ niêm phong đưa tới hơn mười bản tấu chương.

Đường Hoàng nhận lấy từng bản tấu chương xem, bỗng khựng lại ở một tấu chương cầm trong tay, một lát sau mở miệng nói:
- Phan khanh dâng thư, nói rằng quan áp ngân khế là điềm báo họa quốc, thỉnh trẫm lập tức ban cấm chỉ, nếu còn kéo dài không trừ bỏ, về sau sẽ càng khó khăn. Thỉnh trẫm kịp thời thu về đất đai Thường Châu để cho quan trị, tiến hành điền chế phủ binh.

Hạ đại nhân ngây ra, nhẹ giọng nói:
- Phan Hữu đại nhân là Ti Nông Tự Khanh, trước kia đã liên tiếp dâng thư muốn cải tổ điền chế, chỉ là cải tổ điền chế gian nan biết bao. Bệ hạ cũng từng thử dùng vũ lực cưỡng ép thu hồi đất đai của cường hào ác bá về sở hữu quốc gia, hậu quả là dẫn phát nơi nơi rối loạn.

Đường Hoàng gật đầu, nói:
- Ý tưởng của Phan khanh thì tốt đấy, có điều quá mức khờ dại, suy tính không chu toàn. Nếu Thường Châu không có dính líu tới việc trấn an tù binh quân, trẫm đã không để mặc cho phủ Công chúa quản lý rồi. Bản tấu chương này giữ lại đi, chờ qua một thời gian lại dùng tới.

Hạ đại nhân cung kính đáp lời. Đường Hoàng lại tiếp tục xem tấu chương, bỗng dừng lại, xem trong chốc lát, nói:
- Ngô Thành dâng thư xin được đi huyện Thạch Đại đón mẫu thân của Phò mã đến kinh thành tận hiếu. Ừ.

Đường Hoàng gật đầu, thoáng suy nghĩ nói:
- Truyền dụ, truy phong phụ thân Lục Thiên Phong làm Trung Võ tướng quân, huân phong... Thạch Thành Bá, thực ấp năm trăm hộ huyện Thạch Đại. Ân chuẩn trưởng tử Thạch Thành Bá là Lục Thiên Hoa thừa kế tước vị. Ban thưởng sinh mẫu cùng chính thê của Lục Thiên Phong phong cáo huyện quân, bình thê và tỷ muội phong cáo hương quân. Chuẩn cho Lục Thiên Hoa và Lục Thiên Phong chọn ngày quy hương tế tổ.

*****

Lục Thất đang làm cái gì ư? Buổi sáng mỗi ngày hắn đều tiến cung đến Thái Thường Tự ngồi, ở mặt ngoài là thỉnh giáo thái y, trên thực tế, một là tiếp tục sách lược mê hoặc, hai là muốn gặp được Bạch Linh Nhi.

Nếu như không có cơ hội tiến vào hoàng cung, hắn cũng không nguyện tự tìm phiền phức. Nhưng đã ở tại hoàng cung, lòng của hắn dậy lên khát vọng được trông thấy Bạch Linh Nhi. Hai người bọn họ dù thân cùng ở tại hoàng cung, nhìn như khoảng cách không xa, nhưng chẳng khác nào bị vây trong lao ngục cách trở.

Lục Thất giao thiệp với các thái y, chủ tâm là tìm cách lẫn vào Ngọc Hoa cung, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, thái y khi đến hậu cung xem bệnh đều sẽ có người phụ trách kiểm tra và giám thị. Hắn căn bản không thể giả mạo làm trợ thủ của thái y đi theo, hắn cũng không dám tin tưởng đi thỉnh cầu mấy tên thái y kia.

Thu hoạch duy nhất trong việc Lục Thất và thái y giao thiệp chính là biết được vị trí của Ngọc Hoa cung, cách Thái Thường Tự đúng là không xa, đi thẳng chừng năm trăm thước là tới, nhưng trong khoảng cách năm trăm thước này đã có ba tòa cung cấm. Ban ngày hắn không có khả năng đi qua, mà ban đêm hắn lại thuộc loại quan viên nhất định phải rời khỏi hoàng cung.

Năm ngày trôi qua, vọng tưởng nguyên bản của Lục Thất đã nguội lạnh rồi. Hắn không còn là thiếu niên dễ dàng vì tình kích động, mà đã kinh qua rất nhiều sóng gió, đã là một nam nhân thành thục gánh vác trách nhiệm trên vai. Hắn quên không được Bạch Linh Nhi, cũng khát vọng được gặp lại, nhưng thực tế tàn khốc, hậu quả của hành động liều lĩnh chính là chôn vùi hạnh phúc của rất nhiều người.

