Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 96: Kinh tâm




Về tới tú trang, trả tiền xe, Lục Thất nhanh nhẹn bước vào nhà, khuôn mặt tươi cười, nghĩ tới vẻ vui mừng của mấy người thiếp xinh đẹp khi thấy hắn trở về...Ôi, đêm nay phải để Tiểu Mai cùng đến phòng Ngọc Trúc, hắn nhất định sẽ thoải mái lắm đây...

- Lục đại nhân đã về!

Một giọng nói nho nhỏ vang lên, vẻ tươi cười pha chút mập mờ trên khuôn mặt Lục Thất lập tức đổi thành kinh ngạc, hắn thấy một người áo xanh quen thuộc đang đứng trong sân viện.

- A, thì ra là đại nhân.

Lục Thất vội chắp tay thi lễ.

- Lục đại nhân, ta đợi được một lúc rồi.

Người áo xanh khẽ nói.

Lục Thất gật đầu, đưa tay vào trong ngực áo lấy ra tấm ngân phiếu một trăm lượng, bước tới thân mật nói:

- Làm phiền đại nhân chờ lâu.

Người áo xanh nhận lấy ngân phiếu, cất vào tay áo, nhỏ giọng nói:

- Lục đại nhân, đi thôi.

Lục Thất ngẩn ra nhìn người áo xanh, thấy người áo xanh nhìn thẳng phía trước, bước ra ngoài, hắn đành nhìn vào trong nhà một chút, thấy Tiểu Mai đang đứng phía trước lầu, im lặng nhìn xuống, đó là do hắn đã căn dặn, khi hắn có khách, các ái thiếp không được đến tiền viện. Hắn vẫy vẫy tay, mỉm cười với Tiểu Mai, rồi xoay người rời khỏi tú trang.

Lúc này đã sắp hết giờ Mùi, Lục Thất rảo bước đuổi theo người áo xanh, giữ khoảng cách lùi sau nửa bước, thấp giọng nói:

- Đại nhân, đi đâu vậy?

- Đi lĩnh thưởng, Lục đại nhân quên rồi sao?

Người áo xanh khẽ đáp.

Lục Thất ngẩn người, thầm nghĩ, chứ không đã nói đưa tới tú trang sao? Nhưng hắn cũng không dám hỏi lại, im lặng đi vài bước, lại nghe người áo xanh nhỏ giọng nói:

- Là Hình đại nhân muốn gặp ngươi.

Lục Thất gật gật đầu, thấp giọng hỏi:

- Hình đại nhân muốn gặp hạ quan, còn có chuyện gì sao?

- Ta cũng không biết, tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, Hình đại nhân bảo ngươi làm cái gì, hoặc tiếp nhận cái gì, ngươi chỉ có thể đáp ứng.

Người áo xanh nhỏ giọng trả lời.

Lục Thất gật đầu, khẽ đáp:

- Hạ quan cảm tạ.

Người áo xanh không nói gì. Sau khi đi trên phố khoảng một trăm thước, hai người lên một chiếc xe có rèm che. Khi lên xe, Lục Thất ngẩn người, hóa ra bên trong xe còn có một gã mặc giáp võ quan, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mày rậm mắt to, phong thái uy nghi.

Lục Thất và võ quan liếc nhìn nhau một cái, cùng cúi đầu, rồi xoay người ngồi đối diện nhau. Người áo xanh ngồi ở bên trái Lục Thất, sau khi xe chạy, ba người đều im lặng không nói.

Sau khoảng hai khắc, đột nhiên viên võ tướng ngồi đối diện Lục Thất, hỏi:

- Xin hỏi, đại nhân là ai?

Lục Thất đáp:

- Ta là Lữ soái phủ quân Ung vương phủ, xin hỏi đại nhân là ở đâu?

Viên tướng chăm chú nhìn Lục Thất, một lát mới nói:

- Ta là Hiệu úy Tả kiêu kỵ quân (1).

Lục Thất ngẩn người nhìn viên võ tướng, rồi chợt quay đầu lại nhìn người áo xanh. Người áo xanh thấp giọng nói:

- Tốt nhất là hai vị đại nhân không nên nói chuyện.

Lục Thất quay đầu lại, mắt nhìn xuống, ngồi im lặng. Lại hai khắc trôi qua, chiếc xe dừng lại. Cửa xe vừa mở ra, người áo xanh xuống xe trước, Lục Thất xuống sau, đi lên ba bước quan sát cảnh vật xung quanh, thấy đang ở trong một hoa viên thanh nhã.