- Được rồi, ngày mai đi Thanh Long sơn một chuyến, cứ luôn đến Thái Thường Tự, ngược lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ.
Thời điểm Lục Thất đi đến cửa Thái Y Thự, mất mát nghĩ, nếu đã không gặp được, thôi thì đừng hao tổn tinh thần nữa.

- Ồ, đây không phải là Phò mã gia à.
Lục Thất đang muốn bước qua cửa, không ngờ từ bên trong Thái Y Thự có một người đi ra, vừa nhìn tới đối diện liền thấy người nọ cười tủm tỉm chào hỏi.

- Hình đại nhân? Ôi chao, gặp qua Hình đại nhân.
Lục Thất sửng sốt qua đi, lập tức mỉm cười chắp tay đáp lại.

Hình đại nhân trắng mập híp mắt nhìn Lục Thất, nhẹ giọng nói:
- Nghe nói Phò mã gia ngày hôm nay đã tiến nhập vào tầng lớp hào quý.

Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó cười khổ nói:
- Hình đại nhân, hai chữ hào quý ta không dám nhận, chỉ có thể nói là ta nuôi dưỡng quá nhiều người mà thôi.

Hình đại nhân mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Phúc quý của ngài là do Bệ hạ ban cho, cần phải hồi báo đấy.

- Đúng, đúng, đại nhân nói chính xác.
Lục Thất nhún nhường đáp lại, chỉ có thể thầm mắng trong lòng.

- Khó được gặp Phò mã gia, nào, chúng ta cùng trò chuyện về Thường Châu đi.
Hình đại nhân nhẹ giọng nói, vừa vẫy tay ra hiệu vừa đi.

Lục Thất ngây ra, đành phải xoay người đi theo, trước mắt hắn còn đang bị giám sát, nhất định phải ẩn nhẫn, việc nhỏ không nhẫn được tất loạn đại mưu. Chẳng qua cái nhìn của hắn bây giờ đối với Hình đại nhân nhiều ít đã có đổi mới, hắn cũng rất muốn biết bối cảnh của Hình đại nhân rốt cuộc là ai.

Đi ra hơn mười thước, cước bộ của Hình đại nhân rõ ràng giảm chậm, quay đầu hỏi:
- Lục đại nhân, Tô Châu thật sự bị Giang Âm Trương thị chiếm cứ sao?

- Đại nhân cho rằng không phải ư?
Lục Thất bình thản hỏi ngược lại.

- Ta cảm thấy, Tô Châu hẳn là do ngài chiếm cứ.
Hình đại nhân bình tĩnh nhỏ giọng đáp lại.

Lục Thất cả kinh, kinh ngạc nói:
- Cớ sao đại nhân nghĩ như vậy?

- Rất đơn giản, bởi vì ta hiểu rõ nội tình Trương thị. Nếu như là Trương thị chiếm cứ Tô Châu, căn bản sẽ không do Trương Hồng Ba dâng thư lên triều đình. Tình hình chân thật, hẳn là ngài và Trương Hồng Ba liên hợp chiếm cứ Tô Châu. Hơn nữa bởi vì ngài đã cứu Trương Hồng Ba, cho nên Trương Hồng Ba cam nguyện ở dưới ngài, cho ngài sử dụng làm lá chắn ở ngoài sáng, mượn oai thế của Giang Âm quân.
Hình đại nhân nhỏ giọng trả lời.

Lục Thất nghe xong tâm thần kinh sợ chấn động, khi này mới biết chuyện Tô Châu có thể giấu giếm được triều đình Đường quốc, đúng là may mắn. Nhưng hắn vẫn không thể thừa nhận, lạnh nhạt nói:
- Cứ cho là ta có ý tưởng chiếm cứ Tô Châu, nhưng ta lấy cái gì để chiếm cứ chứ?

- Đương nhiên là dùng hàng binh, quan áp ngân khế có sức ảnh hưởng rất lớn, đủ để khiến cho hàng binh quy thuận trong một thời gian ngắn. Hơn nữa Lục đại nhân có uy danh quân hùng, võ đạo dũng mãnh, rất dễ làm cho quân tâm kính phục. Mặt khác, chỉ có dùng hàng binh bất ngờ tập kích Tô Châu, mới có thể dễ dàng công chiếm Ngô huyện, đồng thời mới có khả năng thu phục được Trung Ngô quân.
Hình đại nhân cười tủm tỉm nói