- Hai vị đại nhân, mời vào.

Người áo xanh khẽ nói, rồi lập tức đi tới trước. Lục Thất im lặng theo sau, trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn.

Ba người trước sau bước vào hoa viên, đi khoảng mười mấy thước, tới trước một phòng khách hé cửa, Lục Thất nhìn thấy trong phòng có hai người đang ngồi, một trong hai người là Hình đại nhân. Hắn theo người áo xanh, bước lên bậc cấp vào phòng khách.

- Hạ quan bái kiến Hình đại nhân.

Lục Thất đứng nghiêm, cung kính chào.

- Thuộc hạ bái kiến Hồng đại nhân.

Võ tướng theo sau hắn cũng cung kính chào người còn lại. Lục Thất thấy người kia mặc áo bào tím, tuổi chừng bốn mươi, mặt tròn, phong thái ung dung.

- Các ngươi đã tới, tốt lắm.

Hình đại nhân nói nhỏ.

Lục Thất đứng thẳng người, cung kính lắng nghe. Hình đại nhân lại nói tiếp:

- Lục Giáo úy, Vũ Giáo úy, bổn viện mời các ngươi tới, là có chuyện cần các ngươi làm.

Lục Thất giật mình, nghĩ thầm quả nhiên không phải là lĩnh thưởng, ban thưởng gì cả, hắn chắp tay cung kính nói:

- Xin đại nhân căn dặn, chỉ cần hạ quan có thể làm, nhất định sẽ cố gắng hết sức.

- Lục Giáo úy, ngày mai ngươi sẽ hộ tống Mạnh Thạch đến Ninh Quốc quân, bổn viện mong rằng ngươi có thể hợp tác với Vũ Giáo úy, giết chết Mạnh Thạch.

Hình đại nhân nói nhỏ.

Lục Thất kinh ngạc và hoảng sợ nhìn Hình đại nhân, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, khiến hắn giật mình, lại nghe Hình đại nhân thấp giọng nói:

- Thế nào? Lục Giáo úy không thể làm được sao?

Lục Thất dịu nét mặt xuống, suy nghĩ một chút rồi thi lễ nói:

- Đại nhân, là ai sai hạ quan giết người? Không phải là đại nhân chứ?

- Đương nhiên không phải là bổn viện, đây là chỉ dụ của hoàng thượng.

Hinh đại nhân lạnh nhạt nói.

Lục Thất ngẩn ra, ngần ngừ một chút rồi nói:

- Đại nhân, hạ quan có thể xem chỉ dụ của hoàng thượng không?

- Hoàng thượng chỉ ra khẩu dụ thôi. Sao, ngươi không tuân lệnh dụ của hoàng thượng sao?

Hình đại nhân lạnh nhạt hỏi.

Lục Thất vội cung kính đắp:

- Đại nhân, nếu hạ quan không nhìn thấy chỉ dụ, thật sự khó tuân dụ mà làm, lần này theo nghiêm lệnh của Thái tử điện hạ, hạ quan phải bảo vệ sự an toàn cho Mạnh đại nhân.

- Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ tự nhận là bộ hạ thân cận của thái tử sao?

Hình đại nhân tức giận hỏi lại, giọng the thé.

Lục Thất nghe vậy hoảng sợ, thoáng chốc men say bay đi rất nhiều, cố gắng định thần, chắp tay nghiêm trang nói:

- Đại nhân, Thái tử điện hạ là Thái tử một nước, vua có lệnh, hạ quan sao dám bất tuân? Trong lòng hạ quan luôn nghĩ tới trách nhiệm, nếu đại nhân cho hạ quan xem chỉ dụ của hoàng thượng, đương nhiên hạ quan phải phụng chỉ làm việc; nếu không thấy chỉ dụ của hoàng thượng, thì mệnh lệnh trước đây của thái tử, là quân lệnh cao nhất đối với hạ quan.

- Lớn mật! Ý ngươi là bổn viện giả truyền khẩu dụ của hoàng thượng sao?

Hình đại nhân đứng phắt dậy, tức giận quát lên.

- Xin đại nhân tha lỗi, chuyện này rất quan trọng, hạ quan chỉ có thể tin vào chỉ dụ.

Lục Thất chắp tay nói, cũng không dao động thối lui, làm sao hắn có thể tin lời nói lại của một thái giám mà làm chuyện hồ đồ, hơn nữa còn là đi giết Mạnh Thạch.

- Ngươi! Ngươi làm bổn viện quá thất vọng, lập tức cút ngay!

Hình đại nhân tức giận quát.

Lục Thất đành phải chắp tay thi lễ, nói:

- Xin đại nhân thứ lỗi, hạ quan cáo lui.

Nói xong, Lục Thất lùi lại hai bước, xoay người đi ra ngoài. Rời khỏi sảnh, hắn đi thẳng ra xe ngựa, thấy phu xe vẫn còn đứng bên xe ngựa, hắn dứt khoát bảo y đưa về. Phu xe nghe lệnh, vội mở cửa xe cho Lục Thất leo lên, rồi đưa hắn rời đi.

Trong phòng khách, chờ Lục Thất đi ra ngoài, Hình đại nhân mới ngồi xuống, quay đầu lại hỏi:

- Hồng đại nhân, ngài thấy lời nói của ta có sơ hở gì sao?

Hồng đại nhân cười, đắp:

- Hình đại nhân làm rất tốt, người kia nồng nặc hơi rượu, bị đại nhân hù dọa hết hồn, hẳn là phản ứng chân thật.

- Nói như vậy, hẳn là người này có thể dùng đấy.

Hình đại nhân nói.

- Tính cách người này rất có nguyên tắc, bề ngoài có thể yên tâm sử dụng, tuy nhiên người như thế cũng rất khó trở thành kẻ trung thành đến mức liều chết. Tính cách của hắn quá mạnh mẽ, một khi bên trên hắn có sự thay đổi, lòng dạ của hắn cũng sẽ xoay chuyển theo.

Hồng đại nhân đánh giá Lục Thất.

Hình đại nhân gật đầu, thấp giọng nói:

- Người đó là quân tướng, xuất thân cũng là con nhà tướng, đương nhiên có thói quen tuân theo thượng lệnh mà làm việc.

Hồng đại nhân gật đầu, nói:

- Người đó hộ tống Mạnh đại nhân, là thích hợp.

Hình đại nhân gật gật đầu, lại nhìn viên võ tướng, nói:

- Vũ Giáo úy, sau khi rời kinh, ngươi phải trợ giúp người kia, bảo vệ Mạnh Thạch đại nhân cho tốt.

- Dạ, thuộc hạ xin tuân lệnh.

Vũ Giáo úy đáp lời, nhưng y lại cung kính nói:

- Đại nhân, người kia hẳn là đã coi thuộc hạ là địch, chỉ sợ trên đường dễ sinh ra hiểu lầm.

- Bảo ngươi đi cùng hắn, là muốn khiến hắn sinh ra hiểu lầm. Ngươi yên tâm, Mạnh đại nhân sẽ phối hợp với ngươi, việc ngươi cần làm là tìm cơ hội giết Tiền Nguy, như vậy ngươi mới có thể được đề bạt sang một doanh tướng khác.

Hình đại nhân thấp giọng nói.

- Dạ, thuộc hạ sẽ làm tốt chuyện này.

Vũ Giáo úy cung kính nói.

- Tốt, đi đi, phía ngoài có người chờ ngươi, sẽ dẫn ngươi đi lĩnh thưởng.

Hình đại nhân nói.

- Tạ đại nhân, thuộc hạ cáo lui.

Vũ Giáo úy cung kính tạ ơn, rồi xoay người rời khỏi sảnh.

Vũ Giáo úy vừa đi, Hồng đại nhân nói với vẻ mặt ngưng trọng:

- Hình lão đệ, lần này hoàng thượng ban ra sát lệnh, chẳng lẽ là đã phát hiện điều gì?

- Ngươi yên tâm đi, hoàng thượng là người ghen ghét người tài, vừa ham mê múa hát, văn thơ, tụng kinh niệm Phật, vừa vô cùng lo sợ có người tạo phản soán ngôi, chỉ cần hoàng thượng cảm thấy có người có thể uy hiếp địa vị của mình, là sẽ muốn trừ khử ngay, số đại thần trung lương bị hoàng thượng giết, bộ còn ít lắm sao!

Hình đại nhân thấp giọng nói với vẻ xem thường.

Hồng đại nhân gật đầu, Hình đại nhân nhỏ giọng nói:

- Về tên Lục Giáo úy này, bất quá là doanh tướng mới vào, binh còn chưa có trong tay, xuất thân cũng trong sạch, chỉ vì được thái tử ban thưởng Thiên Ngưu đao, khiến hoàng thượng động sát tâm, sợ thái tử có tướng quân đắc lực.

(1) Kiêu Kỵ: Kỵ binh dũng mãnh.